[Funland] Tất tần tật về Chó nuôi, chó thả rông, chó hoang, chó trên đĩa

buôn chổi

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-621261
Ngày cấp bằng
6/3/19
Số km
370
Động cơ
119,320 Mã lực
Tuổi
33
Con chó với cộng đồng người Mường ở Tân Sơn (Phú Thọ) thân thiết tựa như con người. Sống nơi hoang hoải núi rừng, có một con chó ở nhà không khác gì có vệ sĩ gác cửa.

Kém mỗi người không biết nói:

Không chỉ giữ của, những con chó khôn khi gặp phường săn đi qua còn biết chạy theo dồn thú. Được chiến lợi phẩm, theo luật tục người thợ săn sẽ lấy nửa nằm ở dưới đất và cái đầu của con thú, nửa còn lại hay còn gọi nửa lẽo (nửa không có sống lưng-PV) thì chia cho những người đi săn cùng và chó săn. Con chó đầu đàn bao giờ cũng được phần nhiều hơn các con khác. Dù không có chủ đi cùng nhưng những con chó tự động đi săn cũng được chia một phần thịt, xương, da, lòng một cách rất công bằng. Người nào gần nhà chủ của chúng sẽ nhận luôn nhiệm vụ đưa phần thịt ấy về cho cả thầy tớ cùng ăn.

Lần đầu tiên một nhân vật trong bài viết của tôi không phải là người mà là động vật, nó cũng có tên hẳn hoi: con Khoang. Chuyện rằng ở xóm Dặt xã Thạch Kiệt có cặp vợ chồng ông Đinh Văn Giao bà Hà Thị Sơn sinh được bốn người con, ba gái, một trai là Đinh Văn Liêm (sinh năm 1981). Hồi bé Liêm đã có con Khoang làm bạn cùng.

Con Vàng giờ được nuôi thay thế con Khoang


Con chó thân thiết với cả nhà nhưng quấn quýt với thằng nhỏ hơn cả. Chủ đi đâu nó cũng theo sau, dù lên rừng hay xuống suối cứ hệt như hình với bóng. Mỗi bận Liêm đi quăng chài, con chó chạy dọc theo bờ sông. Mẻ nào được cá, Liêm cầm lên dứ dứ: “Cá đây này Khoang”, là con chó trên bờ cũng ngoăn ngoắt đuôi, ư ử kêu, mừng ra mặt. Bận cậu chủ cưới vợ, đón dâu cả lượt đi lẫn lượt về người ta đều thấy bóng con Khoang theo không rời. Bà Sơn bảo: “Chụp ảnh đứng chứ nếu chụp ảnh ngồi bức nào ở đám cưới thằng Liêm chẳng thấy con Khoang bên dưới chân”.

Có dâu mới về, bà Sơn mừng một, con Khoang mừng hai. Nó thân với cả đôi vợ chồng chủ. Thỉnh thoảng đi rừng vồ được con cầy, con dúi Khoang tha về tận chân cầu thang, ngoăn ngoắt đuôi ra hiệu. Tối, chủ nằm trên giường, chó nằm dưới gầm nhà. Có khuya hai vợ chồng bàn nhau sớm sang trại giáp Tân Sơn cách nhà tới hai ba cây số gặt giúp bên ngoại. Sáng ấy họ ồi ồi gọi mãi mà không thấy con Khoang đâu nhưng lúc đến trại đã thấy nó chạy lại miệng ư ử, đuôi ngoăn ngoắt mừng.

Có buổi nghe tiếng trống dồn, bà Sơn bảo con: “Hôm nay họp xóm đấy, bố cu bố trí mà đi!”. Con chó đã nhanh chân đến trước chờ chủ ở sân kho tự bao giờ. Thằng Khang con của Liêm đi học mẫu giáo ngày ngày phải qua chiếc cầu phao vượt sông. Một bận mải nghịch nước trượt chân chới với, mẹ chưa kịp giơ tay đỡ thì con Khoang đã ngoạm lấy áo thằng bé kéo vào bờ. Con chó chỉ kém con người mỗi chuyện không biết nói.
Con của Liêm chơi với con Vàng:



Phủ phục bên mộ chủ:

Liêm học trung cấp thú y, tay nghề rất khá. Trâu bò nhiều con tưởng chừng mười mươi chỉ để làm thịt khô trên gác bếp nhưng vào tay anh lại biết ăn cỏ, béo tốt trở lại. Các xã lân cận mỗi lúc có gia súc ốm người ta đều chạy đến cậy nhờ. Làm ăn đang suôn sẻ, gần 30 tuổi bỗng một ngày Liêm phát bệnh động kinh. Lúc đầu bốn tháng lên cơn một lần sau đó thời gian chỉ rút ngắn còn bốn mươi ngày. Người cứ ngay như khúc gỗ, không có phản ứng gì, phải một tuần mới biết cầm lại cày, cái cuốc, biết nhận vợ, nhận con. Ông Giao xót khúc ruột đẻ ra đưa con xuống Hà Nội khám nhưng bác sĩ lắc đầu bảo bệnh nan y không chữa được và dặn phải kiêng nước suốt đời vì e chết đuối.

