Cảm giác đầu tiên - tôi yêu Havana: nơi gợi cho tôi nhớ về một Hà Nội với “năm cửa ô đón chào”, với tuổi thơ đẹp đẽ, bình yên của tôi và bạn bè 50 năm trước.
Tối đầu tiên không có internet. Người dân Cuba không được phép dùng. Chồng em chủ nhà là người Tây Ban Nha nên được giấy phép sử dụng một cách hạn chế. Vậy là toi rồi, hơn một tuần bị nhốt kín trong lồng, không báo chí (làm gì có báo tiếng Anh), không internet. Vậy biết lấy thông tin từ đâu để biết đi tham quan ở đâu bây giờ??? Bắt đầu có cảm giác hơi bức bối, bực bội. Thế kỷ 21 rồi, mà sao còn có nơi người dân bị cấm sử dụng Internet hả trời?
19.30: ngồi chờ ăn cơm. Nhìn cô chủ nhà dọn các món ăn, mình sững sờ: bữa ăn cho 10 người (trong đó có cô bé con một tuổi) bao gồm: nửa tô cơm, nửa tô đậu đen nấu sền sệt, nửa bát nhỏ chuối ương băm nát, rồi đảo trên bếp cho quánh lại. Sát lúc ăn, chồng cô chủ ngượng ngùng mở tủ lạnh lấy ra 2 khúc xúc xích, cắt thành miếng nhỏ, cho vào chảo xào mặn lên (chắc vì có khách ăn nên mới có món này?). Chẳng trách, khi hỏi về các món ăn đặc sản của Cuba, anh ta cười và ngại ngần nói: “rice and black beans – black beans and rice”: cơm và đậu đen, rồi đậu đen và cơm. Nhìn em bé một tuổi ăn ngon lành món đậu đen, sau đó gặm cái bánh mì nhỏ cứng ngắc. Trò chuyện với cô chủ nhà, mình thấy nghẹn đắng trong cổ họng, cố nuốt ngược những giọt nước mắt cứ chực trào ra. Trời ơi, đất nước Cuba bây giờ đến nông nỗi này ư?
Tem phiếu tiêu chuẩn của mỗi người/tháng: 2 kg gạo, nửa kg đậu đen, 100 gr thịt gà, hơn 2 kg đường. Trẻ em một tuổi trở xuống mỗi tháng được 1 lít sữa. Ai làm thịt bò không có giấy phép: 15-20 năm tù. Bữa ăn mỗi ngày chỉ gồm cơm, đậu đen, may lắm thì có thêm ít bánh mì. Hầu như mọi thứ kinh doanh tư nhân đều bị cấm. Mức lương tháng của mỗi người khoảng từ 10 -20 USD, nơi nào cao nhất cũng chỉ 35 – 40 USD/tháng, chật vật để đủ cho bữa ăn đạm bạc với cơm trộn đậu đen.
Thời kỳ khó khăn nhất của Việt Nam: từ những năm 1970 đến 1980, cũng chưa bao giờ đến mức độ này. Xót xa khi nhìn những em bé gầy khẳng kheo, đôi mắt trố ra trên gương mặt sớm nhăn nheo, như một lời khẳng định của mức độ suy dinh dưỡng. ( đoạn này sai, Việt Nam thời kỳ đấy khổ hơn nhiều )
https://transviet.com.vn/baiviet/178-mot-thoang-cuba-va-nhung-du-vi-con-dong-lai