Từ giờ đến Tết Âm, em lặn lội lắm, các Kụ cao nhân trên này duyên lành đã bấm cho em cũng biết ...
Đầu xuân năm mới, vận mới, khí tiết nẩy nở, vạn sự thăng hoa, kính các Lão huynh ta làm cuộc gặp mặt, có nên chăng?
Cung kính
Từ giờ đến Tết Âm, em lặn lội lắm, các Kụ cao nhân trên này duyên lành đã bấm cho em cũng biết ...
Theo em là nên Cụ ơiTừ giờ đến Tết Âm, em lặn lội lắm, các Kụ cao nhân trên này duyên lành đã bấm cho em cũng biết ...
Đầu xuân năm mới, vận mới, khí tiết nẩy nở, vạn sự thăng hoa, kính các Lão huynh ta làm cuộc gặp mặt, có nên chăng?
Cung kính
Đúng ý em đóa, cứ ra xuân là đẹp.Từ giờ đến Tết Âm, em lặn lội lắm, các Kụ cao nhân trên này duyên lành đã bấm cho em cũng biết ...
Đầu xuân năm mới, vận mới, khí tiết nẩy nở, vạn sự thăng hoa, kính các Lão huynh ta làm cuộc gặp mặt, có nên chăng?
Cung kính
Cụ cho em xin khất nhé, mấy năm nay em chưa xuống núi, muốn chiêm nghiệm sự đời thêm vài năm nữaTừ giờ đến Tết Âm, em lặn lội lắm, các Kụ cao nhân trên này duyên lành đã bấm cho em cũng biết ...
Đầu xuân năm mới, vận mới, khí tiết nẩy nở, vạn sự thăng hoa, kính các Lão huynh ta làm cuộc gặp mặt, có nên chăng?
Cung kính
Cụ bỏ thai lúc thai còn bé thì chưa có tuệ linh theo thai nhi đâu. Còn cụ muốn thanh thản thì đơn giản. Xem chùa nào có lễ cầu siêu cho vong nhi. Cụ lên đăng kí rồi làm.Chào các cụ, em nằm vùng 2 topic tâm linh thấy các cụ thảo luận sôi nổi quá nên em có chuyện này mạn phép xin lời khuyên từ các cụ:
Cách đây mấy năm vợ chồng em lúc đó có 1 thằng ku khoảng 2 tuổi thì vợ em có bầu, lúc đó thì mặc dù bên cạnh có ông bà nội ngoại nhiều nhưng do kinh tế lúc đó của 2 vc em hơi khó khăn nên 2 vc quyết định bỏ cái thai đó. Mặc dù em ít khi thể hiện ra nhưng trong thâm tâm em thì lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với quyết định đó, coi như mình đã giết đi 1 sinh linh bé nhỏ. Em xin lời khuyên các cụ xem em nên làm gì để có thể giảm bớt đi cái tội lỗi của em và cũng như mong sự tha thứ của sinh linh bé nhỏ kia bởi vì em là thằng không hâm mộ cúng bái, kể cả việc thắp hương trên bàn thờ toàn do vợ em làm, nếu em có thắp hương thì cũng chỉ thắp rồi vái vài lạy xong thôi chứ ko xin thưa, cầu xin cái gì cả, kể cả đi chùa chiền em cũng toàn vậy. Qua 2 topic của các cụ em thấy những vấn đề về tâm linh mình không thể không xem trọng được.
Em cám ơn trước các cụ cho em lời khuyên bảo ạ
Dải đất đấy hình như của cái miếu.Chuyện thứ 1: Câu chuyện về chính bản thân em.
Xưa kia nhà ông nội em nghèo lắm, mà nói chung hầu như ai ở xóm của nhà em cũng nghèo. Đấy là xóm rìa làng và là xóm nghèo nhất làng, tập trung toàn là người nghèo. Mẹ em thỉnh thoảng vẫn nói lại là: ngày xưa bố em đến cưa mẹ em toàn khoe là nhà anh có 7 gian nhà liền. Đến ngày mẹ em xuống thăm nhà mới tá hỏa là hóa ra là 7 gian nhà vách đất, lợp rơm rạ. Ở giữa mảnh đất là 4 gian nhà chính, ở phía bên phải của mảnh đất có 3 gian nhà ngang vách đất và 1 gian bếp. Đằng sau 3 gian nhà ngang có 1 cây xấu, phía bên phải 3 gian nhà ngang là 1 cây hồng xiêm và phía bên trái là 1 gian bếp, cách cây hồng xiêm 1 đoạn còn có 1 cây mít, góc đằng trước bên phải thì có 1 bụi tre khá to. Trong mảnh đất của ông nội em có 1 cái ao nhỏ khá sâu.
