- Biển số
- OF-53557
- Ngày cấp bằng
- 24/12/09
- Số km
- 37,409
- Động cơ
- 667,138 Mã lực
Không! Tên cúng cơm đấySao lại là Tiệc hả cụ. Chả nhẽ bọn nó cũng code giống Ofer?!
Không! Tên cúng cơm đấySao lại là Tiệc hả cụ. Chả nhẽ bọn nó cũng code giống Ofer?!
Giờ em mới biết đấy!Không! Tên cúng cơm đấy
vụ nào vậy cụ,Vụ này dek hay bằng vụ " LMxxx" khi mà một 2*[] ngày nào cũng phải đọc từng chữ công văn trả lời báo chí cho một 2*/ viết .
Mịa
Oánh hồi PMU18 làm tổng chỉ huy vụ đó, sau bị bùi tiến dũng khai ra là nhận $ của nó để chạy án nên mất chức Thủ trưởng cơ quan cảnh sát điều tra BCA, cũng mất luôn cơ hội lên thứ trg, chức đó đc ông Ngọ nhảy vào, sau ông Ngọ lên thứ trưởng. Đến vụ Dương Chí dũng thì ông Ngọ cũng là tổng chỉ huy điều tra, cuối cùng lại cũng bị Dương Chí Dũng khai đã nhận của nó 500k ÚSD để chạy án, chưa kịp điều tra ra ngô ra khoai thì bị ép phải chết. Kết luận là dính vào những ông tên Dũng đen lắm
Em quote lại cho cụ nào ngu như em đọc hiểu.Ngày đó ông Oánh đi a ăn trưa ở Melia cùng ông Giao (CNVPCP) và Dũng Huế, nên bị dừng vụ đi đại hội nhỡ mất chuyến tàu thứ trưởng. Ngạch AN ngày đó cơ cấu có một thứ trưởng, tự nhiên ông Oánh out nên ông ánh sáng bây giờ nhảy lên kịp chuyến tàu đó. Phụ trách CS ngày đó còn có tướng Tiệm trên cơ ông Ngựa
Còn đ/c H EVN nữaNhững anh chụp ảnh trên chuyên cơ đi hết rồi. Còn mỗi anh ngồi giữa. Có vẻ cụ nói đúng.
Anh Tiến này về còn to mồm đòi quyền lợi và phục chức
Đúng là thông gia với cụ mượt, cụ Tiến này hào sảng vãi cơ hôm ra tù anh em chiến hữu đến đón hắn chửi oang oang : đ.m thằng 3XEm nghe gió đồn là thông gia nhà bác răng chắc thì phải nên mới vậy, phỏng cụ?
Phủ Việt Tiến, làm cả đường to vật vào tận phủ cơ, phìa ngoài đường còn có 1 quán thịt dê cũng gọi là quán Việt Tiến, đi về cả đoàn tuỳ tùng đánh chén ở đây. Quán này hao hao quán rượu của Chu Quý, Tống Vạn ở LSBKhông bít cái phủ anh ý xây , dân quê quen gọi " Chùa ông Tiến" giờ thế nào rồu Lão nhể
Đm phải giết thằng chủ tiêm nc với thằng 3X mới hả dạ.Trên fb mấy hôm nay đang có hồi tưởng của các nhà báo của báo Thanh Niên hồi tưởng về vụ khởi tố 2 nhà báo báo Thanh Niên, Tuổi Trẻ và Tướng PXQuắc cùng đồng nghiệp về việc các bài báo điều tra tham nhũng vụ PMU18 khá hay.
“PHẢI TRẢ TỰ DO CHO CÁC NHÀ BÁO CHÂN CHÍNH”, 10 NĂM NHÌN LẠI…
Ngày này 10 năm trước, hai nhà báo Nguyễn Việt Chiến của báo Thanh Niên và Nguyễn Văn Hải của báo Tuổi Trẻ bị cơ quan an ninh điều tra bắt giam vì đưa tin ủng hộ cuộc đấu tranh chống tham nhũng trong vụ PMU18.
Ngay trong ngày hôm sau, 13-5, báo Thanh Niên đưa trên trang nhất cái tít “2 nhà báo Thanh Niên và Tuổi Trẻ bị bắt vì đưa tin vụ PMU 18” và dành 2 trang chứng minh nhà báo Nguyễn Việt Chiến vô tội. Báo Tuổi Trẻ cũng đưa tin, bài bảo vệ phóng viên của mình. Ban Tuyên giáo Trung ương không có chỉ đạo gì, nghĩa là báo chí có quyền đăng tiếp.
