- Biển số
- OF-35495
- Ngày cấp bằng
- 18/5/09
- Số km
- 1,311
- Động cơ
- 495,918 Mã lực
Mua để nấu đồ chay mợ nhỉEm mua thêm xả, gừng, ớt, lá chanh Cụ nhá! Hihi. Hẹn gặp lại cả gia đình Cụ!


Mua để nấu đồ chay mợ nhỉEm mua thêm xả, gừng, ớt, lá chanh Cụ nhá! Hihi. Hẹn gặp lại cả gia đình Cụ!
Tháng nào bên mợ ấy chả xơi mấy tạ trai,ốc, hến; cỡ vài trăm chú chim sẻ ra đi không lời từ biệt, còn cua, cá, lươn trạch thì em không đo đếm đượcThế nài cũng là công tác phóng sanh hở mợ![]()
Mợ chả nói sớm. Làm nhiều người toát mồ hôi lưỡi. Trời lạnh cứ tưởng bở dc ăn ốc hấp.Tháng nào bên mợ ấy chả xơi mấy tạ trai,ốc, hến; cỡ vài trăm chú chim sẻ ra đi không lời từ biệt, còn cua, cá, lươn trạch thì em không đo đếm được.
Bạn ơi nghĩ đến cuộc sống vô thường. Mọi thứ đến rồi đi, đi rồi để đến cái khác.Làm thế nào để sống được thanh thản các cụ mợ, em buồn không thể nói thành lời!
Vâng Cụ ạ. Em đi mua trai phóng sinh toàn được khuyến mại thêm củ xả đấy ạ.Thế nài cũng là công tác phóng sanh hở mợ![]()
Hẹn gặp Cụ và Gấu cùng đến chùa Pháp Vân sinh hoạt ạ.Mua để nấu đồ chay mợ nhỉCám ơn mợ về bộ sách nhé, e hôm đấy bận quá không ngồi với mợ lâu đc mặc dù đang rất máu buôn
, hẹn gặp lại mợ tại chùa Pháp Vân nhé
Em có món nấm hấp ngon hơn cả ốc hấp cơ Cụ ạ.Mợ chả nói sớm. Làm nhiều người toát mồ hôi lưỡi. Trời lạnh cứ tưởng bở dc ăn ốc hấp.
Tháng nào bên mợ ấy chả xơi mấy tạ trai,ốc, hến; cỡ vài trăm chú chim sẻ ra đi không lời từ biệt, còn cua, cá, lươn trạch thì em không đo đếm được.
Nói khách quan, qua các comment càng ngày càng thấy mợ Linh proBạn ơi nghĩ đến cuộc sống vô thường. Mọi thứ đến rồi đi, đi rồi để đến cái khác.
Nếu là tình cảm: Duyên nợ đã hết, coi như bạn, hôm nay họ yêu mình, mai có thể họ sẽ chuyển qua yêu người khác. Đó là lẽ đời thường tình mà bạn. Bạn đừng nghĩ nhiều đến quá khứ, vì quá khứ mình khôgg thay đổi được gì, cũng đừng lo lắng cho tuơng lai vì tương lai chắc chưa được như ý ta. Bạn sống cho hiện tại, biết từng giây, từng phút mình tồn tại bên cha mẹ, con cái và người thân.
Nếu là tiền bạc: Tiền bạc phù du, chỉ là vật ngoài thân. Dù thế nào, bạn cũng chỉ có nhu cầu ăn 3 bữa. Như tớ đây, muốn giảm cân lại kiêng khem đủ thứ, nên mất đi thì cũng chả sao. Có tiền thì tốt, mà ko tiền thì cũng tốt, ko tiền đỡ lo cất giữ, mua nhà hay mua vàng, đỡ đau đầu bạn nhỉ?
Nếu là sức khỏe: Kiếp người này chỉ là tạm bợ. bạn hình dung trần gian như quán trọ, chúng ta như người lữ khách. Dừng chân uống chén trà, ăn kẹo lạc rồi lên đường đi thôi. Vậy, ốm đau xin chiớ buồn phiền, quy luật là vậy rồi mà bạn. Lo lắng, phiền não đâu thay đổi được gì.
Vài lời chia sẻ. Em vẫn còn phải học nhiều ạ.
Mợ để chữ kí là đg link Phóng sinh đi mợ, e nghĩ có nhiều người tham gia đóHẹn gặp Cụ và Gấu cùng đến chùa Pháp Vân sinh hoạt ạ.
