Như một lời cám ơn các bác đã quan tâm chia xẻ các cảm xúc khi lang thang trên những nẻo đường đất việt tôi xin post lại chuyến đi lang thang Tây nguyên - Đại lãnh dịp 30/4 -1/5. ( lấy từ blog nên hơi lộn xộn)
Buôn Ma Thuột
Phải đi ra khỏi thành phố, thoát khỏi cuộc sống chật hẹp và tù túng. Tôi đã háo hức cả vài ngày trước đó cho chuyến đi này. Sáng dậy sớm nhưng khi chuẩn bị đồ đạc để lên đường thì một cảm giác trống rỗng xâm chiếm lấy tôi. Nếu lúc đó có ai ở bên thì tôi đã ở lại, nhưng tiếc rằng chẳng có ai. Trong những cái xấu thì hãy lựa chọn cái ít xấu hơn.
Tây nguyên, một vùng đất hoang sơ còn kém phát triển và quan trọng nó không phải là một trung tâm du lịch. Đó là lý do vì sao tôi chọn lộ trình SGN- Buôn mê thuột- Tuy hoà- Đại lãnh-Lagi Sài gòn. Tây nguyên, đường Hồ Chí Minh và hai ngọn hải đăng Đại lãnh và Kê Gà Lagi là những nơi thật sự tôi muốn đến. Theo bản đồ giao thông đường bộ Việt nam xuất bản năm 2005 tôi đã bị lạc ngay khi vừa ra khỏi Bình dương. Đi về hướng Đồng xoài nhưng đường xá lộn xộn cả lên và tên các địa danh cũng thay đổi. Đường ở miệng nên cách dễ nhất là hỏi đường. Cuốn bản đồ nói vậy cũng hữu ích vì rất nhiều nơi không có biển chỉ dẫn tôi chỉ biết căn cứ theo cột mốc cây số để chắc rằng mình không đi lạc.
In the middle of nowhere
Đường 14, cung đoạn cuối của đường Hồ Chí Minh rất nhỏ nhưng chất lượng đường tương đối tốt và điều ngạc nhiên là xe chạy rất có ý thức và trật tự, chỉ có dân ven đường là không lường trước được. Từ Sài gòn đền Buôn Ma Thuột tôi đếm được 2 tai nạn của xe máy.
Cánh đồng lúa chín hiếm hoi
Qua Đồng xoài là ta đã có cảm giác lên cao nguyên rồi, con đường uốn lượn lên xuống và men theo những triền đồi. Không có đèo mà chỉ có những con dốc dài. Thiên nhiên trải dài trước mắt bạn và nó cũng cho ta thấy con người đã làm gì với thiên nhiên. Đang cuối mùa khô hạn và chỉ những nơi ven suối bạn mới thấy màu xanh mát mắt, còn lại là những triền đồi trơ chọi và loang lổ cafe, điều hay sắn. Hiếm hoi lắm mới có những đoạn đường chạy qua rừng thông hay cao su, những đoạn đường làm tôi liên tưởng đến con đường Toru đi thăm Naoko trong Rừng Na uy.
Sông Serepok
Tây nguyên có gì cho ta xem hay tìm hiểu? Tôi chỉ biết khi nói về Tây nguyên là nói về những cánh rừng già, thác nước hùng vĩ và một nền văn hóa đặc sắc của người dân tộc. Ven theo những con lộ thì chắc chắn một điều là không bao giờ bạn còn thấy rừng già hay tìm hiểu được văn hóa của người dân tộc. Rừng đã bị khai thác đến kiệt quệ và người dân tộc thì đã bị đồng hóa giống như người kinh. Những thác nước là những cái mà ta còn có thể thấy được ngày hôm nay. Cũng không còn bao lâu nữa vì trên dòng Sêrêpôk nơi tập trung những thác nước hùng vĩ nhất Tây nguyên đã đang và sẽ xây dựng nhiều trạm thuỷ điện. Tất cả các thác nước sẽ chịu chung số phận như Yaly. Dù dòng sông Sêrêpôk không chảy về hướng đông đổ ra biển như mọi dòng sông khác nhưng nó cũng phải hy sinh những ngọn thác bạc của mình cho nhu cầu phát triển.
Dray Sap
Thác Gia long
Voi, rượu cần và văn hóa cồng chiêng bây giờ chỉ còn là một hình ảnh mờ nhạt. Có thể tôi đã mất cơ hội được cảm nhận một không khí thật sự của Tây nguyên. Tôi có một mong ước là được tới thăm nhà mồ Tây nguyên nhưng không có cơ hội. Phải đi tới những vùng xa lắm may ra còn.