Bữa ấy, khi vừa tỉnh lại sau một đợt bệnh cuồng, Liêm lên rừng Rộc Mèo chặt nứa về sửa lại lán trại. Trại sửa xong anh lại đi đốn gỗ keo về bán, trả bằng sạch các món nợ lặt vặt rồi mới mặc độc chiếc quần đùi, vác chài xuống sông Bứa đánh cá. Bà Sơn ở trên trại thỉnh thoảng vẫn đánh mắt xuống sông thấy thằng con vẫn lui cui tôm tép mới yên tâm đi làm.
Ông Giao bên cháu nội và con Vàng:




Sẩm tối, con Khoang chạy về, thân ướt rượt. Bà bủ (từ cổ-bà nội của Liêm là Đinh Thị Trình-PV) đang ôm cháu nơi cửa sổ thấy con chó về cứ đứng ở chân nhà sàn, ngước nhìn vào mặt mình, đuôi ngoăn ngoắn, miệng ư ử. Mọi hôm theo thằng Liêm đi đánh cá về là Khoang nằm ngay ngắn dưới chân nhà sàn, chẳng vẫy đuôi cũng chẳng kêu như thế. Chó về trước một tẹo là thấy tiếng bậm bịch bước chân chủ về theo sau.

Rùng mình vì biểu hiện lạ, bà liền hối con dâu: “Hỏng rồi, thằng Khoang về mà không thấy thằng Liêm đâu. Mẹ cu nhảo đi hỏi thăm xem có ai đánh chài cùng nó không”. Mọi hôm ông Hoàn ở nhà bên hay đi cùng Liêm nhưng buổi đó bỗng dở chứng đi lẻ ở một khe hủm khác. Cuống quýt và nháo nhào, mọi người cứ theo đuôi con Khoang. Họ vớt lên từ sông Bứa một cái xác còn lủng lẳng túi cá nhảy loi choi bên trong. “Giá hôm ấy thằng Liêm mặc quần áo dài đi chài khi ngã có lẽ con Khoang sẽ cắn vào đó mà lôi lên bờ được”. Ông Giao ngậm ngùi bảo.

Sau khi dân bản đem Liêm đi chôn, hôm nào con Khoang cũng ra bờ sông, chỗ hòn đá mà nó hay ngồi đợi chủ quăng chài dưới suối rồi dứ dứ: “Khoang ơi, cá đây này”. Lắm bận con chó ngồi bỏ cả ăn khiến cho bà Sơn phải ra dỗ dành: “Bố nó chết rồi, không còn đâu mà chờ, về đi Khoang”. Con vật lủi thủi về, cái đuôi cùm cụp, buồn bã không còn ngoăn ngoắt. Hôm con dâu đi gặt giúp nhà ngoại, Khoang chạy theo một đoạn khiến bà Sơn đinh ninh đi theo nhưng khi con dâu về cả chục ngày vẫn không thấy chó đâu, tưởng đã mất tích hẳn.

Ngày mồng một, thắp nén hương lên bàn thờ cho con trai, bà Sơn chợt nghĩ hay là con chó ra mộ Liêm?. Miệng lầm rầm khấn: “Khoang vắng nhà chục hôm rồi, nó có ra chỗ mày không hả con?” bà hối chồng lầy lật chạy tới đồi suối Hổ, nơi đặt mộ con cách nhà vài cây số. Khoang vẫn nằm phủ phục ở gần đó. Ông Giao kêu lên: “Ô, thằng Khoang vẫn còn à?”. Nhận ra ông, con chó ngước mặt rồi đứng dậy một cách khó khăn.

Sau cả chục ngày không ăn, không uống, trông nó còm cõi như một chiếc bao tải rách, chân run run, bước xiên, bước vẹo. Đi một đoạn Khoang lại ngoái đầu nhìn về phía mộ, ngẩn ngơ như không muốn rời. Thương con vật quá, ông Giao chực dìu về nhưng nó nhất định không cho. Chỉ đến khi gọi điện cho con dâu, con Khoang mới đồng ý cho người ta xốc về. Đó là lần đầu tiên Khoang được bế trên tay.
Ông Giao kể về cái chết của con trai:




Vĩ thanh:

Gần đây, Khoang đã già lắm rồi! Tai nó điếc không nghe thấy gì nữa, mắt nó mờ không thấy cả bát cơm, người gầy còm, ốm yếu và kết thúc cuộc đời hơn hai mươi năm của mình. Ông Giao đón một con chó vàng về nuôi thay thế. Con Vàng cũng biết dậy sớm, cũng biết đưa bọn trẻ con đi học đến khi chúng qua bên kia sông mới chịu về. CSTĐ
Thịt chó Phú Thọ ăn ngon, chắc do được nuôi thả như con Vàng này chứ không phải nuôi công nghiệp như chó Hà Nội.
 

