Vạn Sự Tuỳ Duyên.
Những người mà chúng ta gặp không phải là tình cờ. Họ đi ngang qua đời ta là có một lí do
Có một chiều nọ, tôi gặp em ở góc quán quen. Em rũ rượi tóc rối. Nước mắt lưng tròng. Em nức nở cho mối tình vừa qua: “ Em chẳng yêu nữa đâu”.
Ở ngoài kia, tôi biết, cũng có nhiều cô gái như em, đang khóc cho những yêu thương vỡ vụn. Khóc cho mối tình chẳng kịp thành tên.
Nhiều cô gái như em, cứ tựa mình vào nỗi nhớ, ôm thật chặt những kỉ niệm đã hoen màu.
Khép của trái tim, em bất cần tình yêu, phó mặc dòng đời trôi chảy.
Nhưng này cô gái, em biết không? Em đừng vội tuyệt vọng, buông xuôi khi tình yêu tan vỡ cũng đừng vội lo sợ, rụt rè chẳng dám yêu ai.
Bởi vạn sự tùy duyên.
Trong cuộc đời này, người ta gặp được nhau, yêu nhau đã là duyên. Bước qua nhau cũng là duyên. Duyên đến rồi đi, duyên thành rồi gãy cũng đều đã an bài. Có những mối tình ngay từ khi bắt đầu đã là duyên vẹn tròn, có những mối tình đã định trước là dang dở. Nếu còn duyên, nhất định một ngày sẽ về lại bên nhau.
Thế nên, em sẽ để kí ức ngủ yên và an nhiên chờ đợi một tình yêu mới chứ?
Những gì đã qua, hãy cho qua. Những gì cần buông, hãy buông bỏ.
Khi tình đã phai nhạt như ánh nắng còn rớt lại buổi chiều đông, như chiếc lá bàng khô sót lại trong chiều tàn. Và đêm đến, tự chìm vào quên lãng.
Đừng tự huyễn hoặc sống trong những điều xưa cũ
Đừng tự cứa niềm đau làm tổn thương chính mình.
Đừng vì bất cứ lí do gì mà từ chối đi những yêu thương đang đón đợi em ngoài kia.
Bởi vạn sự tùy duyên. Một ngày nào đó, em sẽ tìm thấy nhân duyên của mình.
Người đó có thế là cậu bạn thân hàng ngày quấn quýt bên em, kể cho em nghe hàng tỉ thứ chuyện trên đời. Một khoảnh khắc nào đó, cùng nhau đạp xe dưới hàng cây xanh lá, vô tình mắt chạm mắt, thế là yêu.
Người đó có thể là chàng trai thầm thương trộm nhớ em bấy lâu nay. Một sáng nào đó, vô tình em gom đủ yêu thương, thế là yêu.
Người đó có thể là một người lạ mặt, chưa từng quen, vô tình gặp nhau trong một chuyến xe khách. Vô tình ngồi cạnh nhau, vô tình ngủ gục trên vai, vô tình thức dậy thấy người đó mỉm cười, thế là yêu.
Nhân duyên ấy, có thể xuất hiện chẳng đẹp như thế nhưng chắc chắn chẳng phải cưỡng cầu mà tự khắc đến với nhau. Tại một thời điểm nào đó, như một lẽ tự nhiên.
Và người đó mỗi sáng sớm sẽ nhắn tin nhắc em mặc áo ấm khi trời trở lạnh,chúc em ngủ ngon khi đêm về.
Người đó sẽ cho em mượn bờ vai khi em mỏi mệt
Người đó sẽ hát lên bản tình ca ngọt ngào trong một chiều nắng ấm..
Cùng em đi qua phố xá thênh thang…
Sẽ có người, một người như thế, luôn đợi em, chờ em, nắm tay em đi qua ngày tháng.
Chỉ cần em tin. Vạn sự tùy duyên.
ST.