Em lại ko thích ebookEm lười mà không biết gõ chữ. Hóng e-book của các cụ mợ đọc chùa.
Em lại ko thích ebookEm lười mà không biết gõ chữ. Hóng e-book của các cụ mợ đọc chùa.
Mợ lấy sách về ạ. Em tưởng có file scan thì em gõ phụ mợ. Nếu mợ tự gõ thì cho em xin với nhé.Em gõ mổ cò thôi
Đây em còn nghiên cứu cả đến tầm này rồi cụ ạ
Em chưa biết ạ.Mợ lấy sách về ạ. Em tưởng có file scan thì em gõ phụ mợ. Nếu mợ tự gõ thì cho em xin với nhé.
Em biết cái lý do của cụ rồiNhà e hồi 1990 là 1 chồng mấy chục quyển Lê Nin toàn tập, sau bán giấy vụn cho bà đồng nát.
E vẫn nhớ mãi giấy trắng đốt lên hơi khét, và chữ in rất đặc biệt, ko hiểu kiểu font gì, nó hơi vuông vuông.
Lý do bán cho đồng nát mà ko tái sử dụng như các loại giấy sách báo khác thì nó hơi tế nhị, ak ak.
Mợ làm em nhớ đến 1 chị, hình như là một trong các admin của VNthuquan thì phải, rất chăm chỉ mổ cò trên word để có bài đăng. Hồi xưa đó chưa phát triển công nghệ scan, chuyển đổi (có lẽ mua máy đắt) và cá nhân ko có computer bà chị ấy cứ phải ra hàng net ngồi từ sáng đến đêm. Em trông thấy tội lắm.Sao cụ cản em?
Một là: có rất nhiều trang bị thương nặng như trên, em ko muốn có 1 mớ note đính kèm.
Hai là: cảm ơn cụ nhưng đã có cụ tặng em cuốn lành lặn nhưng em cứ thích gõ .
Ba là: 20 năm qua em chưa bao giờ quên nó nên chuyện chuyển nhượng là ko bao giờ xảy ra, trừ khi cụ với em về chung 1 nhà, cơ mà cụ đeo gông rồi, ko tính .
Bốn là: em ko trà sữa, ko phượt, ko live stream. Chụp ảnh với sen thì em chưa có hứng .
Năm là: cụ bó tay chưa?
Em biết cái lý do của cụ rồi
Vì nếu dùng như báo Nhân Dân thì nó không sạch bằng vì giấy in bóng quá, không có độ ráp lại cứng nữa
Em đóng tủ to rồi. Mỗi tầng này là 3 lớp sách. Em đóng 4 con tủ thế nay. Sắm tủ dần dần... Cái này mới nhất là 45 củ. Bây giờ vẫn thiếu chỗ để sách
Thánh soi đây rồiTủ nhà cụ đẹp đấy, nhg e thấy vẫn còn có chỗ nên cải tiến cho nó thực sự tiện dụng.
Ca này em bó tay rồi mợ ah. Nhưng làm việc mìn thích là được rồi! Ah, sao mợ không chép tay lại nhỉ ??? Cho nó hoài cổ.Sao cụ cản em?
Một là: có rất nhiều trang bị thương nặng như trên, em ko muốn có 1 mớ note đính kèm.
Hai là: cảm ơn cụ nhưng đã có cụ tặng em cuốn lành lặn nhưng em cứ thích gõ .
Ba là: 20 năm qua em chưa bao giờ quên nó nên chuyện chuyển nhượng là ko bao giờ xảy ra, trừ khi cụ với em về chung 1 nhà, cơ mà cụ đeo gông rồi, ko tính .
Bốn là: em ko trà sữa, ko phượt, ko live stream. Chụp ảnh với sen thì em chưa có hứng .
Năm là: cụ bó tay chưa?
Hihi, cụ khen quá lời quá lờiThánh soi đây rồi
Em đề xuất thêm nếu dùng phương án chép tay phải chơi giấy Bãi Bằng, bút kim tinh Hero vuông đầu đuôi, mực Cửu Long mới tạm gọi là hoài cổ.Ca này em bó tay rồi mợ ah. Nhưng làm việc mìn thích là được rồi! Ah, sao mợ không chép tay lại nhỉ ??? Cho nó hoài cổ.