Ngày hôm sau nữa, 14-5, Thanh Niên tiếp tục dành 2 trang bảo vệ nhà báo Nguyễn Việt Chiến với cái tít giật trên trang nhất “Phải trả tự do cho các nhà báo chân chính”. Bạn đọc gửi thư dày đặc trên email và gọi điện thoại tới tấp ủng hộ cái tít “lịch sử” này của Báo Thanh Niên. Hôm đó, cấp trên chỉ đạo dừng thông tin.
Như vậy là Thanh Niên (và cả Tuổi Trẻ nữa) đã nói được những gì cần phải nói để bảo vệ phóng viên của mình trước khi bị cấm không cho nói. Là Tổng thư ký tòa soạn, khi rút cái tít và đăng loạt bài này tôi chỉ nghĩ đơn giản : Những người làm báo nhân danh bảo vệ sự thật bảo vệ lẽ phải, nhân danh bảo vệ những người yếu thế, bảo vệ những người lương thiện bị oan sai, nhưng sự thật, lẽ phải, người yếu thế, người lương thiện bị oan sai ngay trong cơ quan của mình mà mình không dám bảo vệ thì không những không đủ tư cách làm báo mà còn không đủ tư cách làm người nữa. Tôi biết Tổng Biên tập và các anh trong Ban Biên tập cũng nghĩ như tôi, nên Thanh Niên chấp nhận trả giá. Cái chức Tổng Thư ký tòa soạn tôi vốn đã không muốn làm ngay từ đầu, nên mất cái chức đó chẳng làm tôi buồn vui gì. Nhưng vì cái tít “lịch sử” đó mà tôi làm liên lụy đến sự nghiệp của anh Nguyễn Công Khế và Phó Tổng Biên tập Nguyễn Quốc Phong, sau khi các anh bị mất chức tôi cảm thấy áy náy, mặc dù tôi biết các anh không bao giờ chấp nhận sống hèn để duy trì “sự nghiệp” của mình.
Và một cuộc truy bức vô tiền khoáng hậu trong lịch sử báo chí đã diễn ra. Một loạt các nhà báo bị mất chức, bị thu thẻ nhà báo và một loạt nhiều nhà báo hơn bị cơ quan an ninh triệu tập thẩm vấn. Tại báo Thanh Niên, anh Quốc Phong và tôi bị thẩm vấn nhiều nhất, riêng tôi bị thẩm vấn 13 buổi.
Cán bộ điều tra hỏi : “Anh có biết tờ báo có cái tít “Phải trả tự do…” như một triệu tờ truyền đơn chống Đảng và Nhà nước không ?”. Tôi trả lời rằng tôi không nghĩ có sự đồng nhất giữa Bộ Công an với Đảng và Nhà nước. Bộ Công an, cũng như Bộ Y tế, Giáo dục, Giao thông… mỗi khi làm sai báo chí vẫn lên tiếng phản đối, đó là chuyện bình thường lâu nay, không ai nghĩ phản đối những việc làm sai của những bộ này là “chống Đảng và Nhà nước” cả. Hỏi : “Anh có biết Thanh Niên đã thông tin sai không ?”. Tôi trả lời không, vì xung quanh vụ PMU18 Thanh Niên đã đăng bài liên tục trong 3 năm qua, chưa có một cơ quan nào nói Thanh Niên viết sai sự thật cả, đây là lần đầu tiên tôi nghe các anh nói Thanh Niên đăng sai.
Cơ quan an ninh điều tra lôi ra tất cả những tin, bài, ý kiến bạn đọc về vụ tham nhũng tại PMU 18 mà Thanh Niên đã đăng từ năm 2006 cho đến lúc bấy giờ, trong vòng ba năm, để truy bức tôi rằng Thanh Niên sai trái. Trong đó có cả những bài của nhà cách mạng lão thành Trần Bạch Đằng, Phó Tổng Giám đốc Đài Truyền hình Việt Nam Trần Đăng Tuấn, nhà thơ Thanh Thảo…, các vị này đều bị cơ quan an ninh liệt vào hàng “địch” cả. Tôi tự hỏi, ông Trần Bạch Đằng khi làm Bí thư Thành ủy Sài Gòn Gia Định trong kháng chiến, lúc đó ông Nguyễn Tấn Dũng và ông Nông Đức Mạnh làm những việc gì, nhưng tôi đã không nói ra vì các điều tra viên có thể không biết ông Trần Bạch Đằng là ai, họ có nhiệm vụ mang những bài của ông ấy ra truy bức là do sự chỉ đạo của cấp trên của họ.
