- Biển số
- OF-338097
- Ngày cấp bằng
- 10/10/14
- Số km
- 131
- Động cơ
- 277,400 Mã lực
Mợ cứ quẩy lên cho đời nó vui, hết buồn ta lại trở về hiện tại
Em đang muốn gia nhập hội đấy đây, cụ cho em xin cái contact em nộp đơn với. Em thật.Nghe như đội săn chuối ấy nhỉ .
Chả lẽ mợ đang kỳ hồi xuân!
Tôi buồn không phải vì sao tôi buồn.
Cái lày Các Cụ chúng ló ngày xưa bẩu rằng: "Tiền mãn cinh" ló đến hỏi thăm dồi.
chủ thớt có 1 nỗi sợ hãi đó là hay nghĩ mình bị người khác soi mói và đánh giá
đừng sợ , đừng ngại hãy bung lụa đi , chơi hết mình đeeeeeeeeeeee eeee
Em còn ít tuổi, nhưng em rất hiểu cảm giác của mợ chủ. Em cũng đang lâm vào tình trạng như vậy. 25 tuổi, dở dở ương ương, mọi thứ đều chán chường, cũng chả biết phải làm sao,... Giải pháp của em là thi thoảng lên chùa, tìm cho mình không gian thanh tịnh mợ ạ.
Thực ra không phải là Hồi xuân hay Mãn cing nó mới có tâm trạng này, mà em khẳng định rằng các cánh đàn ông, trẻ tuổi, chưa vướng bận cũng sẽ lâm vào tình trạng này một lúc nào đó nhưng ở mức độ nhẹ hơn.Nghĩ nhiều quá, xõa đê
Fun thôi Mợ.Em đang muốn gia nhập hội đấy đây, cụ cho em xin cái contact em nộp đơn với. Em thật.
Thực ra không phải là Hồi xuân hay Mãn cing nó mới có tâm trạng này, mà em khẳng định rằng các cánh đàn ông, trẻ tuổi, chưa vướng bận cũng sẽ lâm vào tình trạng này một lúc nào đó nhưng ở mức độ nhẹ hơn.
Các cụ hỏi em là muốn gì, thực ra thì trong bài em cũng đã list ra một danh sách em muốn rồi, vấn đề là cái muốn nào nó cũng kèm theo chữ "nhưng"..... hic...
Em cũng chả phải thả thính giề đâu, tuổi này rồi thính với phính chỉ là xa sỉ, chủ yếu nghĩ là quán cafe thì ngồi chém gió tí cho vui, ở đây là chốn công cộng, lại chả có bạn bè gì nên mình có thể thoải mái hơn.
có gì mà k nhớ ahihiVẫn nhớ nick chị à?
Mợ gần ngang ngang tuổi em, ai mà chẳng có lúc vậy. Ngày nào cũng quay cuồng với tỷ thứ việc không tên, vèo cái hết ngày, hôm sau lại lặp lại guồng quay đấy thì đúng là cũng có những lúc cảm giác phát điên!Em đang muốn gia nhập hội đấy đây, cụ cho em xin cái contact em nộp đơn với. Em thật.
Thực ra không phải là Hồi xuân hay Mãn cing nó mới có tâm trạng này, mà em khẳng định rằng các cánh đàn ông, trẻ tuổi, chưa vướng bận cũng sẽ lâm vào tình trạng này một lúc nào đó nhưng ở mức độ nhẹ hơn.
Các cụ hỏi em là muốn gì, thực ra thì trong bài em cũng đã list ra một danh sách em muốn rồi, vấn đề là cái muốn nào nó cũng kèm theo chữ "nhưng"..... hic...
Em cũng chả phải thả thính giề đâu, tuổi này rồi thính với phính chỉ là xa sỉ, chủ yếu nghĩ là quán cafe thì ngồi chém gió tí cho vui, ở đây là chốn công cộng, lại chả có bạn bè gì nên mình có thể thoải mái hơn.
tâm trạng vậyMợ gần ngang ngang tuổi em, ai mà chẳng có lúc vậy. Ngày nào cũng quay cuồng với tỷ thứ việc không tên, vèo cái hết ngày, hôm sau lại lặp lại guồng quay đấy thì đúng là cũng có những lúc cảm giác phát điên!
VC nhà em thì hay có phương án cuối tuần hứng lên trời đẹp, có thể 8h cafe Phố mà nghĩ ra chỗ nào hay ho lại xách xe lên và đi 1-2 ngày, con cái lôi theo cũng được, gửi ông bà... cũng được.
Thi thoảng có 1-2 ngày như vậy cũng thấy thoải mái hơn nhiều. Mỗi cái về lâu dài, chân quen đi mà phải ngồi 1 chỗ lâu lại ức chế!
Công nhận, giờ rất nhiều người hay tâm tư, thi thoản mợ cứ phá cách một chút đi rồi lại về với guồng quay cs bt.Nhân cái thời gian không đầu tuần, cũng chẳng cuối tuần, thời gian thì chả sáng chả chiều, thời tiết Hà Nội thì chả lạnh chả nóng, dở dở ương ương, công việc thì bận chả ra bận, rỗi chả ra rỗi... tự dưng em lại cứ suy nghĩ về cuộc đời.... haizzz...
