- Biển số
- OF-148987
- Ngày cấp bằng
- 12/7/12
- Số km
- 111
- Động cơ
- 359,510 Mã lực
Cụ viết hay quá
Cụ viết hay quá ạTôi không còn viết về xe đã lâu, mặc dù đôi lúc cũng ngứa nghề lôi nghiên bút ra kỳ cạch lấy vài bài lấy tiền uống bia Còn những gì tôi viết trên diễn đàn thì đa phần là đầu voi đuôi chuột he he. Vấn đề không phải là lười biếng hay thiếu cảm hứng, đơn giản chì vì phải đi kiếm tiền để mưu sinh hứng lên viết vài dòng rồi lại vứt đấy – vì mai phải lo tiền ăn, kia thì kiếm tiền café cho gái trẻ - chứ chẳng mấy khi được cái gì đến đầu, đến đũa.
Vì chuyện “Cơm áo gạo tiền không đùa với khách thơ”, nên các bác cũng nên thông cảm cho báo giới nước nhà vì hiếm khi có bài nào về xe cộ hay là vậy. Họ phải đi kiếm tiền bơ sữa cho con, lấy đâu thời gian mà trau chuốt ra những siêu phẩm báo chí để các bác vừa đọc vừa gào lên vì sướng, nước mắt rơi lã chã vì những ánh văn chất chứa cảm xúc.
Thế nhưng, ngay cả khi có thể kiếm tiền được bằng nhuận bút thì để ra được 1 bài viết “đọc được” về xe thì cũng khó ngang việc đem tiền cho gái rồi đòi lại được. Cái khó ở đây là nền tảng VH của người viết – tôi không nói về việc nhà báo phải tốt nghiệp lớp 12 hay ko được học tại chức, mà là nền tảng hiểu biết chung của chúng ta, những người vừa thoát khỏi nạn chết đói thời bao cấp.
Ăn không có, còn nói chuyện gì xe?
Tôi lấy ví dụ thế này. Tầm năm 2000, lúc này mọi người rất hào hứng với Internet vì nó có Chat Yahoo mới lại mình có thế bắt thằng khác đọc văn của mình (mặc dù văn mình như k ứt ) qua cái công cụ là diễn đàn – thời điểm này VN có TTVOL) tôi lò mò vào 1 diễn đàn Tây và hỏi 1 câu rất chã là: “Tao thấy bảo có thằng nó chỉ sờ vào xe rồi vẽ y như thật, có đúng không hay phét?”. Rất nhanh sau đấy, có 1 chú trả lời ngay là “À, bố tao đấy!”. Không đùa tý nào, vì đ/c vẽ như thần kia có nick là Tony Mathews trên diễn đàn AutoSport – ai thích có thể tham khảo ở đây http://www.khulsey.com/tm_ferrari_f1_engine.html
Hoặc nhìn đây để biết các bạn Tây vẽ có hơn ta không
Vậy mới thấy là cái nền tảng VH nó khác biệt thế nào. Cụ thằng Tây nó đã có xe đi từ đời nào, ông tổ nhà nó cách đây cả ngàn năm đã đội tóc giả đi họp Viện Nguyên lão; trong khi đó, mình thì đẻ trong rơm trong rạ, bố mình còn phải đi cày bỏ bu thì mình sao viết về xe hay cho được
Đại loại chuyện ta viết, hay chơi xe cũng giống như bắt thằng Tây ngồi chổm hỗm trên chõng tre mà hút thuốc lào ấy; nhìn bọn nó ngồi chán bỏ mẹ, đâu có hoành như ta được
Quay trở lại chuyện xe. Ở VN ta, nếu có dân chơi xe thứ thiệt thì có chăng là cụ Đoàn Chuẩn. Xưa ở Hải Phòng, nhà cụ thấy bảo có tầm 5 7 con Traction Avant với lại 1 con Cadillac (cả Đông Dương có 2 cái). Nếu cụ mà còn, OF phải mời cụ làm Mod danh dự mới là phải đạo
Còn bây giờ nhà giàu thì nhiều chứ sang thì ít lắm. Vì nguyên chuyện ăn chơi nó phải có gốc, chứ không phải làm con lô (chứng khoán, BDS, hút dầu, đào than…vv) kiếm đc mớ tiền rồi làm con RR mà thành người sang được.