Từ ngày mẹ em về làm dâu và sống 9 năm trên mảnh đất này thì chẳng bao giờ mẹ em nuôi được lợn gà. Lợn cứ nuôi đến 30 kg thì lăn ra chết, gà cũng thế. Không nuôi được bất kỳ con gà con lợn nào. Sau khi bố mẹ em cưới nhau được nửa năm thì có mang anh trai em. Trong quảng thời gian mang thai anh trai em thì mẹ em cũng khá khỏe mạnh, nhưng cũng phải làm các công việc đồng áng, gánh nước, ... vất vả tới tận ngày gần sinh. Mẹ em kể lại rằng, ngày mẹ em sinh anh trai em thì anh trai em khỏe mạnh lắm, chào đời khóc rất to, chim xoăn tít. Nói chung là ai cũng thấy đấy là 1 bé trai khỏe mạnh, nhưng đến tối hôm ấy thì anh em chỉ hơi ho hắng và tới sáng sớm hôm sau thì anh trai em mất. Cho đến tận bây giờ mẹ em cũng không biết anh trai em tại sao lại mất. Sau đấy mẹ em còn bị sảy nữa. Đến khi mẹ em nằm mơ là phải sinh 1 đứa con gái đầu lòng thì mới nuôi được, và mẹ em luôn tâm niệm là sẽ sinh con gái đầu lòng. Đến tận 2 năm sau thì em mới ra đời.
Ngày bé em là 1 đứa trẻ cực kỳ khó nuôi, khi em được vài tháng, bố em có 1 người bạn cũng có ít năng khiếu tâm linh đến chơi thì nhìn thấy em. Chú ấy nói với bố mẹ em rằng cho chú ấy xin em. Chú ấy bảo nếu bố mẹ em đưa em cho chú ấy, chú ấy sẽ cho em học đạo, sau này em sẽ rất thành công trong lĩnh vực huyền bí. Nhưng mà làm gì có ai cho con như vậy, bố mẹ em cũng thế. Em thì ốm đau dặt dẽo lắm, ốm liên miên. Lạ ở chỗ là ở nhà em sốt rất cao, sốt đùng đùng, nhưng mà cứ bố mẹ em chở đi đến nhà 1 ông y sĩ thì đến nơi em lại tỉnh táo, chẳng sốt xiếc gì cả. Mà không phải 1 lần mà rất nhiều lần như vậy. Duy có 1 lần em bị ốm khá nặng, bố em phải đèo mẹ con em bằng xe đạp ra viện Nhi TW cách nhà khoảng 10km. Mẹ em vừa bế em vừa khóc sướt mướt. Đến giữa đường, mẹ em nói với bố em là: Anh ơi con chết rồi. Em tát nó, cấu véo nó mà nó không có phản ứng gì. Bố em bảo thôi cứ cố, còn nước còn tát và cố đạp xe đến viện. May quá đến nơi thì gặp trưởng phòng cấp cứu Nhi TW là người quen của bố em nên em được đưa vào cấp cứu luôn. Sau đó em nằm viện nửa tháng là được về. Về nhà được 1 tuần thì em lại đi cấp cứu tiếp. Mà bác sĩ chẳng tìm ra được bệnh gì. Bố mẹ em bảo em chỉ có 1 bệnh là rối loạn tiêu hóa. Nhưng mà khi ở nhà thì em cứ sốt li bì, không có phản ứng gì. Cứ ra đến viện thì lại đỡ. Cứ thế trong khoảng 1 năm em sống ở viện Nhi TW còn nhiều hơn ở nhà. Bố mẹ em phải bán hết thóc, đồng hồ, mũ cối, ... để nộp tiền viện cho em. Cho đến khi mẹ em nghe người già bảo lên chùa xin 1 mảnh vải quấn phật về may áo cho em mặc, và mang em đi bán quán ở đền thánh thì em mới đỡ ốm. Em cứ thế lớn lên đến năm 3 tuổi thì em bắt đầu gặp nhiều sự lạ.
Việc các tuệ linh hay linh hồn đầu thai vào thai nhi sẽ tuân theo quy trình như sau: Các tuệ linh hay linh hồn sẽ được đầu thai sau quá trình tu tập nguyên khí ở cảnh địa Phật của Địa phủ sẽ được sắp xếp chọn gia đình, chọn bà mẹ và ông bố nhân gian để đầu thái. Khi đó các ngài gieo duyên cho hai vợ chồng có Phôi thai. Vong linh và tuệ linh đã được lựa chọn để luân hồi rồi. Để đảm bảo cho việc đầu thai của tuệ linh hay linh hồn thành công thì phải đến tháng thứ 7 (mọi người không tin thì luật luân hồi không hề thay đổi) mới đi theo bảo vệ bà mẹ và thai nhi. Khi cất tiếng khóc chào đời, mới là lúc tuệ linh hay linh hồn nhập vào để duy trì sự sống cho em bé. Còn việc em bé trong bụng mẹ dù có những cử chỉ chân tay, tất cả sự sống trong bụng mẹ là do năng lượng của người mẹ nuôi dưỡng, tuệ linh hay linh hồn của người mẹ nuôi dưỡng. (đây chính là ân nghĩa của người mẹ).Cụ có thể chỉ giáo rõ hơn thời điểm tuệ linh đã theo thai nhi không ạ vì em trước giờ hiểu là : "Khi cha mẹ quan hệ ở giai đoạn tham ái cùng cực, mỗi người xuất ra một giọt tinh huyết và hòa hợp lẫn nhau, ngay lúc đó trung ấm liền sanh ý niệm chấp thủ, muốn gá hợp vào giọt tinh huyết, mà nhập vào thai bào" ?
