Viết ướt át cũng gợi vào lòng ra riết đấy chứ
Lâu rồi tôi không còn có thời gian ngồi vẫn vơ suy nghĩ quá nhiều những thứ hỗn loạn trong đầu mình để biến nó thành một thứ logic, dễ hiểu, để cặn kẽ rồi viết ra như kiểu một thứ giải trình cho mọi người hiểu mình. Hiểu mong muốn của mình, buồn vui, giận dỗi, tình yêu, tình bạn và để biết rằng cuộc sống này đầy bất ngờ và phức tạp ra sao trong mắt tôi.
Cứ thế mà từng đấy thời gian trong đời đã trôi qua. Tôi không còn ước mong, lớn thêm hơn chút, để được tự quyết định cuộc sống của mình. Để thoát khỏi áp lực khi còn bé với những ấp ủ và mong ước của bố mẹ đặt lên mình. Vì tôi quá đủ cái tuổi tôi phải trưởng thành và cần phải sống trách nhiêm.
Có một người mà tôi rất quý đã nói, "Quá khứ là điều ghê gớm lắm.. vì mãi mãi ta không thay đổi được nó..."
Tương lai là một điều gì mờ ảo mà chẳng bao giờ lường trước....
Chỉ có hiện tại tôi sống tốt nhất cái cách mà mình có thể sống. Làm tốt nhất việc mà mình phải làm... Yêu hết lòng những người mình yêu thương, tôi giật mình tự hỏi... Thế còn vế kia thì sao?? còn họ..?
Vì thế cũng từ lâu tôi không còn sống cái cách sống quá đòi hỏi người khác phải làm gì cho mình, phải cung phụng và rồi mình đáp trả. Tôi không còn cái thói quen sống trong những mối quan hệ có cho mới có nhận
Đơn giản lắm, nhưng cuộc sống đâu dễ cho ta có được những điều giản đơn mà có cho thì rồi chính ta lại làm mất đi sự đơn giản đó thôi. Con người luôn ghét sự phức tạp nhưng lại toàn làm mọi thứ phức tạp và rối loạn lên.
Cũng như vậy để nói đến những mối quan hệ quanh tôi... Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương đến ai. Tôi chỉ tránh xa họ khi họ làm tổn thương đến tôi mà thôi. Cái sự tránh xa đó có thể gọi là loại bỏ cũng được... Ít hay nhiều nó cũng sẽ khiến tôi không phải đa mang. Không phải một lần nữa thu xếp những thứ loạn nhịp trong đầu mình để rồi lại lọ mọ biến nó thành một thứ logic..dễ hiểu,. để cặn kẽ rồi viết ra như kiểu một thứ giải trình cho mọi người hiểu mình, hiểu mong muốn của mình, buồn vui, giận dỗi, tình yêu., tình bạn và để biết rằng cuộc sống này đầy bất ngờ và phức tạp ra sao trong mắt tôi...Thế cũng là quá đủ cho cái đầu của tôi rồi!
Nói thế thôi, và vì tôi là người sống theo cảm xúc mà, có thoát ra được đâu... Tôi vẫn cứ đang viết đây thôi, vẫn miên man., nan giải để rồi chính bản thân cũng cảm thấy khó hiểu..
Dẫu biết mọi thứ trên đời đều mỏng manh..
Nhưng bằng bản năng sống và từ đáy lòng, trong tâm tôi luôn ước muốn...Những người quan trọng của tôi.. Hãy ở lại bên tôi nhé.. !
"Đành thôi người ơi... xa nhau từ đây...."
Văng vẳng đâu lời bài hát
Tôi chợt tự hỏi chính mình Tình Yêu là gì.? hai từ này đã từng cho tôi cái cảm giác mộng mơ, rồi khi chính thức bước chân vào cái cõi mơ mộng ấy thì em mới chợt nhận ra rằng Tình Yêu vốn buồn và mang đầy nước mắt....
Từ ngày quen em, tôi như làm bạn với nhưñg giọt nước mắt và một sự hờn tủi ngậm ngùi....Tình Yêu của em đó, Tình Yêu chỉ là vậy thôi sao... tôi như hoàn toàn mất đi cả phương hướng , mất đi lòng tin và niềm tin rằng mai này mình sẽ được yêu....
Ngoảnh mặt để dấu đi một giòng nước mắt....gió OF đêm hôm nay sao lạnh buốt.... lạnh ngoài trời và lạnh cả trong tim....
Tình cảm em trao, có vậy thôi sao....em, một cánh hoa nhỏ ven rừng, làm sao có thể làm cho em vì cành hoa bé nhỏ kia mà bỏ đi cả khu rừng em đang có...tiếng lá khô dưới chân nghe thật êm tai.... nhưng tại sao sâu thẳm lòng tôi bây giờ lại như đang bị bước chân em dẩm nát tựa những chiếc lá khô buồn hiu hắt kia....
Tất cả những gì trước mắt tôi bỗng như bị sụp đổ, chỉ còn lại một nổi đau và bóng đêm buồn lặng lẻ...Người đang thay lòng, sao tôi lại vẫn cứ mải chờ trông....phải chăng đang chờ đợi một cái gì đó rất mong manh, mong manh tựa một làn khói mờ huyền ảo....
Buồn bã nhìn qua khung cửa sổ, khung trời thơ mộng của tôi bây giờ chỉ còn lại một màu xám, màu trời buồn của một sớm đông phai....Gió nhẹ lay, vài chiếc lá khẻ đong đưa...lá rơi ngoài hiên, sao cứ ngở bước chân và trái tim người đang quay trở lại....Nhẹ để tất cả xuống.... ngắm nhìn một lần nửa....khép nhẹ đôi bờ mi....để chợt nhận ra rằng.... mình đã dần dần lạc mất nhau.....