Muốn hoài cổ phải chép tay bằng bút lông ngỗng. Theo font chữ ngày xưa. Bìa sách bọc da dê cụ ạEm đề xuất thêm nếu dùng phương án chép tay phải chơi giấy pơ-luya, bút kim tinh Hero vuông đầu đuôi, mực Cửu long mới tạm gọi là hoài cổ.
Ah giấy thấm bồ hôi tay ko đc là giấy Vietnamairline vì xịn quá
Em tưởng cứ lật trang lại quay sang vợ thấm nước.Chuẩn rồi cụ.Đọc 1 đoạn,chồng quay sang"thơm"vợ 1 phát và ngược lại.Tình phết!
Thực tế với em đây là 1 niềm vui chứ ko có gì tội cả cụ ạ. Giống như kiểu có anh chàng chăm sóc người yêu như bà hoàng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, người ngoài nhìn vào có thể nghĩ: thèng này ngu, tội nghiệp, bla bla...Anh chàng kia thì đang happy vì tình yêu, được chăm nàng là 1 niềm hạnh phúc.Mợ làm em nhớ đến 1 chị, hình như là một trong các admin của VNthuquan thì phải, rất chăm chỉ mổ cò trên word để có bài đăng. Hồi xưa đó chưa phát triển công nghệ scan, chuyển đổi (có lẽ mua máy đắt) và cá nhân ko có computer bà chị ấy cứ phải ra hàng net ngồi từ sáng đến đêm. Em trông thấy tội lắm.
Rất tội!
Thế thì cổ quá cụ ah. Em thì chỉ có thể chép tay đc font chữ ngày xưa, kiểu sơ giản của bọn Ăng lê xắc xông.Muốn hoài cổ phải chép tay bằng bút lông ngỗng. Theo font chữ ngày xưa. Bìa sách bọc da dê cụ ạ
Xin lỗi mợ Trang nhé! Chỉ 1 phút trót dại, em mới nghĩ ra cách chép tay. Mong mợ bỏ quá, đừng thực hiện.
Em ko ngạc nhiên khi các cụ thắc mắc, ngạc nhiên hoặc có phần gì gì đó...với việc gõ lại sách. Em chỉ muốn hỏi: bản thân các cụ có thực sự yêu quý cuốn sách nào đến mức xót xa khi bị người khác viết vào/ gập trang/ làm rách...?Thế thì cổ quá cụ ah. Em thì chỉ có thể chép tay đc font chữ ngày xưa, kiểu sơ giản của bọn Ăng lê xắc xông.
Em vẫn thắc mắc là cụ muốn gõ lại cái quyển ruột của cụ để làm gì nhỉ ??? (Ba dấu ? của em ý nghĩa là thắc mắc một cách tột độ)
Mợ đúng là mẫu phụ nữ rất... kiểu như là cương nghị.Thực tế với em đây là 1 niềm vui chứ ko có gì tội cả cụ ạ. Giống như kiểu có anh chàng chăm sóc người yêu như bà hoàng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, người ngoài nhìn vào có thể nghĩ: thèng này ngu, tội nghiệp, bla bla...Anh chàng kia thì đang happy vì tình yêu, được chăm nàng là 1 niềm hạnh phúc.
Bà chị trong ví dụ của cụ cũng thế, một công việc không công, tốn rất nhiều thời gian và công sức, nếu ko vì đam mê, họ sẽ ko làm. Khi đã là đam mê họ sẽ ko care. Gõ chữ cũng thế, muốn gõ phải đọc lại từng trang của tác phẩm, chứ scan thì đơn giản lắm. Em muốn gõ lại hơn 2000 trang sách vì đó là cả một trời tuổi thơ của em: trộm sách từ tủ của papa, dồn túi nilon móc vào tay, vác theo chiếc ghế kê dưới gốc xoài để trèo lên. Ngày ấy em chỉ là một con bé con, cây xoài nhà em cao đến 2 tầng nhà, leo lên nhọn có thể nhìn thấy cánh đồng xa xa. Trên ngọn có chạc 5, ngồi đó ko lo ngã, và ai đi qua cũng ko biết nên em có thể đọc thoải mái cả buổi...
Bây giờ cây xoài chẳng còn, cũng ko còn tiếng bố gọi về ăn cơm, ko còn tiếng chim ríu rít chuyền cành gọi nhau, ko còn...