Con bé lớn nhà em nó bảo, mẹ chửi con vẫn to lắm, hơi khoẻ hơi dai. Còn lâu mới ung thư phổi được.Triệu chứng thế này thì mợ còn lâu mới chết
Nghe chết cười.
Con bé lớn nhà em nó bảo, mẹ chửi con vẫn to lắm, hơi khoẻ hơi dai. Còn lâu mới ung thư phổi được.Triệu chứng thế này thì mợ còn lâu mới chết
Điều qt nhất với ng bệnh ung thư là tinh thần lạc quan, ai cũng biết vậy nhưng có làm dc hay ko lại là chuyện khác mợ ah. Giống như mợ nói đó, bt mợ cũng vui vẻ lạc quan nhưng khi biết mình có khả năng bị lại lo lắng mất ăn mất ngủ đến sút kg, điều này lại càng làm cho sức đề kháng mình giảm, và tb ung thư phát triển mạnh hơn, nhanh hơn, cả cơ hội cho các vk, vi rus độc hại tấn công mình nữa. Em cũng đã từng trải qua gần 3 năm chăm ng nhà bị K phổi, nên e thấm lắm.Em góp lại lời khuyên của bác sỹ.
Nên đi khám sức khoẻ thường xuyên. Vì bệnh gì thì bệnh, phát hiện sớm đều có khả năng chữa trị cao hơn, tiền nhẹ hơn. Kể cả ung thư, phát hiện sớm khi chưa di căn thì chữa trị cũng không quá khó khăn, tỷ lệ sống cao.
Giữ tinh thần bình tĩnh, sinh hoạt như bình thường, đi học đi làm... như khi chưa có bệnh. Ăn uống, ngủ nghỉ, tinh thần tốt đã thắng được 50% bệnh.
Và xuống dưới BV, em mới biết nhiều bệnh nhân ung thư phổi sống 5-7 năm, giờ vẫn lao động, làm việc bình thường, chỉ uống thuốc thường xuyên. UT Phổi không phải bệnh mắc là chết.
Chia sẻ tình hình bệnh tật với người nhà, không nên dấu bệnh. Thông tin cụ thể quá trình khám chữa để người nhà bớt lo.
Các cụ chú ý nhé, khi có thân nhân, bạn bè bị UT, nên hỏi thăm ở mức bình thường. Thăm hỏi nhiều quá sẽ khiến người bệnh có cảm giác bất an. Tốt nhất chỉ nên nói 1 lần, anh/chị/em cần gì thì cứ hỏi mình nhé. Người bệnh sẽ dễ chịu và được an ủi. Người bệnh cũng chả cần gì ở các cụ mợ đâu nhưng một lời chia sẻ thế sẽ khiến tinh thần người bệnh tốt lên. Đây là kinh nghiệm từ bản thân em chia sẻ cùng các cụ mợ.
Năm hết Xuân về, em chúc các cụ mợ và gia đình bình an, đón Tết đầm ấm.
Cái máy chụp MRI khó chịu lắm ấy cụ.Chúc mừng mợ nhé! Thật may là kết quả âm tính! Chỉ những ai trải qua mới thấu hiểu cảm giác lo lắng, hồi hộp đến thế. Mợ cho nhà cháu hỏi sao mợ chụp MRI lại kinh khủng ạ? Cách đây vài năm nhà cháu cũng trải qua các cung bậc cảm xúc như mợ khi có khối u trong gan. Thật khó tả cho cái cảm xúc đợt đó, tinh thần đi xuống trầm trọng mặc dù bình thường cháu sống rất mạnh mẽ, đêm giật mình tỉnh giác chỉ ước điều đó ko phải sự thật. Mặc dù vẫn biết cần phải giữ vững tinh thần nhưng khó, rất khó ạ, đêm nằm chỉ khóc, khóc cho mình, cho bọn trẻ còn bé. BS chỉ định chụp CT và cả MRI, có thể lúc đó cảm giác lo sợ lấn áp hết cả rồi nên ko có cảm giác với cái máy chụp nữa ? Cũng thật mừng là sau mấy ngày chụp và chụp đó thì nhận được câu kết luận là khả năng lành tính 80%, nếu muốn chắc chắn thì làm sinh thiết, ko thì về theo dõi thêm, hàng tháng đi kiểm tra. Sau cả năm trời thấy ổn nên giờ tần suất đi kiểm tra của nhà cháu thưa dần.
Dạ không, phải uống thuốc cụ ơi.Bệnh đau đầu rối loạn vận mạch của mợ tự hết ạ.