Tất cả những trình bày dài dòng trên chỉ để chứng minh 1 luận điểm là dân ta chơi xe vẫn ở tình trạng “Y phục chưa xứng với kỳ đức”. Ta chơi xe mới dừng lại ở chuyện có tiền thôi, thậm chí còn xa lắm mới tới đoạn “quý tộc sa sút” của Tây.
Các bạn cũng đừng vội bảo “Hải Kar hơn cái đ’eo gì tôi mà cứ tỏ vẻ thạo đời?” Trước hết là tôi cũng như các bạn – chúng ta là những con bò nhai lại kiến thức của nhau mà thôi. Còn việc tại sao tôi lại có đc thông tin để chém gió thì đơn giản có thể tôi lê la lắm, hay thậm chí là do tôi dùng Google oách hơn các bạn – nhưng cũng xin lưu ý, cụ Gúc là công cụ để trau dồi tri thức chứ đừng xem cụ là kiến thức của riêng mình
Vậy thì trước khi chúng ta xuống tiền mua siêu xe – giả định vậy, thì ít ra chúng ta cũng phải biết điều gì làm nên đẳng cấp của một mác xe đã.
Và đây chính là khởi đầu cho chuyên đề “Điều làm nên đẳng cấp của siêu xe”
Rolls Royce
Xin bắt đầu bằng Rolls Royce, vì vừa nhòm qua danh sách RR tại VN và ở trong đó, tôi cứ thấy còn thiếu thiếu điều gì đó. Sau một hồi vắt chân lên trán để nghĩ thì tôi mới chợt đốn ngộ và kết quả là tôi kỳ cạch cho cả đoạn mào đầu dài ngoằng ở trên: VH ăn chơi của ta còn kém quá!
RR thủa ban đầu được xem là “Mẫu xe tốt nhất thế giới” – thực ra là bền nhất vì chạy 2000km không hỏng ), và cũng được sản xuất theo phương châm này. Ý tưởng ngông cuồng của anh thợ sửa tàu tên Royce đã được nhà quý tộc Rolls biến thành hiện thực từ đầu thế kỷ 20 và ngày nay cũng chẳng ai còn nhớ tới Rolls Royce đã từng là mác xe tốt nhất thế giới, mà chỉ đơn giản là mác xe sang trọng và xa xỉ bậc nhất thế giới.
RR được bán ra ở tình trạng như thế này. Ảnh chụp trong lần lê la ở bảo tàng Ô tô của Bỉ
Hồi đầu thế kỷ 20, các mẫu xe RR bán ra thị trường chỉ bao gồm động cơ, hộp số, hệ truyền động, lốp láp và sát-xi, người dùng mua xe rồi đem đến mấy ông thợ mộc (trc là đóng xe ngựa) để đóng khung vỏ sao cho hạp ý mình. Các ông thợ mộc này được gọi dưới tên khá mĩ miều là coachbuilders và hiện tại thì các fan Fe có thể dễ dàng nhận ra là Pininfarina chính là một trong các ông thợ mộc chuyên đóng vỏ cho Ferrari
Xin bỏ qua các giai đoạn pt khác của RR mà vào thẳng giai đoạn RR về tay BMW. Đương nhiên là treo mác RR vào mấy cái xác BMW thì chẳng chó nào mua nên các bạn Đức mới nghĩ ra chiêu sản xuất thân vỏ và động cơ ở Đức rồi chuyển sang hoàn thiện xe ở Anh Quốc, mặc dù việc sx ở Đức thì RR cũng khá gớm khi toàn bộ thân vỏ xe được hàn thủ công từ hơn 500 chi tiết bằng nhôm – cả nhôm dập, nhôm đúc…vv.