Vượt sông Sêrêpôk
Con ngưới Tây nguyên mà cụ thể là những người Buôn Ma Thuột rất dễ thương và nhiệt tình. Thậm chí cả công an cũng dễ thương, khi tôi chạy quá tốc độ mà chỉ bị nhắc nhở. Người nài voi ở bản Đôn có thể nói được 5 thứ tiếng trừ tiếng tây ( đó là theo lời ông ấy). Tôi tìm mua bản đồ thành phố Buôn Ma Thuột mà đi 3 nhà sách đều không có, cũng không quan trọng vì Buôn Ma Thuột quá bé đi một lúc là lại vòng về ngã sáu có chiếc xe tăng bằng xi măng.
Càfe thì tuyệt vời, cách pha cũng khác Sài gòn và càng khác xa Hà nội. Ở đây tôi tìm thấy một quán cafe tên Hoài niệm chỉ chơi nhạc Trịnh và decor rất đẹp. Nó ở trong một hẻm nhỏ mà tôi không nhớ tên. Các quán khác không có gì đặc biệt vì quán nào cũng cố gắng cho giống Sài gòn.
Hai ngày tôi ở Buôn Ma Thuột là hai ngày mất điện cả sáng lẫn đêm, khách sạn phải chạy máy phát và tắt hết máy lạnh. May mà khí trời đã dịu mát chứ không còn nóng như những ngày trước nữa. Sáng nay khi lái xe đi Bản Đôn mở kính xe tôi đã thấy quyết định của mình là vô cùng đúng đắn. Trời mát lạnh làm ta thấy quên được cái nóng 37-38 oC của Sài gòn.
Tìm một nơi có wi-fi ở BMT thật khó khăn và cũng hết nơi để đi rồi ngày mai tôi tính đi xuống biển tới Đại lãnh.
Những cung đường đã đi qua: Sài gòn - đường 13 Bình dương- đường 761 Phú giáo, Đồng xoài- đường 14 Gia nghĩa Buôn Ma Thuột. Chỉ có một mình tôi và một đĩa nhạc chép linh tinh tất cả các bài hát mà tôi thích. Nó như những kỷ niệm bất chợt hiện về khi bạn để chế độ shuffle
. Proud of you , My Way, As Time goes by , Yesterday, Let it be, Feel Like Makin Love ...
Những lúc nghỉ chân ven đường cũng là những lúc tôi cố gắng sống chậm lại, cuộc đời đâu có gì vội vã.
Khoảng lặng
Trên cao nguyên đặc biệt nhiều bướm, nếu bạn đi vào trảng cỏ hay trong rừng có hàng đàn bướm bay theo. Tôi đã phải ngồi yên rất lâu để chụp được một con bướm đang đậu
Cao nguyên cũng có sen, những vũng nước cuối cùng của mùa khô hoa sen nở trắng.
Ngày mai ngủ đâu tôi cũng chưa biết. Tôi đúng là giang hồ vặt, mới nghe tiếng cơm sôi đã nhớ nhà. Thật lòng thì hai ngày qua tôi bị đói vì không biết ăn gì và đồ ăn ở Buôn Ma Thuột quá dở.
Đại Lãnh
Theo bản đồ tôi xuất phát xuống duyên hải. Đường 26 có đoạn xấu, đoạn tốt nhưng được cái ưu điểm là vắng người. Tôi còn thấy cả các bạn tây balo mướn xe ôm cùng đi trên đường.
Đường 26 xuống duyên hải
Đèo Phượng hoàng cho ta cảm giác thích thú khi lái xe với những khúc cua liên tục nhưng đường không dốc lắm, tôi nhớ đến người bạn đang học lái xe. Chỉ cần đi qua con đèo này vài lần là có tay lái lụa ngay ý mà.
Tạm biệt Tây nguyên với Rừng và Núi
Hoa mua ven đường
Rừng già Tây nguyên
Vượt qua đèo Phượng hoàng là ta đã đến với duyên hải Miền trung. Cũng nhờ mạng mà tôi biết Hải đăng Đại lãnh điểm cực đông của tổ quốc. Không biết cả bốn cực của đất nước mình tôi có được tới hay không ? ai biết được. Đường đi thì tôi chỉ biết là phải qua đèo Cả hướng tới Tuy hòa.
Phong cảnh tuyệt vời . Tôi vẫn thắc mắc tại sao ai cũng tới những chỗ chen chúc như những khu du lịch mùa này để mua cái bực mình vào thân.
Đèo Cả
Nhìn từ đèo Cả, trời mù nên biển trời như hòa làm một
Bãi biển Đại lãnh ngày 29 /4 thật thanh bình. Sao mọi người không đến đây.
Lên đến trên đèo Cả thì tôi không biết đường đến hải đăng Đại lãnh, lại phải áp dụng câu châm ngôn đường đi ở miệng. Thật bất ngờ là có một con đường mới mở từ trên đèo xuống thẳng cảng vũng Rô lịch sử nơi tập kết của những con tàu không số đường Hồ Chí Minh trên biển.
Đường đến Hải đăng
Vũng Rô thanh bình