Định nói cái tuổi của em (gần 40) là chả già cũng chả trẻ (cho nó hợp với ngữ cảnh) nhưng ngẫm lại thì mình già thật rồi. Nhìn lên thì chả bằng ai, ai cũng đã thành đạt ổn định ngon nghẻ. Nhìn xuống thì... toàn lớp trẻ tuổi, cuộc sống, cơ hội mở rộng trước mắt... tự dưng em thấy nản quá....
Nhiều lúc thấy chán chán, muốn đi thật xa, nhưng chồng đìu con ríu, chả đi được.
Nhiều lúc muốn đột phá, chơi bởi đập phá cho bung lụa luôn đê, nhưng nghĩ đến tuổi thì dừ rồi, người này nhìn vào người kia nhìn sang người ta cười cho bảo là có tuổi mà ham.
Nhiều lúc muốn ngồi nghiền ngẫm, đếm sao, đếm lá rụng chẳng hạn v.v... nhưng lại cứ tiếc thời gian, thời gian thì chả có, ở đâu ra mà ngồi không.
Nhiều lúc muốn có người tâm sự, kể lể sự chán chường, kể về cuộc đời bla bla... nhưng chả có ai, bạn bè thì cũng bận rộn gia đình hết oy, bọn trẻ con thì chả hứng thú gì ngồi nghe kể chuyện.
Nhiều lúc muốn đi tiêu tiền nhưng nghĩ lại thấy có lỗi với con cái hic hic....
Nhiều lúc muốn trở về tuổi thơ, được vui vẻ chơi đùa như một đứa trẻ... nhưng lại sợ người ta bảo mình bị điên.
Em thật, nhiều lúc em thấy bế tắc quá các cụ ạ, em cứ cảm thấy trong lòng khó chịu sao ý. Liệu có sân chơi nào cho người lớn chúng ta không? Các cụ/mợ có lúc nào "lâm vào tình trạng" như em không?
Cám ơn các cụ/mợ dành 3 phút quý báu cuộc đời để đọc bài của em. Em rất cám ơn.....
Mợ kiếm lấy 1 phi công trẻ là lại thấy cuộc đời nở hoa ngay, em thật.Nhân cái thời gian không đầu tuần, cũng chẳng cuối tuần, thời gian thì chả sáng chả chiều, thời tiết Hà Nội thì chả lạnh chả nóng, dở dở ương ương, công việc thì bận chả ra bận, rỗi chả ra rỗi... tự dưng em lại cứ suy nghĩ về cuộc đời.... haizzz...
Định nói cái tuổi của em (gần 40) là chả già cũng chả trẻ (cho nó hợp với ngữ cảnh) nhưng ngẫm lại thì mình già thật rồi. Nhìn lên thì chả bằng ai, ai cũng đã thành đạt ổn định ngon nghẻ. Nhìn xuống thì... toàn lớp trẻ tuổi, cuộc sống, cơ hội mở rộng trước mắt... tự dưng em thấy nản quá....
Nhiều lúc thấy chán chán, muốn đi thật xa, nhưng chồng đìu con ríu, chả đi được.
Nhiều lúc muốn đột phá, chơi bởi đập phá cho bung lụa luôn đê, nhưng nghĩ đến tuổi thì dừ rồi, người này nhìn vào người kia nhìn sang người ta cười cho bảo là có tuổi mà ham.
Nhiều lúc muốn ngồi nghiền ngẫm, đếm sao, đếm lá rụng chẳng hạn v.v... nhưng lại cứ tiếc thời gian, thời gian thì chả có, ở đâu ra mà ngồi không.
Nhiều lúc muốn có người tâm sự, kể lể sự chán chường, kể về cuộc đời bla bla... nhưng chả có ai, bạn bè thì cũng bận rộn gia đình hết oy, bọn trẻ con thì chả hứng thú gì ngồi nghe kể chuyện.
Nhiều lúc muốn đi tiêu tiền nhưng nghĩ lại thấy có lỗi với con cái hic hic....
Nhiều lúc muốn trở về tuổi thơ, được vui vẻ chơi đùa như một đứa trẻ... nhưng lại sợ người ta bảo mình bị điên.
Em thật, nhiều lúc em thấy bế tắc quá các cụ ạ, em cứ cảm thấy trong lòng khó chịu sao ý. Liệu có sân chơi nào cho người lớn chúng ta không? Các cụ/mợ có lúc nào "lâm vào tình trạng" như em không?
Cám ơn các cụ/mợ dành 3 phút quý báu cuộc đời để đọc bài của em. Em rất cám ơn.....
