Dear các Cụ!
Như e đã hứa hồi chiều, e xin phép kể lại vài câu chuyện về vđ tâm linh e đã từng gặp. Trước hết, e xin nói e là người k hề nặng đầu óc mê tín, duy tâm, e thiên về trường phái duy vật, nhưng có những việc đã gặp thì e nghĩ rằng vđ tâm linh là có. 2 câu chuyện nhỏ e kể dưới đây đều liên quan đến Bố e, Bố e đã mất từ giữa năm 2010, chuyện như sau.
Chuyện thứ nhất có liên quan đến công việc và sức khoẻ của e, xảy ra vào tầm năm 2013... đấy vào tầm cuối hè, có anh bạn kêu e đi cùng, 2 ae lái xe đưa đoàn khách vào thăm quan Quảng Trị-Huế-Đà Nẵng, bữa đó chạy xe Aero Town 35 chỗ. E thì khoảng 7-8 năm nay ít chạy lắm, năm chỉ đi 1 vài chục ngày thôi, để a ấy xuống huyện đón khách, e đợi trên Nam Định, xe lên đến NĐ là e chạy. Xuất phát tầm 4-5h chiều ở NĐ, e chạy vào cầu Ghép-Thanh Hoá ăn tối (năm đó quốc lộ 1 đang nâng cấp nên đường rất xấu) trên đường vào đến TH là bắt đầu có hiện tượng xấu về sức khoẻ, thắt lưng trái đau, buốt, e thì nghĩ trong đầu 'chắc tại mình lâu ngày k chạy + với đường xấu nên đau lưng là chuyện hết sức bt' k vấn đề gì. Cơm nc xong e chạy tiếp, đến lúc này thì biểu hiện càng ngày càng rõ, đau buốt ở đây k đơn thuần là đau lưng theo bệnh nghề nghiệp, nó làm e liên tưởng đến bệnh e đã từng bị 1-2 lần, vâng, đó chính là viêm đường tiết niệu. Ngồi lái chỉ cần xe hơi nảy lên chút đã đau rồi, còn xuống ổ gà dù có êm ái đến mấy thì là 1 cực hình luôn, buốt lắm các cụ ạ. E vẫn cắn răng chịu đau để chạy, vì còn phải để anh kia ngủ lấy sức lái đêm nữa. Vào đến đường tránh TP Vinh thì đã là hơn 12h đêm, khách đề nghị xuống giải lao, xả air, đỗ lại cùng khách xả air thì lúc đó đau lắm rồi, đi tiểu ra có vài giọt nhưng mà buốt kinh khủng. Lúc đó e có than phiền với anh bạn về vđ sức khoẻ nhưng chỉ sơ sơ thôi chứ k nói quá nghiêm trọng, tiếp đó anh kia lái và e đc nghỉ. Khi vào đến địa phận Can Lộc-Hà Tĩnh thì rẽ lên chạy lối đường mòn HCM, hôm đó xe đi đủ khách nên e chỉ trải tạm cái chiếu ngay chỗ cần số để nằm. Chạy qua ngã 3 Đồng Lộc, bắt đầu vào đoạn đường hẻo lánh, có khi 10-15 km mới gặp căn nhà dân ven đường thì cũng là lúc cơn đau lên đến đỉnh điểm. E cứ nằm nghiêng bên này, bên kia, nằm ngửa rồi ngồi bật dậy liên tục để chống chọi với cơn đau. Lúc đó k còn thiết gì hết và e có hỏi anh bạn 'anh có lái đc 1 mình k, chứ e đau lắm rồi, chắc e phải quay về thôi...' anh ấy nói "lái 1 mình thì ok, nhưng mà quan trọng giờ mày về kiểu gì" chạy đến cả vài chục km cũng k tránh nhau với xe ngược chiều nào, nhà dân hay quán xá cũng nhiều như lông lươn thì về bằng cách nào?...anh ấy cũng động viên để sáng mai vào đến Đông Hà rồi tính, đành vậy thôi chứ biết sao giờ. Trong cơn đau tột độ thì e nhớ đến Bố e, xin nhấn mạnh để các cụ tiện theo dõi, đây chính là vđ tâm linh e muốn kể trong câu chuyện này. E lẩm bẩm khấn Bố "Bố ơi, con