Cụ lưu ý lại xem cụ đã xả thiền hẳn hoi chưa ạ? Nhiều khi xả thiền không đúng hoặc qua loa qua lâu ngày cũng dẫn đến hiện tượng như vậy. Chúc cụ tu tập tinh tấn.EM đang ngồi thiền ngon lành, tự nhiên bị đau ở chân, nên giờ ngồi Kiết già khó quá, thành thử thiền k dc lâu ì phàn đau cứ căng ra, nhức nhối. Mà kể ra thì thật là mệt, em đã đi khám, toàn ng kinh nghiệm, đc đào tạo ở nước ngoài thế mà mỗi ng phán 1 kiểu, ng thì bảo giãn dây chằng, ng thì bảo thiếu canxi... hic, em đã đi chụp phim, kết quả là mọi thứ đều hoàn hảo, nhg chân e đau lắm, nếu ngồi hoặc đứng lâu thì nhức và ê; trước e đi bộ rất giỏi nhg bây j chỉ đi 1 tẹo là như rời ra luôn ý. Chả hiểu sao em chỉ bị đau 1 đoạn ngắn tí tẹo giữa cố chân và gót chân thôi các cụ ah, trc đó cũng k bị tại nạn hay va đạp vào đâu, nhg bị đau mấy năm nay rồi k khỏi, trc e vẫn cố thiền nhg có vẻ chân càng ngày càng nặng hơn, nhức nhiều hơn ( suốt ngày ý ah) nên giờ e đang phải giảm thiền vì k ngồi đc thế kiết già lâu.
Bạn ơi nghĩ đến cuộc sống vô thường. Mọi thứ đến rồi đi, đi rồi để đến cái khác.
Nếu là tình cảm: Duyên nợ đã hết, coi như bạn, hôm nay họ yêu mình, mai có thể họ sẽ chuyển qua yêu người khác. Đó là lẽ đời thường tình mà bạn. Bạn đừng nghĩ nhiều đến quá khứ, vì quá khứ mình khôgg thay đổi được gì, cũng đừng lo lắng cho tuơng lai vì tương lai chắc chưa được như ý ta. Bạn sống cho hiện tại, biết từng giây, từng phút mình tồn tại bên cha mẹ, con cái và người thân.
Nếu là tiền bạc: Tiền bạc phù du, chỉ là vật ngoài thân. Dù thế nào, bạn cũng chỉ có nhu cầu ăn 3 bữa. Như tớ đây, muốn giảm cân lại kiêng khem đủ thứ, nên mất đi thì cũng chả sao. Có tiền thì tốt, mà ko tiền thì cũng tốt, ko tiền đỡ lo cất giữ, mua nhà hay mua vàng, đỡ đau đầu bạn nhỉ?
Nếu là sức khỏe: Kiếp người này chỉ là tạm bợ. bạn hình dung trần gian như quán trọ, chúng ta như người lữ khách. Dừng chân uống chén trà, ăn kẹo lạc rồi lên đường đi thôi. Vậy, ốm đau xin chiớ buồn phiền, quy luật là vậy rồi mà bạn. Lo lắng, phiền não đâu thay đổi được gì.
Vài lời chia sẻ. Em vẫn còn phải học nhiều ạ.
câu chuyện của cụ Jo rất hay cảm ơn cụ nhiều! hi vọng trong cuộc sống này chúng ta luôn có những niềm vui tự tại như thế!Em thấy câu chuyện này hay quá nên chép lên đây để mọi người cùng đọc.
Chìa khóa của Niềm Vui
[FONT="]Tác giả chuyên mục nổi tiếng Sydney Harries và một người bạn dừng chân mua báo ở một quầy bán báo, người bạn mua xong rất lịch sự nói lời “cám ơn” nhưng người chủ quầy báo thì ngược lại, mặt lạnh như tiền một tiếng cũng không mở miệng.[/FONT]
[FONT="]Hai người rời quầy báo tiếp tục đi về phía trước, Sydney Harries hỏi[/FONT][FONT="]:[/FONT][FONT="] “[/FONT][FONT="]Ô[/FONT][FONT="]ng chủ đó thái độ kỳ quái quá phải không?”[/FONT]
[FONT="]Anh bạn nói[/FONT][FONT="]:[/FONT][FONT="] “[/FONT][FONT="]C[/FONT][FONT="]ứ mỗi buổi tối là anh ta đều như vậy cả.”[/FONT]
[FONT="]Sydney Harries lại hỏi tiếp[/FONT][FONT="]:[/FONT][FONT="] “[/FONT][FONT="]N[/FONT][FONT="]hư vậy, tại sao bạn lại đối xử tử tế với ông ta chứ?”[/FONT]
[FONT="]Người bạn trả lời: “[/FONT][FONT="]T[/FONT][FONT="]ại sao tôi để ông ta quyết định hành vi của tôi chứ?”[/FONT]
[FONT="]Trong tâm của mỗi người đều có “chìa khóa của niềm vui”, nhưng chúng ta lại không biết nắm giữ mà đem giao cho người khác cầm giữ.[/FONT]
[FONT="]Một người phụ nữ thường than phiền trách móc: “[/FONT][FONT="]T[/FONT][FONT="]ôi sống rất buồn khổ, vì chồng tôi thường vắng nhà!”, cô ta đã đem chìa khóa niềm vui của mình đặt vào tay chồng.[/FONT]
