Với em, 100k là đủ. Và vấn đề không phải ở tiêu vặt.2tr tiêu vặt với 1 số người là nhỏ nhưng với 1 số người lại là to. Theo cụ chuẩn mực chung là bao nhiêu?
Với em, 100k là đủ. Và vấn đề không phải ở tiêu vặt.2tr tiêu vặt với 1 số người là nhỏ nhưng với 1 số người lại là to. Theo cụ chuẩn mực chung là bao nhiêu?
Cái đấy không là chuẩn mực mà cụ vừa nói. Cứ sống đúng theo thiên hạ khổ lắm vì nếu hỏi lại thì cũng chẳng ai biết thế nào mới là đúngVới em, 100k là đủ. Và vấn đề không phải ở tiêu vặt.
Với còm này thì em và toàn thể các cụ các mợ, các thánh hóng trên này xin phép kính chào cụ. Chúc cụ đi chợ ghi chép vui vẻ.Vâng, kể cả có hơn em 100 tuổi, nhưng chưa gặp hoàn cảnh của em, thì cũng đừng mang cái kinh nghiệm trăm năm kia áp vào cái trường hợp 101, nên đừng mang kinh nghiệm tuổi với tiền ra để hù em. Em 39 cũng đủ để trải sự đời, nhưng vẫn còn thiếu nhiều để mà im lặng, hoặc chí ít còm những lời đóng góp, chứ ko phải kiểu vỗ ngực ta hơn tuổi và tiền mà dậy người khác ợ
Với những người càng có kinh nghiệm, thì đáng lẽ lời nói càng cần phải chín chắn, ko như cụ đâu ợ
Ô... thế cụ hiểu em đang nói về chuẩn mực tiêu vặt à? Mà thôi, cụ coi viẹc sống theo chuẩn mực chung là khổ thì có ai nói gì đâu cơ chứ.Cái đấy không là chuẩn mực mà cụ vừa nói. Cứ sống đúng theo thiên hạ khổ lắm vì nếu hỏi lại thì cũng chẳng ai biết thế nào mới là đúng
Thì em cũng nói rõ rồi mà em muốn chia sẽ áp lực, giải tỏa nỗi buồn, và bế tắcCũng định góp ý bày mưu cho cụ nhưng em thấy hình như cụ đăng lên chỉ muốn chia sẻ cho đỡ bức xúc chứ không có ý định tiếp thu ý kiến thì phải?
Còn suy cho cùng mỗi nhà mỗi cảnh, cụ không thể nào kể hết được chi tiết hoàn cảnh gia đình cụ, anh em cũng không ai tư vấn được cho đúng.
Em nghĩ cụ sẽ không thể thay đổi câu chuyện này nếu bản thân cụ chưa thay đổi
Em cũng tâm niệm, người có trách nhiệm là người nhận phần thiệt thòi về mình, nên em cũng đã buông, nhưng gấu nhà em là dị nhân rồi ợ. Ra tòa để giải phóng mình thì ko tòa nào giải quyết, muốn đi bước nữa thì bị phá.
Em mới có 39 vẫn có nhu cầu, và mưu cầu hạnh phúc, F1 sống với mẹ, em chu cấp 28tr, thế rồi em thành cái bóng, con ma vật vờ với đời hả cụ?
Buông bỏ đâu có dễ vậy cụ
Cụ chủ vẫn tính nếu ra toà thì đi bước nữa tức là vẫn hạnh phúc trong hôn nhân lắm. Cũng chưa đến mức căng như cụ ấy nghĩ đâu.Khụ khụ... xã hội có những chuẩn mực chung. Tất nhiên có chỗ cho lựa chọn riêng và cá tính nhưng nếu k có chuẩn mực thì còn gọi gì là xã hội
Không có em trong đó nhé. Cụ ấy có vẻ bảo thủ nhưng không phải nói sai tấtVới còm này thì em và toàn thể các cụ các mợ, các thánh hóng trên này xin phép kính chào cụ. Chúc cụ đi chợ ghi chép vui vẻ.
