Vậy là chương trình dừng, kế hoạch đổ vỡ. Những ngày tôi ở lại Moscow chỉ còn ngồi nhìn tuyết rơi qua cửa kính....Hoạt động cuối cùng của cá nhân tôi là hôm sau đi xem vở Rigoletto ở nhà hát Bolshoi vì đã mua vé từ trước. Hơn nữa chắc tôi cũng không quay lại nước Nga nên đây cũng là cơ hội duy nhất của tôi được ngồi trong nhà hát Bolshoi – nhà hát mà tôi mơ ước từ nhỏ được vào xem.
Tối hôm đó trời lạnh -2 độ. Những bông tuyết rơi đầu mùa rơi lả tả xuống tấm kính chắn gió của xe taxi. Tôi đi đúng vào giờ tắc đường khủng khiếp. Hỏi chú tài xế tại sao tắc đường dữ như vậy. Chú ta nói giờ này do ông Putin đi làm về nên ông ta cấm tất cả các phương tiện khác. Chỉ có xe ông ta được đi vào trong đó.
Taxi dừng ở mặt trước nhà hát Bolshoi, nhưng từ mặt trước vào tới cửa nhà hát còn khoảng 100m phải đi bộ. Đối với người bình thường thì không vấn đề gì. Nhưng tôi vừa gẫy chân hôm qua, vẫn còn đau và phải dồn 90kg lên hai tay rồi xuống đôi nạng. Quả là một cực hình, nhưng đã tới đây thì tôi nghiến răng đi vào. Đi vào tới nơi, sau khi kiểm tra an ninh xong, tôi đưa vé cho bà soát vé. Bà ta lắc đầu và nói:
“Vở này không diễn ở đây, mà ở phòng Right side bên cạnh.” Tôi hỏi ở đâu bà ta bảo
“ Mày đi ra khỏi cửa, rẽ phải tòa nhà đối diện”
OMG! Chân tôi muố khụy xuống. Tưởng cố gắng vào được tới đây rồi ai ngờ phải tiếp tục chống nạng đi tiếp. Tôi hỏi:
“Tao bị tàn tật thế này có xe đẩy hỗ trợ gì không?” bà ta lắc đầu và nói
“No”. Không phải so sánh, nhưng tôi đã từng đến và nghe nhạc ở nhà hát Con sò tại Sydney và thấy ở đó nó có nơi hỗ trợ người tàn tật đường hoàng, giống như ở sân bay vậy. Trong khi ở đây lại không có. Chẳng nhẽ thành trì của XHCN lại thua bọn Tư bản giãy chết vậy sao?
Ra khỏi cửa, nhìn tòa nhà đối diện phải trèo lên các bậc thang ngoài trời cao bằng ngôi nhà 3 tầng mà tôi muốn bỏ cuộc, định gọi taxi về. Nhưng tiếc công sức đã cố gắng bỏ ra, nên tiếp tục trèo từng bậc 1.
Trèo lên được tới nơi, thở không ra hơi. Toàn bộ người tôi ướt đẫm mồ hôi, mỗi cái mặt là lạnh trong thời tiết -2 độ. Đứng thở một lúc, hai tay rã rời không muốn đi nữa. Lúc này ngoài đường vắng tanh, thi thoảng có người phụ nữ nào đó kéo vội áo khoác hay khăn trùm đầu đi trong tuyết. Nhìn thấy tôi đứng đó dựa lưng vào bờ tường với đôi nạng trong tay. Chắc họ cũng nghĩ tôi là kẻ ăn mày hay lang thang không nhà nào đó nên vội vã tránh cho xa và bỏ đi cho nhanh.
Lúc này có viên cảnh sát đi tới, tôi nghĩ thế nào nó cũng hỏi mình đây. Y như rằng lão ta tiến đến chỗ tôi. Tôi chủ động hỏi trước:
“Can you speak English?”. Đáp lại là 1 cái lắc đầu. Tôi liền đưa cái vé của tôi ra cho lão ta. Lão ta nhìn một hồi rồi chỉ vào tòa nhà cách đấy khoảng 30m, đưa trả vé cho tôi rồi bỏ đi.
Tôi cố gắng đi vào tòa nhà đó. Vì do tắc đường + tìm nhà hát hơn nữa tôi mới bắt đầu đi bằng nạng nên không quen thành ra lúc tôi vào tới nơi thì vở opera đã diễn được 20’. Bà soát vé nói với tôi:
“Vì mày đến muộn nên chỗ của mày khong vào được nữa. Bây giờ mày phải lên tầng 4 ngồi. Đến giờ giải lao thì mày có thể về chỗ”
“Ok, tầng 4 no vấn đề. Nhưng có thang máy không bà?”. Thấy
“Yes” tôi tiếp tục tìm thang máy và leo lên tầng 4.
Tôi được ngồi ở 1 chỗ hạng bét trên tầng 4 ( mặc dù tôi mua vé hạng nhất) nên chỉ nghe được chứ không xem được mấy.
Đến giờ giải lao, tôi xuống tầng 2 gặp bà nhân viên ở đấy đưa vé ra và trình bày hoàn cảnh muốn về chỗ. Khổ nỗi tiếng anh của bà này có vẻ không tốt nên sau khi trình bày một hồi bà ta lấy một cái ghế để hàng sau cùng và ra hiệu cho tôi ngồi vào đó. Tuy rằng ngồi ở đây khong tốt bằng chỗ tôi mua vé, nhưng khá được rồi. Lỗi do mình đến muộn đòi hỏi gì nữa. Nhưng lúc này tôi lại khát cháy cổ. Có lẽ do chống nạng nên mồ hôi ra nhiều, mất nước và khát. Tôi lại chỗng nạng đứng lên tìm bà phục phụ và ra hiệu tôi cần nước hãy chỉ cho tôi chỗ lấy nước. Bà ta nhìn tôi rồi ái ngại thay cho cái chân của tôi rồi bảo tôi về chỗ bà ta sẽ đem nước đến tận nơi cho tôi. Cám ơn bà ta rồi tôi quay về chỗ.
Nhà hát Bolshoi này cũng do bà Catherine đại đế cho xây dựng lên. Phải nói rằng dân Nga phải cám ơn bà này rất nhiều. Người khởi đầu cho cải cách là Peter đại đế, nhưng chỉ đến thời Catherine đại đế thì nước Nga mới sánh ngang được với châu. Việc bà cho xây dựng nhà hát Bolshoi này cũng thể hiện cái tầm của bà khong những về chiến tranh mà còn về nghệ thuật.
Nhà hát chính thì tôi không được vào xem không biết như thế nào. Nhưng nhà hát Right side này tuy là phụ nhưng cũng đẹp lắm rồi. Nhà hát lớn của Hanoi mình không có cửa so với họ về nội thất đâu ạ.
Vở opera Rigoletto là tuyệt tác của Nhà soạn nhạc Verdi người Ý. Đáng lẽ phải xem bản này ở Venice và ở đây phải xem vở Hồ thiên nga. Nhưng thôi, xem được là tốt rồi.
Các diễn viên diễn vở này khá được, nhất là diễn viên trong vai Công tước giọng tenor khá hay. Còn giọng baritone của Rigoletto thì không được xuất sắc lắm.