Tôi mua ô tô đã được hơn 5 năm, nghe nhiều và chứng kiến nhiều vụ tai nạn trên đường nhưng nghĩ mình lái xe cẩn thận, không phóng nhanh vượt ẩu thì tai nạn, tử thần cũng “né” mình.
Những ngày bình thường, tôi rất hạn chế chè chén cùng anh em, bạn bè. Thế nhưng, dịp cuối năm có quá nhiều lễ tổng kết, liên hoan, gặp gỡ bạn bè... không thể không tham gia. Mà mọi người cũng biết, đã liên hoan là phải rượu, đã rượu là phải lai rai, không thể một hai chén rồi thôi được.
Thế nhưng có những sự cố xảy ra khiến tôi không thể nào quên. Đó là một buổi tối cách đây 2 năm. Sau khi tham gia tiệc gặp gỡ cuối năm của hội cấp 3. Biết mình uống nhiều, tôi đã cố gắng ngồi lại khá lâu để uống chè và nói chuyện cùng bạn bè cho tỉnh táo, mãi đến hơn 22h mới đứng lên đi về.
Thế nhưng đi được một lúc thì cơn cơn buồn ngủ ập đến. Tôi cố lắc đầu, dụi mắt cho tỉnh rồi tiếp tục cho xe chạy vì cứ nghĩ “lát nữa là tỉnh ngủ” nhưng vừa gần đến nhà thì không thể chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, mắt sụp xuống.
Đến khi nghe một tiếng “ầm” đinh tai, chát chúa, tôi choàng tỉnh ngay nhưng dường như đã quá muộn. Xe tôi đã đâm phải một xe máy. Cú va chạm đã khiến cậu thanh niên đi xe máy đập đầu xuống đường, chấn thương sọ não.
Sau cơn chấn động, tôi đã quay người bỏ chạy. Hai ngày trốn chạy là hai ngày hoảng loạn, tôi không thể ăn, cũng không thể chợp mắt vì không biết sức khỏe của cậu thanh niên kia ra sao, tính mạng có ảnh hưởng gì không. Lúc ấy, tôi thực sự vô cùng hối hận, oán trách bản thân vì không đủ bản lĩnh để từ chối những lời mời rượu.
Giá như tôi uống bớt đi dù chỉ một hai ly có lẽ tai nạn đã không xảy ra. Hay giá như tôi đủ khôn ngoan để chọn đi taxi thay vì lái xe trong lúc có men rượu. Nhưng mọi thứ đã quá trễ, và cũng không có cách nào quay ngược thời gian để làm lại. Vượt qua sợ hãi, tôi đến cơ quan công an khai báo.
Cũng may, ông trời còn thương, cậu thanh niên không mất mạng. Tất nhiên, cú va đập mạnh vào đầu khiến cậu phải được theo dõi vài năm trời, phải hạn chế uống chất kích thích, không được hoạt động mạnh.
Khi biết tin về cậu ta, tôi đã khóc. Khóc vì vui mừng khi chúng tôi tai qua nạn khỏi, khóc vì mình đã không giết người và cũng có những giọt nước mắt hối hận vì sự thiếu bản lĩnh của mình. Xém chút nữa tôi đã cướp đi sinh mạng của một chàng trai trẻ đã học đại học với bao nhiêu ước mơ, hoài bão còn ở phía trước.
Sau vụ tai nạn, tôi vẫn phải tham gia các cuộc nhậu cùng bạn bè, đồng nghiệp, cũng có những lúc vui quá chén. Thế nhưng tôi đủ tỉnh táo để lựa chọn taxi để trở về nhà, để có thể bình yên trở về với gia đình thân yêu, và tránh những rủi ro mình có thể gặp trên đường.
Tuy nhiên, tôi vẫn muốn viết ra câu chuyện này để chia sẻ cùng các anh, các chị, hy vọng mọi người có thể rút kinh nghiệm đừng để xảy ra sự việc khiến cả đời day dứt như tôi.
Vợ em nó đọc được bài này, cứ bắt em đọc rồi mà học các bác ạ
(e vừa copy của 1 cụ trên OF câu chuyện này các cụ xem)