Ô... thế cụ hiểu em đang nói về chuẩn mực tiêu vặt à? Mà thôi, cụ coi viẹc sống theo chuẩn mực chung là khổ thì có ai nói gì đâu cơ chứ.
Em xin dừng!
Hoàn cảnh cụ chủ khá giống hình ảnh phụ nữ thời phong kiến.
Phụ nữ thời đó mà bị chồng bỏ thì coi như bôi tro trát trấu vào mặt bố mẹ đẻ, bị bố mẹ xua đuổi luôn, bị xã hội xa lánh. Nên phụ nữ thời đó gần như 100% chấp nhận kiếp thê thiếp giam cầm, thà bị chồng đánh đập nguyền rủa chứ không dám bỏ trốn, bỏ đi. Giá trị phụ nữ thời đó được quyết định bởi chồng, chứ phụ nữ không có giá trị độc lập riêng.
Thời nay, case cụ chủ khá tương đồng. Cụ chủ tự ám thị rằng nếu li dị và nhỡ không đc nuôi con thì giá trị bản thân = 0, nên sợ hãi.
Cháu đề nghị thôi không góp ý.Không có em trong đó nhé. Cụ ấy có vẻ bảo thủ nhưng không phải nói sai tất
Em chào hộ thôi, ai ko chào vào đính chính. Em là em đi ra đây.Không có em trong đó nhé. Cụ ấy có vẻ bảo thủ nhưng không phải nói sai tất
Em không góp ý cũng không chào. Thích thì còm không thích thì ra thôiCháu đề nghị thôi không góp ý.
Để yên cho cụ ấy làm tròn vai người vợ của mình.
Em chào hộ thôi, ai ko chào vào đính chính. Em là em đi ra đây.
Chào cụ luôn nhé
Rất rõ ràng như đầu bài của cụ, cụ lên đây để xin lời khuyên chứ không phải mong nhận được sự đồng cảm. Mọi người khuyên và lời khuyên là tốt hay xấu hoàn toàn phụ thuộc vào ý trí, tư duy và sự hiểu biết của cụ. Tuy nhiên qua cách đối đáp của cụ với mọi người và với em thì giường như cụ chỉ bị ức chế tạm thời thôi... tính cụ không điềm đạm có, chút ít ăn thua nên nói cho nó đã rồi đâu lại vào đấy cả thôi.Em cũng tâm niệm, người có trách nhiệm là người nhận phần thiệt thòi về mình, nên em cũng đã buông, nhưng gấu nhà em là dị nhân rồi ợ. Ra tòa để giải phóng mình thì ko tòa nào giải quyết, muốn đi bước nữa thì bị phá.
Em mới có 39 vẫn có nhu cầu, và mưu cầu hạnh phúc, F1 sống với mẹ, em chu cấp 28tr, thế rồi em thành cái bóng, con ma vật vờ với đời hả cụ?
Buông bỏ đâu có dễ vậy cụ
Thấy thiên hạ bảo sợ vk quá nên muốn nổi dậy ấy mà. Nếu biết thiên hạ đều bốc phét vì sợ ngang nhau thì lại vui ngay thôiHoàn cảnh cụ chủ khá giống hình ảnh phụ nữ thời phong kiến.
Phụ nữ thời đó mà bị chồng bỏ thì coi như bôi tro trát trấu vào mặt bố mẹ đẻ, bị bố mẹ xua đuổi luôn, bị xã hội xa lánh. Nên phụ nữ thời đó gần như 100% chấp nhận kiếp thê thiếp giam cầm, thà bị chồng đánh đập nguyền rủa chứ không dám bỏ trốn, bỏ đi. Giá trị phụ nữ thời đó được quyết định bởi chồng, chứ phụ nữ không có giá trị độc lập riêng.