Phuco2007

Xe lăn
Biển số
OF-408915
Ngày cấp bằng
7/3/16
Số km
10,270
Động cơ
336,282 Mã lực
Choá cũng có tình lắm, thật cảm động ;;);;)
 

Trục

Xe ba gác
Biển số
OF-36688
Ngày cấp bằng
6/6/06
Số km
21,565
Động cơ
753,425 Mã lực
Chú Khuyển nhà em;
Em khoe vì nó khôn ợ.

 
Biển số
OF-495333
Ngày cấp bằng
7/3/17
Số km
3,413
Động cơ
243,280 Mã lực
Tuổi
44
Choá cũng có tình lắm, thật cảm động ;;);;)
Vâng, có nhiều chuyện bình dị mà cảm động trên đời này lắm, chỉ có điều nó thường bị khuất lấp bởi những cướp, giết, hiếp tràn ngập trên mạng cụ ạ!
 

Trục

Xe ba gác
Biển số
OF-36688
Ngày cấp bằng
6/6/06
Số km
21,565
Động cơ
753,425 Mã lực
Biển số
OF-513234
Ngày cấp bằng
30/5/17
Số km
1,949
Động cơ
199,155 Mã lực
Hầy. Chó có con khôn con khờ các cụ nhỉ. Nhà em có nuôi 1 con trên chục năm, khôn từ bé, mình đi làm về vui vẻ noa cũng vui, mà mặt mình bực dọc chuyện gì noa mừng xong rồi lẩn mất. Nhưng cũng có con ngu làm mình phát bực.
 
Biển số
OF-495333
Ngày cấp bằng
7/3/17
Số km
3,413
Động cơ
243,280 Mã lực
Tuổi
44
Đồng bào đối xử rất công bằng với loài vật. Nhớ đợt em lên Lạng Sơn chơi nhà trưởng bản ông bảo hôm nay có thịt lợn rừng vì con chó của nhà thấy đoàn thợ săn đi qua liền chạy theo, đuổi thú và được chia phần, người chủ cũng được ăn theo...
 
Biển số
OF-76383
Ngày cấp bằng
27/10/10
Số km
1,263
Động cơ
434,248 Mã lực
Dạ, con này chuyên săn chuột (nhanh như mèo), và bắt được khá nhiều chuột rồi Cụ ạ. Đặc biệt, nó bắt đàn Gà nhà em còn sót đúng một con. :)
Thế mà cụ khen khôn :))
 

Thổ Phỉ

Xe điện
Biển số
OF-370163
Ngày cấp bằng
12/6/15
Số km
3,205
Động cơ
284,566 Mã lực
Nơi ở
Trại trên núi.
Em cực thích chó, Khổ cái em lại nghèo, điều kiện kinh tế không cho phép, không có điều kiện mua cả con nên em chỉ mua vài lạng một lần thôi các bác ạ :(
 

