Chúc mừng cụ và gia đình. Cảnh quê bình yên quá! Cẩm Thủy giờ cũng phát triển và nhiều cơ hội.
Em nghĩ sau này cháu nó bản lĩnh và bươn trải được thì nó sẽ lại đi tìm cơ hội như thế hệ chúng ta. Biết đâu sau này, quê hương phát triển cháu nó lại chọn quê hương để sinh nhai.Em ủng hộ cụ, cơ mà cũng có 1 băn khoăn rằng mười mấy năm nữa, bé con của cụ lại làm 1 hành trình như cụ để bươn chải ở Hà Lội. Lại câu chuyện mưu sinh, mua nhà, mua xe...Nếu ở lại HN, có khi bé con lại ko phải lo mua nhà, bớt đc 1 gánh nặng cho cháu, ít nhất là trong những năm đầu đời.
Vì e cũng bươn chải để mua nhà, mua xe ở xứ thủ đô này ngót mười mấy niên rồi.
Rất cảm động và rất khâm phục. Chúc cụ mợ và cháu hạnh phúc, mạnh khỏe và luôn bình an may mắn.Thế là hôm nay vợ em cũng sinh được 5 ngày và ra viện. Em cũng đưa ra quyết định mang tính bước ngoặt của cuộc sống, đấy là đưa cả gia đình VỀ QUÊ sinh sống.
Sau gần 20 năm ra HN, rồi lấy vợ được 15 năm thì mất 13 năm hai vợ chồng đi điều trị vô sinh. Bao thăng trầm vất vả mưu sinh ở đất HN, rồi cũng mua được cái chung cư tạm ổn, có con xe cỏ để đón vợ lúc nắng mưa, chịu bao thất bại rồi mới đến thành công. Nay ông trời không phụ lòng đã cho nhà em một thằng cu kháu khỉnh. Cuối cùng đã đến lúc 2 vc em thực hiện nguyện vọng của mình là về quê, ở gần ông bà, anh chị em.
Em thì làm xây dựng, vợ em trước kia làm giáo viên. Cũng chỉ vì căn bệnh vô sinh mà hai vợ chồng chịu bao vất vả, cứ gon được ít tiền nào lại dắt díu nhau đi viện này viện nọ. Tưởng chừng hết hi vọng thì lại có kết quả. Giờ hai vc cũng chẳng cần gì hơn, quyết định về quê. Em bán cái nhà cũng được khoảng 7 tỷ, với cái xe cỏ làm vốn, thôi thì về quê mua lấy cái máy xúc với mở cái cửa hàng vật liệu xây dựng túc tắc để làm. Vợ em thì còn máu nghề nghiệp, chắc đợi khi cháu bé cứng cáp thì xin đi dạy học ở quê.
Tạm biệt HN, tạm biệt cái không khí sầm uất, em về với nơi yên bình. Tạm biệt các cụ, khi nào có cụ nào đi chơi trên đường mòn HCM, về đến thị trấn Phong Sơn, Cẩm Thủy thì ghé em làm cốc nước vối.
Tạm biệt HN.
Giờ xu thế bỏ qua bước học đh ở HN rồi cụ, học dc cho du học luôn hoặc là đi xklđ. Trên này cũng vậy, đa số cc hay tính cho con đi nn học.Em ủng hộ cụ, cơ mà cũng có 1 băn khoăn rằng mười mấy năm nữa, bé con của cụ lại làm 1 hành trình như cụ để bươn chải ở Hà Lội. Lại câu chuyện mưu sinh, mua nhà, mua xe...Nếu ở lại HN, có khi bé con lại ko phải lo mua nhà, bớt đc 1 gánh nặng cho cháu, ít nhất là trong những năm đầu đời.
Vì e cũng bươn chải để mua nhà, mua xe ở xứ thủ đô này ngót mười mấy niên rồi.
Các địa phương giờ cuộc sống cũng không kém gì HN cụ à, thu nhập kém hơn chút nhưng chi tiêu cũng giảm đi nhiều. Chất lượng giáo dục cũng không kém hơn, phần lớn thủ khoa, quán quân Olympia đều là dân các tỉnh, các huyện.Em ủng hộ cụ, cơ mà cũng có 1 băn khoăn rằng mười mấy năm nữa, bé con của cụ lại làm 1 hành trình như cụ để bươn chải ở Hà Lội. Lại câu chuyện mưu sinh, mua nhà, mua xe...Nếu ở lại HN, có khi bé con lại ko phải lo mua nhà, bớt đc 1 gánh nặng cho cháu, ít nhất là trong những năm đầu đời.
Vì e cũng bươn chải để mua nhà, mua xe ở xứ thủ đô này ngót mười mấy niên rồi.
Em cũng chúc mừng cả vc cụ. Mà vc cụ khỏe thì đẻ thêm 2 đứa nữa cho bõ tức ..he he.Cụ 13 năm, vậy là còn ít hơn em 1 năm. Nay cháu gái đầu em sinh ở TD tphcm cũng đang học lớp 11 rồi, cu thứ 2 ở bv An Sinh cũng đã lớp 5, cô út ở bv BC cũng đã lớp 3. Chúc mừng cụ cùng cảnh ngộ, tuy rằng đk bây giờ tốt hơn cả 100 lần hồi 20 năm trước của em.
chúc mừng cụ, 7 tỉ về quê thì sướng như vua rồiThế là hôm nay vợ em cũng sinh được 5 ngày và ra viện. Em cũng đưa ra quyết định mang tính bước ngoặt của cuộc sống, đấy là đưa cả gia đình VỀ QUÊ sinh sống.
Sau gần 20 năm ra HN, rồi lấy vợ được 15 năm thì mất 13 năm hai vợ chồng đi điều trị vô sinh. Bao thăng trầm vất vả mưu sinh ở đất HN, rồi cũng mua được cái chung cư tạm ổn, có con xe cỏ để đón vợ lúc nắng mưa, chịu bao thất bại rồi mới đến thành công. Nay ông trời không phụ lòng đã cho nhà em một thằng cu kháu khỉnh. Cuối cùng đã đến lúc 2 vc em thực hiện nguyện vọng của mình là về quê, ở gần ông bà, anh chị em.
Em thì làm xây dựng, vợ em trước kia làm giáo viên. Cũng chỉ vì căn bệnh vô sinh mà hai vợ chồng chịu bao vất vả, cứ gon được ít tiền nào lại dắt díu nhau đi viện này viện nọ. Tưởng chừng hết hi vọng thì lại có kết quả. Giờ hai vc cũng chẳng cần gì hơn, quyết định về quê. Em bán cái nhà cũng được khoảng 7 tỷ, với cái xe cỏ làm vốn, thôi thì về quê mua lấy cái máy xúc với mở cái cửa hàng vật liệu xây dựng túc tắc để làm. Vợ em thì còn máu nghề nghiệp, chắc đợi khi cháu bé cứng cáp thì xin đi dạy học ở quê.
Tạm biệt HN, tạm biệt cái không khí sầm uất, em về với nơi yên bình. Tạm biệt các cụ, khi nào có cụ nào đi chơi trên đường mòn HCM, về đến thị trấn Phong Sơn, Cẩm Thủy thì ghé em làm cốc nước vối.
Tạm biệt HN.