[FONT="]Một người mẹ khác thì nói[/FONT][FONT="]: [/FONT][FONT="]“[/FONT][FONT="]C[/FONT][FONT="]on trai tôi không biết nghe lời, làm cho tôi thường xuyên nổi giận!”, bà đã trao chìa khóa niềm vui của mình vào tay con trai.[/FONT]
[FONT="]Một vị trung niên của một công ty thở dài nói[/FONT][FONT="]: [/FONT][FONT="]“[/FONT][FONT="]C[/FONT][FONT="]ông ty không thăng chức cho tôi, làm tinh thần tôi giảm sút!”, anh ta lại đem chìa khóa niềm vui của cuộc đời mình nhét vào tay ông chủ.[/FONT]
[FONT="]Bà cụ kia than thở[/FONT][FONT="]:[/FONT][FONT="] “[/FONT][FONT="]C[/FONT][FONT="]on dâu tôi không hiếu thuận, cuộc đời tôi sao mà khổ!”[/FONT]
[FONT="]Một thanh niên trẻ từ tiệm sách bước ra la lên: “Thái độ phục vụ của ông chủ đó thật đáng ghét!”[/FONT]
[FONT="]Những người này đều có một quyết định giống nhau, đó là để người khác chế ngự tình cảm của mình.[/FONT]
[FONT="]Lúc chúng ta cho phép người khác điều khiển và chế ngự tinh thần chúng ta, chúng ta có cảm giác như mình là người bị hại, và đối với tình huống hiện tại không có phương pháp nào khác, nên chúng ta trách móc và căm giận; việc này trở thành sự lựa chọn duy nhất của chúng ta.[/FONT]
[FONT="]Chúng ta bắt đầu trách móc người khác đồng thời chúng ta cũng truyền tải một yêu cầu là: “Tôi khổ như vậy là do anh/ chị/con... và anh/chị/con... phải chịu trách nhiệm về nỗi khổ này!”. Lúc đó chúng ta đem trách nhiệm trọng đại phó thác cho những người xung quanh và yêu cầu họ làm cho chúng ta vui.[/FONT]
[FONT="]Chúng ta dường như thừa nhận mình không có khả năng tự chủ lấy mình, mà chỉ có thể nhờ người nào đó xếp đặt và chi phối mình.[/FONT]
[FONT="]Những người như thế làm người khác không muốn tiếp xúc, gần gũi, lý do là nhìn họ mà thấy sợ vì chỉ nghe trách móc, hờn giận.[/FONT]
[FONT="]Nhưng, một người biết nắm chắc chìa khóa niềm vui của mình thì người đó không đợi chờ người khác làm cho mình vui mà ngược lại mình còn có khả năng đem niềm vui đến cho người khác.[/FONT]
[FONT="]Tinh thần người đó ổn định, biết chịu trách nhiệm về chính mình, không đổ lỗi cho người khác, biết làm chủ xúc cảm và biết tạo cũng như giữ được niềm vui cho chính mình; như thế thì trong cuộc sống và công việc hằng ngày, người đó sẽ được thảnh thơi vui vẻ không bị áp lực từ người khác.[/FONT]
[FONT="]Chìa khóa của bạn ở đâu rồi? Đang nằm trong tay người khác phải không? Hãy nhanh lên mà lấy lại bạn nhé![/FONT]
[FONT="]Chúc mọi người đều giữ được niềm vui![/FONT]
[FONT="]st[/FONT]
Trong cuộc sống, có thể chúng ta đã ý thức được điều này nhưng rất nhiều khi chính chúng ta lại quên mất và để cho niềm vui của mình bị cuốn theo ngoại cảnh.
Bạn ơi nghĩ đến cuộc sống vô thường. Mọi thứ đến rồi đi, đi rồi để đến cái khác.
Nếu là tình cảm: Duyên nợ đã hết, coi như bạn, hôm nay họ yêu mình, mai có thể họ sẽ chuyển qua yêu người khác. Đó là lẽ đời thường tình mà bạn. Bạn đừng nghĩ nhiều đến quá khứ, vì quá khứ mình khôgg thay đổi được gì, cũng đừng lo lắng cho tuơng lai vì tương lai chắc chưa được như ý ta. Bạn sống cho hiện tại, biết từng giây, từng phút mình tồn tại bên cha mẹ, con cái và người thân.
Nếu là tiền bạc: Tiền bạc phù du, chỉ là vật ngoài thân. Dù thế nào, bạn cũng chỉ có nhu cầu ăn 3 bữa. Như tớ đây, muốn giảm cân lại kiêng khem đủ thứ, nên mất đi thì cũng chả sao. Có tiền thì tốt, mà ko tiền thì cũng tốt, ko tiền đỡ lo cất giữ, mua nhà hay mua vàng, đỡ đau đầu bạn nhỉ?
Nếu là sức khỏe: Kiếp người này chỉ là tạm bợ. bạn hình dung trần gian như quán trọ, chúng ta như người lữ khách. Dừng chân uống chén trà, ăn kẹo lạc rồi lên đường đi thôi. Vậy, ốm đau xin chiớ buồn phiền, quy luật là vậy rồi mà bạn. Lo lắng, phiền não đâu thay đổi được gì.
Vài lời chia sẻ. Em vẫn còn phải học nhiều ạ.