Quyên_89

Xe máy
Biển số
OF-617945
Ngày cấp bằng
22/2/19
Số km
96
Động cơ
117,760 Mã lực
Con chó là người bạn tuyệt vời của con người. Nhà em trước cũng nuôi con chó từ khi em lớp 5 - 11 tuổi đến năm em 25 tuổi là khoảng 14 năm. Nó là con chó ta lai linh tinh (hồi đấy chuộng chó Nhật nên nó cũng lai nhật, người lo lông xù xấu kinh), xấu cực kỳ lại sợ tắm nhưng cả nhà em yêu nó. Năm nó khoảng 1 tuổi bị phổi tưởng toi, nhà em cách ngày lại cho nó đi tiêm, lúc ấy khoảng 10 hay 15k/mũi em ko còn nhớ rõ, tiêm gần chục mũi thì nó khỏi nhưng sau này hay khò khè như hen. Hàng xóm thấy nhà em chăm bẵm chiều nó, cho ăn sáng, ngày 3 bữa như người thì bảo con chó không phải giống quý hiếm gì, chả đáng mấy tiền, ốm thì chết, kệ nó chứ tốn tiền. Nhưng kệ, sau vài năm nó lại làm trận ốm, lúc thì tiêu chảy, viêm tai... nhưng cứ gọi cô thú y đến tiêm cho con chó ta lông xù là cô tự biết nhà, khỏi cần gửi địa chỉ.
Mắt nó như biết nói, vui mừng, sợ hãi, cáu giận, ... Rồi nó già, mắt mờ tai điếc, chân đi không vững cũng cố lết vào nhà WC để đi nhẹ, ốm, thuốc không khỏi rồi chết vào cơn gió mùa bổ sung M6 tết. Cả nhà em buồn, từ đó giờ 5 năm chả dám nuôi thêm con nào nữa. Hôm trước nhân vụ mẹ em than thở mấy con chó hàng xóm bừa bãi, ị ra đường, cả chủ lẫn chó thiếu ý thức mà hai mẹ con lại nhớ lại nó. Ôn lại chuyện nó chó nhà lính tính nhà quan, chuyên dụ dỗ ăn chực khách ăn lòng ở quán nhà bên cạnh, khách đến chơi nhà nó cứ nằm một góc lia mắt theo dõi, chân vòng kiềng lao xuống cầu thang vù vù không dừng giữa chừng được đến nỗi húc cả vào mông chủ đi trước, thấy chủ nhìn nó cắt gói dầu gội là nó chạy tụt vào gầm giường, phải lật giường mới lôi con giãy giụa ấy ra được, điếc lòi không trông nhà được nữa, chủ đi chợ về cứ ngủ khì, phải đá nó một cái mới hoảng hốt dậy mừng đón chủ, mẹ hay đùa là chủ trông nhà cho chó ngủ... Nghĩ lại cũng vui. Có con chó là một niềm vui
 

namson229

Xe điện
Biển số
OF-537189
Ngày cấp bằng
15/10/17
Số km
4,316
Động cơ
214,767 Mã lực
nói chó sống từ bé với người, nhân vật sinh năm 1981 ko rõ mất năm nào, con nhân vật tầm hơn 10 tuổi.....nhưng e thấy chó sống lâu cũng chỉ hơn 10 năm 1 tý là chết già rồi; cụ chủ cũng xem lại mốc thời gian 1 tý; trên mạng thì e cũng thấy nhiều trường hợp chó khôn lắm, chủ chết ra mộ nằm, chủ đi mất toàn ra bến tàu chờ...vv
 
Biển số
OF-495333
Ngày cấp bằng
7/3/17
Số km
3,413
Động cơ
243,280 Mã lực
Tuổi
44
nói chó sống từ bé với người, nhân vật sinh năm 1981 ko rõ mất năm nào, con nhân vật tầm hơn 10 tuổi.....nhưng e thấy chó sống lâu cũng chỉ hơn 10 năm 1 tý là chết già rồi; cụ chủ cũng xem lại mốc thời gian 1 tý; trên mạng thì e cũng thấy nhiều trường hợp chó khôn lắm, chủ chết ra mộ nằm, chủ đi mất toàn ra bến tàu chờ...vv
Chó sống được khoảng trên dưới 20 năm. Đây là câu chuyện em đi thực tế mấy năm về trước cụ ạ!
 

bachcamthuy

Xe tải
Biển số
OF-25833
Ngày cấp bằng
15/12/08
Số km
365
Động cơ
636,580 Mã lực
Từ ngày nhà cháu nuôi 3 con sư tử trắng (biệt hiệu Dogo) thì k thằng nghiện hay ngáo nào dám bén mảng đến ngõ luôn.. cái khác k bàn ở đây.
 
Biển số
OF-495333
Ngày cấp bằng
7/3/17
Số km
3,413
Động cơ
243,280 Mã lực
Tuổi
44

Dở người

Xe điện
Biển số
OF-492539
Ngày cấp bằng
27/2/17
Số km
2,210
Động cơ
220,948 Mã lực
Nhà em đang có con chó mà em rồ với nó đây.
Yêu chủ, tình cảm, canh nhà tốt lắm.
Nhưng dữ kinh khủng, ai đi quá ngõ toàn rồ lên. Khách đến nhà cũng sủa gầm sủa gào, chủ quát cũng không im. Cứ em xách xe máy ra đường là chạy theo, đuổi không về. Bực điên người. Lại còn cái tật càm dép, giày vứt đi. Em mất phải 6 đôi giày với nó.
Bảo lão chồng đem vứt chó đi thì thằng cu con cứ khóc, không cho vứt con Heo. Mà nuôi thì điên lắm luôn.
Chắc cũng phải vứt nó đi thôi. Nhà em thì không ai ăn thịt chó cả. Bán cho hàng thịt thì thấy áy náy mà nuôi đúng bực mình.
Chó với chả má.
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top