đau lắm, bố hãy giúp con vượt qua đi bố..." đại loại chỉ ngắn gọn vậy thôi. Và lúc đó e nhớ đến 1 biện pháp duy vật có thể cải thiện tình hình căn bệnh này, đó là uống thật nhiều nc lọc. E vớ lấy chai nc 1,5l làm 1 hơi dài và cố gắng uống gần hết chai và tiếp tục gồng mình chống chọi với cơn đau. Chừng hơn 1 tiếng sau, phần vì mệt, phần vì cơn đau có thuyên giảm nên e thiếp đi đc 1 lúc. Gần 6h sáng xe dừng cho khách giải lao, dậy cùng mọi người và e thấy tình hình có vẻ khả quan hơn. Giải lao xong thì anh bạn nói e 'đỡ chưa, có chạy đc k, nếu chạy đc thì làm tý để anh ngủ...' ok, chạy thì chạy. Lót dạ thêm chai nc lọc, e làm phát vào đến Đông Hà ăn sáng. Kể từ đây trở đi thì bất cứ lúc nào có điều kiện như dừng ăn cơm hay nghỉ giải lao thì e đều tranh thủ tẩn vài chai nc khoáng mặn. Cái dự định vào đến ĐH rồi tính hay như cần mua thuốc uống đã bị tạm hoãn, và cũng từ đó những cơn đau tối trước dường như chưa bao giờ tồn tại trong cơ thể e, chuyến đi gần 4 ngày đêm kết thúc trong tốt đẹp với tất cả mọi người nói chung và bản thân e nói riêng. E xin lưu ý cùng các cụ là e k hề dùng 1 viên thuốc nào, chỉ có nc khoáng là chủ đạo giúp e vượt qua cơn đau. Và e tin chắc chắn rằng: Bố e đã bên cạnh e trong những lúc khó khăn nhất.
Câu chuyện thứ 2 xin đc kể ngắn gọn hơn, chuyện có liên quan đến đám hiếu Mẹ e.
Mẹ e mất vào tháng 8-2014, Mẹ e mất lúc nửa đêm, sáng sau dựng rạp làm đám ok, k có gì trở ngại. Nhưng ngày hôm đó đài báo bão, tầm 4-5h chiều thì bắt đầu bão về, 7-8h tối thì mưa to và gió lớn nổi lên. Rạp dựng ngoài đường đi luôn nên bàn thờ Phật liên tục bị gió đe doạ, nc thì ngập đến bắp chân. Lúc đầu ae, bạn bè còn lấy gậy chọc nc trên bạt, sau đó mưa to quá thì phải lấy dao ra chém bạt xả nc. Bản thân e thì cứ trông coi bàn thờ Phật, nhang nến tắt thì châm, đôi khi cảm thấy phải lấy thân mình che gió cho bàn thờ...ae, bạn bè sau 12h đêm là giải tán dần, giữ sức cho ngày mai, chỉ còn lại ae họ hàng thân cận cũng ở lại với gia đình... Sau rất rất nhiều lần phải châm lại nhang, nến và hy vọng gió k làm ảnh hưởng đến bàn thờ Phật thì e lại nhớ đến Bố. E liền lên thắp tuần nhang và khấn "Bố ơi, hôm nay là ngày Mẹ về gặp Bố, mà trời lại mưa gió to quá, Bố xem thế nào để con và mọi người đỡ vất vả, Bố giúp Mẹ đi lại thuận tiện hơn" e khấn đúng như vậy 3 lần cùng 3 tuần nhang trong vòng 1 tiếng đồng hồ. Sáng sau đưa Mẹ e lên Văn Điển hoả táng rồi đưa về quê (quê e Xuân Trường) lúc đi 6h sáng trời vẫn còn mưa vừa, vậy mà khi về gần đến Nam Định là tạnh hẳn, toàn bộ lễ truy điệu và hạ huyệt Mẹ e k hề bị 1 giọt mưa nào các cụ ạ...nhân kể câu chuyện trên cho các cụ nghe thì e cũng xin 1 lần nữa gửi tới Bố e lời biết ơn sâu sắc, lời cảm ơn chân thành đến Bố đã luôn bên con, giúp con vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Con cảm ơn Bố!