- Biển số
- OF-26455
- Ngày cấp bằng
- 27/12/08
- Số km
- 5,321
- Động cơ
- 530,460 Mã lực
- Website
- www.linhkienxehoi.com
Chắc ốm quá sinh ra thàn kinh cũng có vấn đề lớn
Em ưng cụ rồi đới. Em cũng nghĩ như cụ. Không giúp thì thôi đừng đạp người ta thêm nữa.Cụ Chánh có lẽ trong lúc túng quẫn (hoặc có thể bị bọn báo chí nó dẫn dụ) đi sai nước cờ thành ra tiền thì có thể kiếm được chút nhưng danh thì chắc chẳng còn như xưa, cái này là nỗi đau lớn của con nhà võ như cụ (nếu như cụ con coi mình là con nhà võ).
Tuy nhiên em thấy nhà nước và nhân dân đôi khi cũng bạc quá, cụ ấy có nhiều sai lầm nhưng công lao đóng góp cũng rất lớn, mà những vai diễn đấy nó tác động đến cả vài thế hệ, cũng kinh đấy chứ. Riêng với nhà nước thì khi người nghệ sĩ cống hiến lớn gặp hoàn cảnh này mà không có động thái gì là quá kém, cụ ấy đóng góp cho điện ảnh cách mạng nhiều, ngay cả bộ phim là nguyên nhân bị phá sản cũng đề cập đến một giai đoạn lịch sử VN chứ không phải mì ăn liền như Gái Nhảy chẳng hạn. Nghệ sĩ cống hiến và tâm huyết thế không đáng bị nhà nước bỏ rơi trong hoàn cảnh như vậy.
Còn nhân dân thì cũng hơi quá đà khi so sánh những người mang tiền cho cụ Chánh nên để làm từ thiện nọ kia, người có tiền thừa họ có lý do để làm việc gì mà họ cho là xứng đáng. Ví dụ nhờ vai diễn của cụ Chánh mà hình thành động cơ phấn đấu dẫn đến thành công của họ, yêu đơn phương cụ Chánh hay đơn giản chỉ là nhờ xem Ván Bài Lật Ngửa mà họ cưa được nhau..v.v......Việc này em thấy còn hợp lý hơn nhiều mợ mang tiền và tình cho không biếu thêm các mợ Đàm và mợ Đan Trường chẳng hạn.
Trông ta lại ngẫm đến người, Maradona nghiện lòi ra, chơi bời phá phách vậy mà đến lúc hoạn nạn dân Argentina nó xếp hàng cổng viện cầu nguyện và giúp đỡ cả vật chất lẫn tinh thần, đơn giản bởi Ma đã cống hiến cho họ những giây phút thăng hoa bất biến và dù Ma có lỗi lầm gì đi nữa thì vị trí của Ma vẫn không thay đổi trong trái tim họ.
Dân Việt giờ hình thành cái tính cách GATO và Autochui, nhưng có lẽ không yêu nhau thì thôi, đừng nói thêm lời cay đắng.
cả em nữa bờ zo nhé.Cám ơn bờ dồ. Từ đầu thớt đến giờ, chỉ có bờ dồ và mình có ý nghĩ ủng hộ tiền cho bờ dồ Tín.
Cụ cửa sổ hài vãi. Em đọc còm này của cụ mà tí em ngã lăn ra đất.Mình vẫn chưa thấy ghét bờ dồ Trung, bờ dồ ạ.
Em phải đợi vòng 10ng nữa mới mời rượu được cụ, cụ cho em nợ nhéMình rất ấn tượng với bờ dồ Đứng cạnh cửa sổ, nhưng phải nói là mình rất kết bờ dồ daolan! Bờ dồ daolan nói rất có tình có lý, rất khách quan, rất tỉnh táo!
Nếu bờ dồ Đứng cạnh cửa sổ trao tiền ủng hộ cho bờ dồ Tín, có bằng chứng ( vẫn biết là thi ân bất cầu báo) mình muốn mời bờ dồ và bờ dồ daolan giao lưu cà phê tý!
Em khuyên cụ học chú ChánhBờ dồ Tín thật là sung sướng, được mọi người ủng hộ tiền. Mình không xin tiền ai, chỉ xin lời khuyên để mưu sinh.
bỏ được thì cũng bỏ rồi cụ ạ. Anh ý bơi ra đến gần phao số 0 rồi thì bị ca vớt vềEm thì nghĩ cụ ấy không bỏ đi hồi sau 75 cũng là quý rồi
Vâng,trên đài phát thanh cho đến giờ phút này vẫn còn nghe giọng bác VH (qc bạt nhựa TP với natropet).Giọng điệu như này mà vẫn có người ủng hộ. Mặt hơn cái thớt, ông Chí trung cũng nên xem lại nhận thức khi kêu gọi đồng bào cả nước nhịn ăn ủng hộ. Qua đây em càng nểb phục các cụ Trần Hạnh, Văn Hiệp,..
http://m.youtube.com/watch?v=ElWBh-S62Pg&=&feature=player_embedded
THƯ GỬI CHÚ, NGƯỜI ĐƯỢC CẢ GIA ĐÌNH CON NGƯỠNG MỘ
Thưa chú,
Con định bụng sẽ không nói chuyện này, thiên hạ kẻ xót thương người bức xúc quá nhiều rồi, nhưng chiều nay đọc một tờ báo uy tín, lại nghe chú nói "ngân hàng mà tịch thu nhà chắc chỉ có ra trước cổng mà nằm", con không chịu được.
