Mấy hôm đầu xuân năm mới rảnh rỗi, em ngồi đọc chuyện các cụ các bác trong topic này, dù là chuyện tâm linh nhưng lại học được rất nhiều điều về ứng xử, lối sống trong đời. Cảm ơn các cụ đã chia sẻ nhiều chuyện hay.
Tiện đây em cũng xin góp chút chuyện của chính bản thân em đã trải nghiệm qua.
Phải nói trước rằng em là người xưa nay theo khoa học, được ba cưng chiều, gia đình bảo bọc và cho học hành đầy đủ, việc học của em cũng tốt từ bé tới lớn, 20 tuổi đi du học một mình xứ trời Tây (suốt thời gian học, trừ năm đầu tiên ở KTX trường, 4 năm sau đó em sống độc lập 1 mình trong 1 căn nhà thuê cách xa trung tâm thành phố, mỗi ngày đi về đều đi qua 1 con đường vắng chạy cạnh 1 cái nghĩa trang), học về rồi làm trong ngành giáo dục, sống lành mạnh thể dục thể thao ăn ngủ đầy đủ, trí nhớ em cũng khá tốt, em giới thiệu chút như vậy để mong các cụ bác hiểu cho rằng ít nhiều em cũng là người thần kinh bình thường, đủ lí trí để không sa vào dị đoan hủ lậu hoặc ảo giác vớ vẩn.
Trước khi ba em mất, em chưa từng gặp hiện tượng lạ nào, kể cả lúc sống 1 mình xứ người. Nhưng kể từ ngày ba em mất, em đã gặp vài chuyện cực kỳ khó lí giải.
Em xin kể 4 chuyện góp cùng topic, em lược bớt vài chi tiết liên quan thông tin nhân thân vì không muốn liên đới người quen (nếu có) trên diễn đàn này.
- Chuyện thứ nhất: Xảy ra tước khi ba em mất đúng 2 ngày. Khi đó ba em tuy đã về hưu nhưng rất khỏe mạnh, minh mẫn, ai không biết tuổi thật cứ tưởng ông mới ngoài 50 tuổi vài năm thôi vì ba em siêng năng thể dục thể thao, thân hình còn rắn rỏi, không béo phì mỡ bụng gì, ba lại nhuộm tóc đen nên vẫn phong độ lắm, tự lái xe chở má em đi phượt đây đó như thường, thậm chí đi những nơi gần gần dưới 100km thì ba má em vẫn đi phượt bằng xe máy. Em đợt đó đi làm rồi lấy chồng xa nhà cha mẹ, có khi 2, 3 tháng mới về thăm một lần. Tự dưng có một buổi chiều đang đứng lớp mà ruột gan nóng cồn cào, cứ như có lửa đốt. Em phải chạy vào nhà vệ sinh gọi cho ba má nhưng không hề có chuyện gì. Em tạm yên tâm và tự nhủ là mình quên ăn trưa nên vậy (hôm đó dạy cả ngày, 12h15 mới tan ca sáng ở cơ sở 1 mà 1h kém 15 đã phải dạy cơ sở 2 nên chẳng kịp ăn.)
Tối đó về lại gọi video cho ba má, nhưng chẳng hiểu sao lúc nhìn ba em qua video, em thấy 1 vầng tối sầm trên đầu ba em, khuôn mặt cũng thoáng cái gì đó cực kỳ khác, kiểu như ánh mắt u tối, nụ cười của ba sao giống như của người nào đấy xa lạ chứ không có nét quen thuộc ngày nào. Hỏi ba trong người khỏe không thì ba bảo khỏe, sao em hỏi vậy vì xưa nay có ngày nào ba không khỏe đâu. (Cũng đúng vì ba em huyết áp, đường huyết tim mạch, gan phổi..tổng thể vẫn rất ngon lành. Bác sĩ còn phải khen.) Em bảo hôm nay con thấy ba lạ lắm, nét mặt cứ sao sao ấy, ba có mệt hay có chuyện gì mà giấu con không? Cả ba má đều bảo em là không có gì hết, má em còn dỗi trêu bảo chỉ khéo lo cho ba, má có mệt thì mệt chứ "ba mày khỏe như vâm, hành tao mệt chết đi được." (Ba em hơn má em gần 1 giáp, má em còn xuân lắm ạ!)
Nhưng em vẫn không yên tâm, sáng hôm sau em lập tức bảo thằng em trai em đưa cả ba lẫn em đi khám sức khỏe định kỳ ở 1 bệnh viện uy tín, yêu cầu làm đủ loại chụp chiếu xét nghiệm, kết quả của má thì huyết áp hơi cao nhưng có thuốc kiểm soát được, còn ba thì mọi chỉ số rất tốt, không vấn đề gì. Em tạm thở phào yên tâm.