Những người làm báo nên lưu ý điều này nữa : tuyệt đối không được bịa ra bất kỳ một ý kiến nào nhân danh bạn đọc ủng hộ quan điểm của báo. Tôi đã phải chứng minh tất cả những ý kiến bạn đọc đăng trên Thanh Niên về vụ PMU18 đều có nguồn gốc và trung thực. Tôi cũng phải chứng minh một số thư gốc gửi đến Thanh Niên dài hơn cái thư được đăng, nhưng cái thư rút gọn được đăng hoàn toàn giữ được nội dung mà người viết thư muốn nói. Không ai chỉ ra được bất kỳ sự giả dối nào trên Thanh Niên. Người ta chỉ cần chỉ ra sự giả dối dù rất nhỏ thì tòa lâu đài chính trực mà chúng ta dày công xây đắp có khả năng sụp đổ.
Cho đến những buổi thẩm vấn cuối, điều tra viên bảo : “Anh có bị bắt hay không là phụ thuộc vào ý kiến của các cụ và phụ thuộc vào sự thành khẩn của anh”. Tôi nói, tất cả những gì thuộc trách nhiệm của tôi là hoàn toàn minh bạch diễn ra trên mặt báo, các anh có thể đếm từng chữ mà luận tội. Tôi đã ký tất cả các biên bản hỏi cung mà không cần phải xem lại. Các điều tra viên bảo tôi nên đọc kỹ lại trước khi ký, tôi bảo không cần. Tôi không cần đọc vì tôi cho rằng những cuộc thẩm vấn này là bất hợp pháp, tôi ký là tôi giúp các điều tra viên có cái để báo cáo với cấp trên, nếu tôi bị bắt thì tòa có thể “đếm từng chữ” trên báo mà luận tội chứ những biên bản này thì có giá trị gì. Còn việc điều tra viên bịa ra cái gì đó để gây bất lợi cho tôi trong xã hội “hậu cộng sản” sau này tôi cũng không quan tâm luôn, vì nếu có cái xã hội “hậu cộng sản” kia thì tôi cũng chắc chắn không làm chính trị.
Điều tôi muốn nói khi kể lại câu chuyện này, là Việt Nam ta pháp quyền đã bị xé bỏ dưới thời ông Nông Đức Mạnh và ông Nguyễn Tấn Dũng, cho nên cơ quan an ninh chỉ làm theo “ý kiến của các cụ” chứ không làm theo luật pháp. Tuy vậy, cũng còn có chút may mắn là khi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chỉ đạo bắt tiếp 4 nhà báo là anh Quốc Phong và tôi ở Báo Thanh Niên, anh Bùi Thanh và anh Đà Trang ở Báo Tuổi Trẻ, tôi có nghe nói là Viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân tối cao lúc đó là ông Trần Quốc Vượng đã không đồng ý, vì vậy mà chúng tôi mới thoát tù.
Cũng còn một chút an ủi nữa. Là tại thời điểm đó, tôi được tặng Giải báo chí quốc gia với loạt bài đăng trên Thanh Niên “Euro 2 và chất lượng xăng dầu – những “nỗ lực” làm nhỏ đất nước”. Loạt bài đó đã tấn công mạnh mẽ vào sự gian trá về chất lượng xăng dầu của nhóm lợi ích khủng tại Tổng công ty Xăng dầu và Bộ Thương mại. Sự thật là không thể chối cãi, nhưng không ai bị điều tra xử lý.
Qua vụ đàn áp báo chí chống tham nhũng trong vụ PMU 18, ông Nông Đức Mạnh và ông Nguyễn Tấn Dũng chính thức thay luật pháp bằng "ý kiến các cụ". Thanh Niên và Tuổi Trẻ từng là hai tờ báo hậu thuẫn mạnh mẽ nhất công cuộc Đổi Mới và nhà nước pháp quyền dưới thời ông Nguyễn Văn Linh, ông Võ Văn Kiệt và ông Phan Văn Khải, đã bị hai ông trên đập nát để răn đe ý định bảo vệ pháp quyền của các tờ báo khác.
HOÀNG HẢI VÂN
FB bác Hoàng Hải Vân (tổng thư ký tòa soạn thanh niên thời đó)
https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=1803138846411834&id=100001472083411
FB bác Quốc Phong, phó tổng biên tập thanh niên.
https://www.facebook.com/quoc.phong.5/posts/1360359894064863
FB nhà báo Nguyễn Việt Chiến, tường thuật lại sự việc
https://www.facebook.com/vietchien.nguyen.1/posts/1855267764497535
Hình chụp bài báo thanh niên sau khi phóng viên họ bị bắt.
Hình chụp nhà báo NVC lúc bị lục soát tại văn phòng báo TN.