Và chẳng biết có giống chuyện mấy bác họa sĩ già thời bao cấp thường chém là “Để vẽ khẩu hiệu lên tường, bọn tao mỗi thằng một xô màu; thằng vẽ ở đầu, thằng vẽ cuối; gặp nhau ở giữa là xong cái khẩu hiểu”, nhưng quả là xem trên Discovery thì thấy là khi hàn mái vòm cho RR, phải có 2 đ/c cầm mỏ hàn hàn cùng lúc ngược chiều nhau để mái vòm không bị cong – quả này đài Tây bảo BMW chỉ có vài chú làm dc nhưng mình tin rằng phải có vài chục chú mới hạp nhẽ
Về công nghệ, về độ tinh xảo khỏi phải bàn vì đẳng cấp của RR đã được tạo dựng rất khôn khéo dưới tay các cán bộ Marketing của BMW Ít nhất thì, đỡ phải so bì nhiều, 1 chiếc RR Phantom phải mất 2 tháng để hoàn thiện; trong khi đó để ra 1 con Yaris, Toyota mất 26 phút (à, bắt đầu từ 1 cục sắt )
Tất cả những thông tin chưa phải là điều làm nên RR, vì cái làm nên đẳng cấp của RR thì vẫn còn lưu lạc đâu đó trong kho của cụ Gúc mà tớ lại phải về đi chơi với gái trẻ rồi nên đành phải hẹn sẽ sớm trở lại chém gió cùng các bạn.
Thứ 7 vui vẻ các Hunters!
Quay trở lại chuyện đang bàn dở.
Chúng ta thường nói RR là đẳng cấp. Vậy đẳng cấp của RR là gì? RR hiện tại là con cưng của mối lương duyên giữa công nghệ Đức và chất quý tộc Anh Quốc (sẽ nhiều người cho rằng phù phiếm, nhưng thảm là số này không có tiền ). Nhưng nếu nói như bác V8, RR không thể đẳng cấp khi mà dùng máy của BMW, điện BMW, hộp số ZF, âm thanh Lexicon (chưa kể tới tội Hyundai Genesis cũng dùng hộp số và âm thanh của 2 hãng này
Đẳng cấp của RR, theo tôi, là cho người dùng quyền được làm thượng đế một cách đúng nghĩa. Đây là vị thế tột đỉnh của RR trong văn hóa tiêu dùng.
Trong trường hợp này, tôi cứ mặc định là giá trị phương Tây luôn là điều mong muốn của người Việt ta (ai rỗi hơi đi chứng minh vấn đề kiểu như “giai mà đá 4 là có vấn đề đạo đức”). Và ngay ở phương Tây, RR cũng là một thước đo vị thế XH. Tuy nhiên, cách thức người dùng phương Tây mua sắm RR cũng rất khác so với ở ta; đa phần họ đặt RR (85%), không ra salon mua như những mẫu xe khác.
Nhưng trong số mấy chục cái RR có mặt tại Vn, hình như có đâu 1 2 chiếc là được đặt làm.
Về cơ bản, người Việt đã bỏ qua giá trị tinh thần (hay cái ‘”chất” của RR) khi sắm RR; hay nói cách khác, RR là thương hiệu của các thượng đế đích thực nhưng người Việt ta (vì tiếc tiền, vì mua cũ thấy hời, vì tư duy không quý tộc ) đã từ bỏ quyền làm thượng đế - một giá trị làm nên thương hiệu RR.
Thế thì quyền được làm thượng đế ở RR là gì? Là nếu anh có tiền, RR không bao giờ nói không với bất kỳ yêu cầu nào. Ví dụ, ta đọc báo nghe đài nhiều thì biết là RR thậm chí còn làm riêng 1 vài MẪU xe cho Quốc vương Brunei như trong ảnh dưới đây.
Còn nếu anh chưa đủ giàu để khệnh như Quốc vương thì anh có thể dựng 1 chiếc RR theo ý anh trên nền tảng mẫu Phantom tiêu chuẩn. Những chuyện như mỗi chiếc Phantom mất khoảng 75m2 da thật hay khoảng 18 con bò (hổ, rắn hay ruồi nếu đủ giàu) các bạn có thể nghe thấy qua nhiều kênh khác nhau. Nhưng có một chi tiết khác mà nếu có tiền mua RR tôi cũng sẽ rất khoái trá: mấy bác thợ Tây ở Anh Quốc vẫn dùng thước dây thợ may để làm RR Tất nhiên là không dùng thước dây để đo hành trình piston rồi, mà là để đo chân và cỡ giày của các quý ông/quý bà đến đặt xe!
