Bệnh viện, nơi em hay liên tưởng đến sự thờ ơ, vô cảm, nhũng nhiễu, phong bì... nhưng đến hôm vừa rồi e bắt đầu có cái nhìn thay đổi
Mẹ em ngã. Lưng đau ko ngồi dậy được. Em đưa đi cấp cứu tại khoa cấp cứu Xanh Pôn. Và thực sự em cảm nhận được nhiều điều đến ngỡ ngàng ở đây. Ko phải cơ sở hạ tầng được sửa chữa ngăn nắp, mà thái độ của nhân viên y tế mới là điều ấn tượng nhất. Từ bà già như mẹ em đến ông xăm trổ đầy mình bị dao đâm vào lưng, đều nhận được sự chăm sóc ân cần tận tình. Một ko gian thân tình với những câu quan tâm của bác sĩ, động viên của y tá. Dù là đối tượng bảo hiểm y tế, nhưng từ khám, chiếu chụp... đều có nhân viên y tế đẩy cáng đi và lo các thủ tục cần thiết. Một thái độ, mà em tin, ko phải xuất phát từ một mệnh lệnh hành chính nào.
Em viết đôi điều cảm nhận trên như một lời cảm ơn tới khoa cấp cứu ngoại bv Xanh Pôn. Cũng mong rằng đây ko phải là nơi cá biệt của ngành Y tế