Chú đang định ăn vạ đó sao?
Thưa chú, cuộc đời và nghiệp dĩ đã cho chú quá nhiều, khán giả cũng đã cho chú quá nhiều để có chỗ đứng, có tài sản. Việc chú đánh mất nó đâu phải lỗi của họ đâu chú?
Chú nói chú đang sống như ăn mày. Không phải vậy đâu, ăn mày là phải ngửa tay đến trước mặt từng người kìa. Chú đâu có xin xỏ ai đâu mà biểu ăn mày. Chú chỉ ăn mày...dĩ vãng, cái dĩ vãng sáng chói của chính mình.
Nói thiệt, con thấy chú càng nói càng kỳ. Phải chi chú bệnh nặng không tiền chữa, con tin anh chị em nghệ sĩ và khán giả sẵn sàng cùng nhau dang tay làm một chương trình thiện nguyện gì đó (như đã từng làm nhiều lần) để gom góp dăm ba trăm triệu chia sẻ với chú. Đằng này chú nói mình mỗi ngày còn có thể đánh bao cát mà. Vậy điều chú mong muốn ở đây là giữ lại cái nhà? Con biết nhà chú. Trời ơi, nó là nỗi thèm thuồng của 99 phần trăm người Saigon này đó chú. Bây giờ nó xuống giá rồi. Nhưng xuống rồi là còn bao nhiêu? _Hơn 10 tỉ. Con biết, mất đi khối tài sản tích góp cả đời, ai cũng hoảng, cũng quẫn nhưng con mong chú tỉnh táo để thấy rằng đó là một số tiền lớn, lớn lắm chú ơi. Xây được 300 ngôi nhà mơ ước đó chú.
Chú có biết, ngay cả trong thời khắc đen tối nhất của mình, chú vẫn còn sáng sủa hơn hàng chục triệu người trên cái đất nước này? Rất nhiều doanh nhân thua lỗ hàng trăm hàng ngàn tỉ đến nỗi phải vào tù, phải tự tử, phải vô trại tâm thần, phải ra đường chạy xe ôm nhưng họ có kêu than đâu? Vì sao? _Vì khi bước chân vào thương trường, họ phải trang bị cho mình kỹ năng chấp nhận, nôm na là "có sức chơi, có sức chịu". Rất nhiều người, ở gần nhà con thôi nè, lao động nặng nhọc nhưng mỗi trưa chỉ dám ăn cơm trắng với nước tương. Rất nhiều đứa trẻ và cô giáo phải đến trường bằng cách nhắm mắt nín thở chui vô bọc nilon.
Và rất nhiều người vì lo cho con vào đại học, nợ ngân hàng bảy tám triệu cả chục năm không trả nổi. Họ không có nổi cục đất chọi chim, không có gì để bán, ngân hàng chẳng có gì để nắm vào mà phát mãi. Nhưng họ biết kêu ai? Chú thì khác, chú có nợ nần gì đâu? Giao cái nhà cho ngân hàng, sòng phẳng ngay. Chú đi thuê căn nhà nhỏ mỗi tháng vài triệu chờ ngày sang Canada đoàn tụ với con trai mình cũng được mà? Chú nói xong việc này chú sẽ làm điều đó. "Xong việc này" là trả xong nợ ngân hàng? Mang cái nhà ra trả, việc này sẽ xong ngay, và chú sẽ sang đó. Vậy, việc giữ lại cái nhà có quá cần thiết đến độ này không chú?
Chú biết không, từ bà nội đến ba và các cô chú con, ai cũng ngưỡng mộ tài năng, nét đẹp và những vai diễn của chú. Con thì thích giọng hát chú từ nhỏ nhưng hình ảnh chú đã sụp đổ, hoàn toàn sụp đổ trong lòng con từ cái đêm con được gặp chú, thấy cách chú hành xử với những người xung quanh.
Chú ơi, con thấy vầy nè, khi chú trên đỉnh cao, chú trịch thượng với cuộc đời, với nhiều người, chú chẳng sẻ chia với ai chút nào; khi chú xuống vực sâu, chú thống thiết vậy là không công bằng. Chú có để ý rằng những người đang kêu gọi giúp đỡ chú là những người ít thân thiết và chẳng biết nhiều về chú không? Và chú nên đặt câu hỏi "vì sao?".
Chú lớn tuổi hơn ba con nữa, nên con đâu dám ăn gan Trời mà khuyên can gì chú nhưng nếu là con, con sẽ tỉnh táo nhận ra rằng trông đợi người khác giúp mình 10 tỉ để mua (lại) cái nhà là điều hoang đường. Con cũng sẽ không nói thêm gì nữa, bởi càng nói càng kỳ. (Mà tỉ như có may mắn được ủng hộ đủ để giữ cái nhà, con cũng sẽ khó mà thanh thản khi lắm lúc nghĩ tới cô sinh viên nào đó đã phải nhịn ăn sáng một tuần để góp vào cái nhà cao này 100 ngàn; khi bước ra khỏi cái cửa rộng là chứng kiến ngay nhiều phận đời bươm rách). Và con sẽ học về lẽ vô thường.
Chúc chú chân cứng đá mềm.
Một khán giả quèn,
(Chris Le)
Sau khi em biết tin ông này la làng và ăn vạ cả XH, em cũng bức xúc và có suy nghĩ hệt như cậu em này... Còn các cụ nghĩ sao??