Thời nay, case cụ chủ khá tương đồng. Cụ chủ tự ám thị rằng nếu li dị và nhỡ không đc nuôi con thì giá trị bản thân = 0, nên sợ hãi. Cụ chủ đã không tự công nhận bản thân có giá trị độc lập, nên vợ nó cảm nhận rõ rệt và nó coi thường.
Hàng ngày cụ chủ hành xử sợ sệt, xin xỏ tiền nong, ghi chép nọ kia, tự bản thân đã tỏ ra không có giá trị độc lập và đó là nguyên nhân vợ look down nặng nề.
Câu chuyện của em là em xin mọi người dậy em cách nấu cơm. Em thèm cơm nhưng ko biết phải nấu thế nào, Và em đã ăn phở nhiều chán rồi.Rất rõ ràng như đầu bài của cụ, cụ lên đây để xin lời khuyên chứ không phải mong nhận được sự đồng cảm. Mọi người khuyên và lời khuyên là tốt hay xấu hoàn toàn phụ thuộc vào ý trí, tư duy và sự hiểu biết của cụ. Tuy nhiên qua cách đối đáp của cụ với mọi người và với em thì giường như cụ chỉ bị ức chế tạm thời thôi... tính cụ không điềm đạm có chít ít ăn thua nên nói cho nó đã rồi đâu lại vào đấy cả thôi.
Em khuyên cụ đi ngủ và em cũng đi ra !
Cụ đá cũng xoáy đấy, nhưng mà fun dễ chịu,Cháu đề nghị thôi không góp ý.
Để yên cho cụ ấy làm tròn vai người vợ của mình.
Giá mà cụ nghĩ được như này với vợ thì hay biết bao nhiêu.Câu chuyện của em là em xin mọi người dậy em cách nấu cơm. Em thèm cơm nhưng ko biết phải nấu thế nào, Và em đã ăn phở nhiều chán rồi.
Thế mà em gặp phải toàn lời khuyên kiểu, là thằng đàn ông phải biết đập nồi cơm đi ăn phở, đầu độn trời chân đạp đất.
Em thật ko biết phải nhã nhặn kiểu gì với họ nữa
Cụ nhầm đấy.Câu chuyện của em là em xin mọi người dậy em cách nấu cơm. Em thèm cơm nhưng ko biết phải nấu thế nào, Và em đã ăn phở nhiều chán rồi.
Thế mà em gặp phải toàn lời khuyên kiểu, là thằng đàn ông phải biết đập nồi cơm đi ăn phở, đầu độn trời chân đạp đất.
Em thật ko biết phải nhã nhặn kiểu gì với họ nữa
Đây không phải vo gạo, đổ nước và nấu cơm từ đầu cụ ạ mà nồi cơm đó cụ đã nấu nó vừa nhão vừa khê thì kể cả có bụt hiện lên cũng không thể làm cho nó trở về nồi con thơn ngon được nữa... lúc này có ba lựa chọnCâu chuyện của em là em xin mọi người dậy em cách nấu cơm. Em thèm cơm nhưng ko biết phải nấu thế nào, Và em đã ăn phở nhiều chán rồi.
Thế mà em gặp phải toàn lời khuyên kiểu, là thằng đàn ông phải biết đập nồi cơm đi ăn phở, đầu độn trời chân đạp đất.
Em thật ko biết phải nhã nhặn kiểu gì với họ nữa
Cụ quote hộ em còm nào mang tính xây dựng, hoặc giải pháp có tình người ko ợ?? Nhiều còm quá em ko nhớ rõCụ nhầm đấy.
Cụ đọc chậm lại, chiêm nghiệm lời góp ý của các cụ các mợ khác, họ có lý cả đấy.
Cụ xin góp ý, nhưng ai góp ý cụ cũng bảo không thể, không được, nồi cơm của tôi nó khác, vậy thì bó tay rồi.
Vợ cụ quái dị nhưng cũng chỉ là 01 người phụ nữ như ngàn vạn người khác thôi. Cụ sợ chiến tranh lạnh, nhưng đâu phải ai cũng sợ ??