Tức là thế này. Ở các hãng khác, 1 triệu xe xuất xưởng thì về cơ bản là 1 triệu xe có kích thước ghế hay khoảng cách để chân có kích thước như nhau; nhưng với RR, nếu tôi – Hải Kar, cao 1m82, nặng 80kg, đặt hàng RR thì tôi sẽ được 1 chiếc Phanton có ghế ngồi, khoảng để chân với kích thước chắc chắn to hơn của đại gia Cường Ringit cao 1m47, nặng 49kg
Đấy, thêm một kinh nghiệm quý báu là các bạn chớ có mua lại RR cũ của bọn lùn nhé
Một điều đáng nói nữa là người Anh vốn rất trọng những giá trị VH và truyền thống của họ. Điều này có thể thấy qua một chi tiết khá lý thú nhưng chưa thấy xuất hiện trên các xe RR ở VN.
Lựa chọn đồ cho RR cũng phần nào phản ánh vị thế XH và nền tảng VH của chủ xe. Ở VN, chưa có xe nào có những phụ kiện kiểu này.
Đó là coachline – đường kẻ vẽ tay dọc thân xe RR.
Cái này liên quan đến truyền thống cả trăm năm trc của bọn ****** thối nát khi các ông thợ mộc sau khi đóng xong thân vỏ xe thì phải kẻ vẽ bằng tay để trang trí cho xe. Nhưng đến thời nay thì coachline chỉ còn mang tính nghi lễ do nhịp sống mỗi ngày một gấp gáp, hoặc giả chỉ dành cho các nhà quý tộc lâu đời sống chậm chứ không phải dành cho đám “tàu nhanh” xứ Nam ta
Hiện nay, xưởng chế tác của RR ở Anh chỉ có duy nhất 1 chú tên là Mark Court làm được công việc này. Để vẽ được đường thẳng dài 6m với chiều rộng chính xác 3mm trên thân xe RR, Mark phải dùng 1 cây cọ chuyên dụng làm từ lông đuôi của sóc và bò đực (việc lấy từ long đuôi bò đực có thể là do bọn bò cái nó thường đ'ai vào đuôi chăng? Logic là vậy, bạn nào hứng thú thì hỏi cụ Gúc thêm). Và mỗi ngày, đức ông Mark chỉ đủ thời gian vẽ được 2 đường thẳng trên 1 xe RR trong 1 ca làm việc 6 tiếng.
Để thực hiện công việc buồn tẻ này, Mark Court đã mất 5 năm học việc. Và để đền bù cho Mark phải làm một công việc chán ngắt như vậy, Rolls Royce đã dành một vị trí khá trang trọng cho Mark trên trang chủ của RR Anh Quốc.
Mark đang vẽ coachline trên 1 chiếc RR
Ngoài việc vẽ coachline, Mark còn làm một việc nữa khá xa lạ đối với phần đông chúng ta: vẽ gia huy lên xe RR. Nhưng bản thân coachline cũng là khái niệm mới đối với dân chơi ở các thị trường mới nổi chứ đừng có nói đến gia huy. Trong chương trình của Discovery, Mark có kể rằng một lần ông đã phải bay sang Dubai để vẽ coachline cho chiếc RR của 1 triệu phú. Nguyên do là trong 1 tiệc chiêu đãi của giới quý tộc Ả rập, trong khi chém gió về xe, đ/c triệu phú đã nhận thấy xe của mình thiếu coachline (so với xe khác) nhưng không hiểu nó để làm gì, hỏi 1 chủ RR khác thì nó lại chỉ cười khẩy! Hừm
Đến đây các bạn chắc ít nhiều cũng hình dung ra giá trị khác mà RR mang lại cho thân chủ. Chỉ tiếc rằng ở quê mình chẳng có vị nào có văn hóa ăn chơi đủ dày để có hẳn gia huy như bọn Tây lông để mình sờ vào cái RR – biểu tượng của quyền lực và sự giàu có, xem nó ra làm sao
Còn có bạn nào đang đi RR mà không có coachline thì cũng chớ vội tự vẽ vào làm gì, vì có vẽ vào thì cũng chẳng quý tộc lên được đâu. Hơn nữa, giá của coachline khi đặt xe có 700 bảng ấy mà
Cụ ơi em này chất quá, cụ Hiếu có bán ko để em mua?Hay quá cụ ạ. Em thấy có chiếc Silver Spirit của cụ Hiếu Minh quá chất
Học được nhiều điều,Nhưng không bắt chước được.HaizzzzMình vẫn rất thích lối viết đủng đỉnh, hóm hỉnh... mà sâu sắc của Kar già! Vote phát, ngồi hóng