Em thấy có nhiều cụ chia sẻ những câu truyện tốt đẹp trong cuộc sống như một nét văn hoá diễn đàn otofun mà nhiều năm nay em ấn tượng, em xin chia sẻ câu chuyện nhỏ mà ảnh hưởng suy nghĩ em khá nhiều
Năm 2001 - tức là tròn 20 năm rồi, em hồi đó mới ra trường, bạn gái em thuê nhà ở B3 Thanh Xuân Bắc. Như thường ngày em đến đón đi làm và tụi em gặp cậu bé đứng nép dưới gầm cầu thang và tụi em có hỏi lý do:
- Sao em đứng ở đây sớm thế?
- Em quê ở Thái Bình, nghe bạn bè rủ lên Hà Nội đánh giầy, mấy hôm nay Bà em ốm mà không có tiền để về, đồ đánh giầy em vay để mua...
Tụi em có móc túi cả hai cũng được một chút vì cả hai mới ra trường cũng nghèo rớt mùng tơi, nói anh chị cho em để về với Bà vì cậu bé này chắc hoàn cảnh đặc biệt nên ở với Bà.
Điều đặc biệt là cậu bé cứ một hai em vay, chứ em không dám xin ạ, đưa em bé rồi tụi em đi làm và không để ý đến nữa.
Sau đó mấy ngày, đưa nhau đi làm về, chị chủ nhà ở tầng 1 nơi gửi xe có gọi bạn gái em ra và bảo có một cậu bé đến tìm, nghe em ấy tả chị nghĩ là em, cậu ấy có nhờ chị đưa em số tiền này...
Bất ngờ và không biết nói gì hơn nữa trước việc làm của cậu bé đánh giầy năm đó. Thấy niềm tin giữa người người được nhân lên và tạo cho mình một thói quen mạnh dạn đặt niềm tin vào người khác đúng nơi, đúng lúc, cho dù cũng nhiều lần bị sai... nhưng vẫn tiếp tục tin
Sau này, cứ có cơ hội là em lại tạo những sự kiện nhỏ tặng quà cho các em nhỏ những nơi em làm dự án hoặc có liên hệ gì với địa phương những nơi khó khăn như một niềm tin trao gửi cho các em nhỏ.
Chúc các cụ buổi tối vui vẻ, mong dịch bệnh sớm qua đi để con trẻ được đi học và vui chơi!