Lắm thớt ẩm cmn xực nhể![]()
Câu ca trên như khúc đồng dao, không biết nó xuất hiện từ bao giờ? Nó nói về món dồi chó rất khoái khẩu ăn mãi mà không chán, một món được chế biến khi thịt một con chó để làm cỗ ở quê.
Dồi chó có hình thức giống xúc xích của người Tây và lạp xưởng của người Tàu, nhưng vật liệu để nhồi vào bên trong ruột non thì khác nhau. Xúc xích của người Tây là thịt bò xay, lạp xưởng của người Tàu là thịt lợn băm trộn lẫn một số gia vị đặc trưng. Còn dồi chó của ta lại kết hợp rất khéo các loại rau, lá thơm, ngũ cốc và lớp mỡ màng tang bám suốt chiều dài ruột non của con chó để làm cái "sườn" cho các loại vật liệu khác "ăn theo".
Có lẽ cái cảm giác chung của các tửu đồ, các tay anh chị bợm nhậu đến các bậc văn nhân khi gắp một khẩu dồi thái vừa tầm (một đốt ngón tay), thấm đẫm trong bát nước chấm riêng của thịt chó rồi đưa lên miệng nhai dập dạp, chiêu một hụm rượu quê vừa được rót ra vẫn còn lớp bọt nhỏ như vảy cá trôi bám xung quanh miệng chén, không biết cái nào đưa cái nào đi. Rượu? Hay dồi chó?
Người ta bao thịt chó là dã man, là không văn minh.
Ờ mà nếu ca tụng thịt chó mà mang tiếng là thiếu văn minh thì mình cũng đành chịu cái tiếng thiếu văn minh vậy, chớ nói đến miếng ngon mà không nói đến thịt chó, người ta quả là thấy thiếu thốn rất nhiều. Chỉ thiếu có một người, vũ trụ bao la hiu quạnh... huống chi lại thiếu thịt chó thì còn vui sống làm sao?
Thực vậy, có ai một buổi chiều lất phất mưa xanh, trời căm căm rét, mà ngả một con chó ra đánh chén với đôi ba bạn cố tri mới có thể cảm thấy rằng không phải đời lúc nào cũng không đáng để cho người ta sống.
Rõ rằng là mình đương buồn muốn chết, người ủ rũ ra, mà “làm một bữa” vào, chỉ giây lát là “nó sướng tỉnh cả người ra”, không chịu được. Tôi có thể cam đoan với các anh: một người thất tình, muốn đi tự tử, nếu người ấy biết thưởng thức món thịt chó, mà các anh lại mời y dùng chơi chút đỉnh rồi muốn đi chết đâu hãy chết, tôi có thể tin rằng mười bận thì chín bận ăn xong anh ta sẽ đổi ý định ngay.
Là vì đời có thịt chó, thỉnh thoảng ăn chơi một bữa ta thấy nó cũng bõ để cho ta sống, mặc dầu có nhiều lúc cái kiếp con người còn khổ hơn cả cái kiếp con chó vài ba bực.
Muốn có một đĩa dồi chó chuẩn mực, đúng hương vị phải bắt đầu từ chế biến. Sau khi lộn trái bộ lòng, làm thật sạch, sát muối rửa kỹ, ta có được vỏ của khúc dồi. Nhân để làm dồi phải có đủ: lạc rang ủ nóng, xuầy vỏ, giã nhỏ, đậu xanh đãi vỏ đồ chín, giã mịn, mỡ màng tang băm nhỏ, búp dâu non thái như thuốc lào, một chút hành răm vừa phải, thái nhỏ, một ít tiết đọng, một thìa hạt tiêu, một chút bột ngọt... trộn đều. Cũng có nơi thì lại ra hái nắm lá đài bi ( cúc tần) thay búp dâu non, ai mà đi xa quê lâu, ăn dồi chó có lá cúc tần, thấy vị đến lạ mà rất quen, rất ngai ngái như khói chiều đốt rơm lảng bảng, mồm nhai, tay chầm chén mà lòng có lẽ lại rưng rưng...
Nhồi xong cho vào luộc hoặc hấp trên chốc nồi sáo xương, khi luộc phải lấy cái que tre vót nhọn chọc vào thành ruột để dồi chín đều. Chừng ba mươi phút đun nhỏ lửa, vớt ra quấn khúc dồi đã chín vào một ống tre hoặc nứa tươi (đường kính bằng cổ chân), nướng đoạn dồi trên than hoa đỏ rực, sao cho vỏ thì vàng rộm, mà không cháy, dồi không bị nứt, còn lớp mỡ bóng loáng phải chảy đều khắp cả khúc dồi.
Quạt liền tay cho đỏ, mỡ có rỏ xuống than đừng tiếc. Mỡ đó vào lửa, bốc lên thành khói, khói đó quyện lấy chả, tạo ra một mùi vị đặc biệt không tiền khoáng hậu, thơm phưng phức nhưng không thô, thanh thoát cao sang mà vẫn gần nhân loại. Một người đau bịnh nặng, nằm ở bên cửa sổ nhìn ra giàn hoa thiên lý, chợt ngửi thấy mùi thịt bò xào hành tây, có thể ngấy mà lợm giọng; một người có chứng nhức đầu tự nhiên thấy bay đến trước mũi mùi chả lợn nướng có thể thấy khó chịu vì mùi tuy thơm nhưng có ý hơi nóng; nhưng ngửi đến mùi chả cầy ngát trong gió hiu hiu, ta có thể chắc chắn là người khó tính đến mấy đi nữa cũng phải thấy như cởi gan, cởi ruột.
Dồi nóng, dao cùn thái ra là vỡ ngay. Dồi phải được thái khẩu vừa bằng đốt ngón tay, nhát dao hướng vào tâm cong của khúc dồi. Khi bày lên đĩa, đặt các miếng dồi theo các đường tròn đồng tâm, đến lúc ấy ta mới có được một đĩa dồi chó hợp cách nhất....................
Hihi các zai thèm hem ? Em thèm quá cơ ấy. Thịt chó và em, zai chọn ai
Nguồn :
http://thongtanxaviahe.com/song-tren-doi-an-mieng-doi-cho-chet-xuong-am-phu-biet-co-hay-khong/
...............................................................................................
![]()
Thớt trước về tiết canh, bác thớt cũng khuyến mại thêm bộ bàn tọa rất dày dặn của một nàng, báo hại anh em đỏ con mắt soi xem có cái gì dày lên dưới cái đáy quần din hay không, đương nhiên có liên tưởng đến loài hút máu vô tâm. Một cách quảng cáo Đì an na rất ấn tượng.
Đợt này lại bốt tiếp ẩm thực về dồi chó, bài viết thể hiện tác giả là một thằng chỉ ăn chó quán và chưa bao giờ tận mắt xem người ta làm hàng đừng nói đã trực tiếp phụ làm hoặc làm. Chưa kể, còn là một tay tục tỉu khi ví cái tăm rượu như cái vảy cá chứng tỏ chưa bao giờ biết thế nào là rượu tăm và cũng thậm chí còn không từng sống gần chỗ ao chuôm nào.
Bác thớt cứ hâm mộ mấy cái văn này của một thằng thợ viết tập tọng làm gì, nghe nồng nặc mùi giắm của cụ Vũ Bằng với mùi tanh đàm của cụ Nguyễn Tuân. Chịu khó vào of mà nghe các cụ chửi toshi cả bảy mươi đời bọn thợ viết ăn lương kia.