Hình chụp lúc nhà báo NVC nói chuyện với xếp mình là nhà báo Quốc Phong khi bị lục soát tại tòa soạn, bên cạnh có chú an ninh hóng hớt
Hình ảnh vợ nhà báo NVC sau phiên tòa xử (ảnh chụp bởi Na Son)
Chả làm gì cả!Chắc nó cũng nghĩ như mình đang nghĩ,
Khú khú.
Thế theo cụ mình nên làm gì
Phán như đúng rồi!!! Hóng được ít thì thôi đi nhé...!!!!Phủ Việt Tiến, làm cả đường to vật vào tận phủ cơ, phìa ngoài đường còn có 1 quán thịt dê cũng gọi là quán Việt Tiến, đi về cả đoàn tuỳ tùng đánh chén ở đây. Quán này hao hao quán rượu của Chu Quý, Tống Vạn ở LSB
Cứ hôm nào cụ ấy về phủ là cả làng đc khuyến mại KROK suốt đêm vì cụ ấy mắc dàn loa cực khủng cả làng nghe thấy và cả đoàn nhậu say sưa đánh bài, hát suốt đêm Tuy nhiên cả làng ko lấy đí làm khó chịu vì cụ Tiến rất thoáng, giúp họ hàng dân làng nhiều.
Thế mới tin vào a xe ôm, chị hàng nước.Lờ đờ ta chán nhẩy, chỉ đạo oánh xong rồi để anh em tan tác mang tiếng
Cấp đấy mà như thế thì dân còn biết tin vào đâu
Bới móc, tống tiền doanh nghiệp là loạng quạng ăn bẩn, tép riu thôi.Giờ báo chí vs truyền hình lại toàn đi bới móc , tống tiền doanh nghiệp và kền kền xác thối trên nỗi đau của người khác các cụ ạ
không xấu hổ đâu nó sẽ đào mồ quốc mả bọn này lên và tự hào cái ông cha ta không làm được, nay chúng ta đã làm được rồi đây100 nữa thế hệ cháu chắt chúng ta sẽ nghĩ gì các cụ nhỉ??? Có khi nào nó cảm thấy xấu hổ khi phải sinh ra trên bãi mứt k ta???
Cụ nói thì cũng phải chừa lại ít phần trăm cho những người không lấy giống nhau làm chuẩn chứ.Mình cũng quen mấy bạn nhà báo, giống nhau như một luôn. Các cụ thấy vậy không
Nhà báo chân chính đúng nghề chắc chuyển sang làm báo mạng tự do hết rồi, đưa tin không kiểm duyệt còn có cái nhìn đa chiều cụ ạ.Cụ nói thì cũng phải chừa lại ít phần trăm cho những người không lấy giống nhau làm chuẩn chứ.
Em ít còm. Nhưng nghe các cụ nào đó ngợi ca các anh một dạo bị bắt vì viết bài chống tiêu cực mà phải nổi lên còm phát: Thực chất dạo ấy thì ví như đánh bài ba lá thôi. Mấy anh đặt thân mình nhầm cửa nên bị hố chứ chống cái gì.
Thông thường thì theo kênh với nhau. Cùng kênh thì ok và lờ tịt. Khác kênh thì kể cả khen cho mày chết. Làm chính trị và dính đến chính trị là như vậy.
Chưa hẳn đã tốt lành. Ngay vụ chú gì đó bị ra tòa vì chuyện lấy tiền chuộc xe thôi. Thực chất là gì thì nhìn qua các cụ cũng hiểu mà. Xa hơn nữa, ngay đến ông tướng tình báo gọi là điệp viên đôi cũng na ná như vậy. Lý tưởng cái gì nghe nó to tát. Con người mà! giống như kiểu ăn cắp giả vờ. Họ phát hiện ra thì bảo tôi đùa tý hay thử xem trình độ tinh đời của anh thế nào. Không phát hiện thì ỉm luôn coi như thành ăn cắp thật.
Mấy bác xưa bị bắt kêu oan? Có mà Thị kính! xa long tôi kính phục anh Hải của báo tuổi trẻ hồi ấy. Bị bắt anh chấp nhận và nhận tội. Bởi lẽ đương nhiên cái tội nó viết khống hoặc có ít suýt ra nhiều rõ ràng.
Xa xa nữa, cái vụ ông Tướng CA Thanh nằm trên cáng ra tòa cũng là gì? Xa xa hơn nữa ông Ánh thịt ông Quang Toản cũng là gì? Xa xa hơn nữa....
Cũng vui vui nếu vài người có góc nhìn tích cực rằng: Chống cái sai là phải như vậy!
Nhưng tôi sợ rằng vài chục năm nữa lá đa trong chùa chả có để mà quyét khi sự thể nó "nổi can qua".
Vài cụ trên này nói câu rất gọn gàng mà như một chân lý: ĐEN THÔI! ĐỎ QUÊN ĐI!