Tôi bước xuống khỏi chuyến bus cuối cùng trong ngày, ghé vào một cửa hàng tiện lợi mua vài nắm cơm và quay trở về khách sạn. Trời đã khuya, người ta thắp một ngọn đèn vàng phía ngoài cửa. Tiếng nhạc từ cái loa gắn trần phát ra khiến tôi đứng lặng. Bài hát này, khách sạn này, giống như tôi đang ở nơi đó, chứ không giống như BK.
Tôi cứ đứng như thế mà quên mất ý định về phòng nghỉ ngơi. Mấy người hút thuốc thấy tôi cứ đứng ỳ ra đó nên lịch sự mời tôi một điếu. Tôi lắc đầu từ chối. Họ đâu biết rằng, đã lâu lắm rồi, tôi mới gặp lại ...
Đêm.
Tôi chưa bao giờ gặp Đêm như thế này, khi xung quanh tôi vẫn còn đầy ánh sáng. Đối diện khách sạn tôi ở là một bệnh viện có tên Tân Di hay Tân Duy gì đó, khối nhà bệnh viện và hàng cây đổ xuống một màu đen thẫm, hơi sờ sợ. Đứng từ đây, tôi thấy Đêm. Đứng từ kia, Đêm vẫn nhìn thấy rõ những vết sẹo của tôi, cái đã bong vẩy, cái chưa khép miệng. Có đôi lần, tôi thấy Đêm thử vươn tay ra, muốn chạm vào chúng nhưng rồi lại dừng lại. Đã quá lâu rồi, đã quá lâu rồi, cái thời mà tôi để mình đắm chìm vào trong bóng tối, thấy những nỗi đau dịu đi khi Đêm xuống. Tôi, giờ đây, đã chẳng còn Đêm.
Tôi nghĩ đến người đàn ông ấy, người đàn ông có nỗi đau giống tôi. Cũng tơi bời, tan nát. Cũng đổ sập xuống trước đòn đau của số phận. Tôi nhớ nụ cười của anh ta. Chúng rúm ró, xộc xệch và kỳ dị.
Lạnh quá, nhiệt độ lúc này chắc đã xuống âm. Tôi thấy tay mình bắt đầu run rẩy. Hơi lạnh thấm dần qua từng lớp áo. Tôi vẫn cố nán lại, mặc cho những vết dao của gió thi nhau cứa vào. Đêm vẫn đứng đó, nhìn tôi buồn rầu.
Lạnh quá. Một nhát cắt nữa của gió khiến tôi bừng tỉnh. Tôi xoay người, bước vào. Dù tôi đi đến đâu thì bóng tối mãi là kẻ đồng hành bất tận với cô đơn.