Nhưng đêm đó, mình em đang ngồi xem lại tài liệu trên phòng làm việc trên lầu, chồng và con đã ngủ hết. Thường mỗi lần làm việc khuya thì em bật mỗi đèn bàn, còn điện phòng tắt hết, tự dưng em thấy lạnh sau gáy, cái cảm giác lạnh như có ai giỡn đem cái máy khò lạnh thổi vào gáy mình ấy, em quay lại thì choáng váng khi thoáng thấy 1 gương mặt dí sát em cười mà nét cười y chang cái nét cười em nhìn thấy ở ba em. Em lúc đấy không sợ, nhưng hơi choáng, hét to lên 1 tiếng rồi cố nhìn kỹ lại mà chỉ trong tích tắc gương mặt ấy biến mất cứ như không, ánh đèn bàn màu đỏ chỉ chiếu sáng 1 vùng em không kịp quan sát phía cửa chính. Em bật dậy mở hết bóng đèn trong nhà lên và ấn chuông, nhà em có chạy công tắc điện tổng và chuông cửa hai chiều phòng khi hữu sự, chồng em thấy ồn sáng thì thức giấc ở tầng dưới chạy ra cầu thang hỏi lớn lên xem em có chuyện gì? Em không nghe tiếng động đi xuống cầu thang nên nói lớn: "Anh khóa cửa phòng các con rồi lên đây ngay đi."
Chồng em chạy lên, em kể lại sự việc, chồng em nghi có người đột nhập, hai vợ chồng cầm ngay 2 cái gậy bóng chày để phòng hờ trong nhà rồi kiểm tra lại khắp nhà, bật cả đèn sân thượng rồi hai vợ chồng mò lên xem (sân thượng nhà em có trồng rau, bốn bên đều có rào sắt, khó ai có thể đột nhập được từ đó nhưng vẫn cứ kiểm tra cho chắc.)
Kiểm tra kỹ chả có gì, lúc đó tầm hơn 1 giờ sáng. Em mặc kệ hết bài vở, leo lên giường luôn và nằm cứ thao thức mãi mới ngủ được.
Tới chặp gần sáng, đang ngủ lơ mơ thì chồng dậy xuống bếp nấu ăn sáng, cho em nằm thêm 1 lúc vì đêm qua mất ngủ.
Đang mơ màng, tự nhiên em mơ thấy rõ cảnh chiếc xe nhà ba má em đang chạy bon bon trên đường, trong xe có ba má em và người có gương mặt cười kia, ba em là người cầm lái, má em ngồi ghế sau còn người lạ kia ngồi cạnh ghế lái. Phía cạnh ghế má em có 1 người già em không rõ là ai nhưng bị trói gô lại. Xe đang chạy bon bon thì tới khúc quanh người lạ ngồi ghế phụ chồm qua ba em kéo tay lái, xe lao thẳng vào gầm chiếc container ngược chiều. Tới đó em lại hét lên và tỉnh cả ngủ. Lúc ấy mới hơn 5 giờ sáng nhưng em vội dậy ngay gọi điện về nhà, kiếm cớ hỏi mượn tiền má để hôm nay kịp trả ngân hàng vì sợ lương về trễ (để má khỏi nghi ngờ tâm lý không hay), rồi hỏi khéo má em xem hôm nay ba má em có định đi đâu không? Má em bảo ba má tính đi ra mộ bà cố nhổ cỏ rồi xem cần sửa sang gì không vì gần ngày giỗ bà cố, em nghe vậy thì bảo hay ba má đợi cuối tuần em về đi cùng, vì dù sao cũng qua giữa tuần sau mới giỗ. Má em bảo là: "Má cũng định cuối tuần mà ba con cứ hối. Để chút má bảo ba con chờ các con về rồi cùng đi."
Em cứ nghĩ vậy là ổn, yên tâm đi làm, rồi cuối tuần về sẽ đi cùng và để chồng em lái xe đưa ba má đi...Nhưng không...Sáng đó má em bảo không đi, ba em định không đi rồi thì có bác ruột em qua hối đi...
2 giờ chiều cùng ngày em được tin ba gặp tai nạn xe, bác em mất ngay tại chổ, ba em vào tới bệnh viện tỉnh táo khoảng 30 phút, còn nhắn người dặn dò tới em mấy điều quan trọng (em là đứa con gái rượu của ba em nên giây phút đó ba chỉ nhắc tới em thôi) rồi rồi đột ngột hôn mê và mất trên giường cấp cứu.
Má em thì ngất lên ngất xuống, có lúc còn trách em sao lúc sáng sớm đã có linh tính mà không cản cho tới cùng, còn em, em đau khổ và tự dằn vặt bản thân tới mấy năm sau vẫn còn chưa hiểu điều gì đã xảy ra...cho mãi đến khi hết tang ba em lại có 1 sự tình cờ khác.