Cụ hịn, nhà gần quán cháo lòngKể cả là có hình thật cũng chưa biết được cụ nhé. Thế theo cụ em là cụ hay là mợ ạ
Mợ cứ bung lụa rồi bùng cháy đi Những lúc có thể Có ai biết đó là đâu, có ai biết Mợ là ai, bởi toàn những dàng buộc toàn Mợ tự ngồi nghĩ và buộc vào mìnhNhân cái thời gian không đầu tuần, cũng chẳng cuối tuần, thời gian thì chả sáng chả chiều, thời tiết Hà Nội thì chả lạnh chả nóng, dở dở ương ương, công việc thì bận chả ra bận, rỗi chả ra rỗi... tự dưng em lại cứ suy nghĩ về cuộc đời.... haizzz...
Định nói cái tuổi của em (gần 40) là chả già cũng chả trẻ (cho nó hợp với ngữ cảnh) nhưng ngẫm lại thì mình già thật rồi. Nhìn lên thì chả bằng ai, ai cũng đã thành đạt ổn định ngon nghẻ. Nhìn xuống thì... toàn lớp trẻ tuổi, cuộc sống, cơ hội mở rộng trước mắt... tự dưng em thấy nản quá....
Nhiều lúc thấy chán chán, muốn đi thật xa, nhưng chồng đìu con ríu, chả đi được.
Nhiều lúc muốn đột phá, chơi bởi đập phá cho bung lụa luôn đê, nhưng nghĩ đến tuổi thì dừ rồi, người này nhìn vào người kia nhìn sang người ta cười cho bảo là có tuổi mà ham.
Nhiều lúc muốn ngồi nghiền ngẫm, đếm sao, đếm lá rụng chẳng hạn v.v... nhưng lại cứ tiếc thời gian, thời gian thì chả có, ở đâu ra mà ngồi không.
Nhiều lúc muốn có người tâm sự, kể lể sự chán chường, kể về cuộc đời bla bla... nhưng chả có ai, bạn bè thì cũng bận rộn gia đình hết oy, bọn trẻ con thì chả hứng thú gì ngồi nghe kể chuyện.
Nhiều lúc muốn đi tiêu tiền nhưng nghĩ lại thấy có lỗi với con cái hic hic....
Nhiều lúc muốn trở về tuổi thơ, được vui vẻ chơi đùa như một đứa trẻ... nhưng lại sợ người ta bảo mình bị điên.
Em thật, nhiều lúc em thấy bế tắc quá các cụ ạ, em cứ cảm thấy trong lòng khó chịu sao ý. Liệu có sân chơi nào cho người lớn chúng ta không? Các cụ/mợ có lúc nào "lâm vào tình trạng" như em không?
Cám ơn các cụ/mợ dành 3 phút quý báu cuộc đời để đọc bài của em. Em rất cám ơn.....
OK, vậy hôm nay cafe nhé, lát nữa chị sẽ alo em.tâm trạng vậy
P/s hnay chị L có rảnh cf với anh Long sd hội dnd k ạ
Bó tay cụ, cụ rành về em quá mà....Cụ hịn, nhà gần quán cháo lòng
Lại còn ngày thức đêm ngụ nữa chứ
Mợ cứ bung lụa rồi bùng cháy đi Những lúc có thể Có ai biết đó là đâu, có ai biết Mợ là ai, bởi toàn những dàng buộc toàn Mợ tự ngồi nghĩ và buộc vào mình
Mợ này tham vọng có thừa nhưng không còn động lực thực hiện. Trì quá rồi.
Mợ kiếm lấy 1 phi công trẻ là lại thấy cuộc đời nở hoa ngay, em thật.
Em đang lấn cấn, các cụ cổ súy thế này ngộ nhỡ em kìm lòng không được lại nhắm mắt đưa chân bùng cháy thật, thì sau này có khi lại có thêm topic "các cụ các mợ ơi help me, help me" thì toi à?Công nhận, giờ rất nhiều người hay tâm tư, thi thoản mợ cứ phá cách một chút đi rồi lại về với guồng quay cs bt.
Hư trong khuôn khổ,cân bằng dc cs của mình còn hơn khi nó vượt ngưỡng là bèo dạt mây trôi thôi.Em đang lấn cấn, các cụ cổ súy thế này ngộ nhỡ em kìm lòng không được lại nhắm mắt đưa chân bùng cháy thật, thì sau này có khi lại có thêm topic "các cụ các mợ ơi help me, help me" thì toi à?
Chẳng hẳn vậy. Cái chính mợ tạo nhiều xiềng xích về tư duy thôi. Đổi cách nghĩ là khác ngay. Thực ra để cho rõ ràng hơn, mợ nên liệt kê bằng cách gạch đầu dòng những điều mợ muốn làm ngay. Làm tỷ phủ, đi Dubai chơi là khó chứ như hôm trước thích đi Nha Trang du lịch thì đến tối tôi đã book xong vé máy bay và khách sạn cho cả nhà đi chơi. Chuyện cỏn con chả có gì quan trọngCụ nói đúng, nhưng, để được sống thật với chính mình, để được là chính mình khó lắm cụ ơi.
Ai trong chúng ta chả đang diễn trong đời thật, phỏng cụ?