Triết lý đạo phật bác ạVụ tuệ linh này do tưởng tượng ra hay triết lý tôn giáo nào vậy bác ?
Một sinh linh hình thành nhưng không khai hoa nở nhuỵ được thì âu cũng là số phận, đó cũng là cái sợi dây duyên, nghiệp xoay theo vô lượng kiếp của mỗi con người
Đấy là nhìn theo góc độ của Á Đông mình, trên nhãn quan phần nhiều của Phật giáo
Còn như xã hội Tây lông, thì mặc dù Giáo hội Thiên chúa giáo thậm chí có cả giáo luật về việc phá thai, nhưng xã hội của họ vẫn cứ phá rầm rầm, thỉnh thoảng lại có cuộc biểu tình của các nhóm chống hoặc ủng hộ phá thai
Và xã hội Tây Phương thì họ vẫn phát triển
Điều này suy ngẫm để thấy rằng, việc vì lý do khách quan mà không thể trọn vẹn thành hình rồi ra đời một sinh linh, âu cũng là lẽ thường trong vòng quay khổng lồ nhưng chặt chẽ, chi phối đến tất cả các chủ thể, tất cả các loài ... của Cuộc sống Tự nhiên (hiểu theo nghĩa vĩ mô nhất)
Quay trở lại việc của Kụ, chúng ta là người Á Đông, có cái tâm niệm của Á Đông. Hiện giờ Kụ cần một sự nhẹ lòng,buông xả hết sự dằn vặt, vậy thì Kụ với Chị nhà có thể lên một Chùa nào đó mà hai người hay đi lễ, gặp Cụ Trụ trì, nhờ nhà chùa sửa lễ vãng sanh, giải thoát cho trọn vẹn
Ở Hà Nội thì em biết có 1 số chùa có làm lễ giải thoát, cầu siêu cho linh nhi, như Chùa Quán sứ, Tổ đình Phúc Khánh ...và có 1 Chùa ở mạn Hồ Tây, có hẳn một khu thờ cho các linh nhi, năm hình như làm lễ 2 lần thì phải, đó là Chùa Phổ Linh ....
Kụ với Mợ tham khảo nhé
@Cụ DAEWOO_LABO: Cụ mợ có thể vào chùa làm lễ cầu siêu cho thai nhi, các chùa đều có. Trước em đăng ký ở chùa Phúc Khánh, mình đến đăng ký và gửi các cụ chuẩn bị lễ, đến ngay thì mình đến chùa thôi.
Cám ơn các cụ nhiều, qua thông tin các cụ chia sẻ em cũng cảm thấy nhẹ lòng đi chút ít, qua 2 topic về tâm linh trên, em cũng mở mang và coi trọng hơn về vấn đề tâm linh, cố gắng sống tốt để phúc lại cho con cháu và gia đìnhCụ bỏ thai lúc thai còn bé thì chưa có tuệ linh theo thai nhi đâu. Còn cụ muốn thanh thản thì đơn giản. Xem chùa nào có lễ cầu siêu cho vong nhi. Cụ lên đăng kí rồi làm.
Mợ tiếp đi ạ, đang hay lắmChuyện thứ 1: Câu chuyện về chính bản thân em.
Xưa kia nhà ông nội em nghèo lắm, mà nói chung hầu như ai ở xóm của nhà em cũng nghèo. Đấy là xóm rìa làng và là xóm nghèo nhất làng, tập trung toàn là người nghèo. Mẹ em thỉnh thoảng vẫn nói lại là: ngày xưa bố em đến cưa mẹ em toàn khoe là nhà anh có 7 gian nhà liền. Đến ngày mẹ em xuống thăm nhà mới tá hỏa là hóa ra là 7 gian nhà vách đất, lợp rơm rạ. Ở giữa mảnh đất là 4 gian nhà chính, ở phía bên phải của mảnh đất có 3 gian nhà ngang vách đất và 1 gian bếp. Đằng sau 3 gian nhà ngang có 1 cây xấu, phía bên phải 3 gian nhà ngang là 1 cây hồng xiêm và phía bên trái là 1 gian bếp, cách cây hồng xiêm 1 đoạn còn có 1 cây mít, góc đằng trước bên phải thì có 1 bụi tre khá to. Trong mảnh đất của ông nội em có 1 cái ao nhỏ khá sâu.
Từ ngày mẹ em về làm dâu và sống 9 năm trên mảnh đất này thì chẳng bao giờ mẹ em nuôi được lợn gà. Lợn cứ nuôi đến 30 kg thì lăn ra chết, gà cũng thế. Không nuôi được bất kỳ con gà con lợn nào. Sau khi bố mẹ em cưới nhau được nửa năm thì có mang anh trai em. Trong quảng thời gian mang thai anh trai em thì mẹ em cũng khá khỏe mạnh, nhưng cũng phải làm các công việc đồng áng, gánh nước, ... vất vả tới tận ngày gần sinh. Mẹ em kể lại rằng, ngày mẹ em sinh anh trai em thì anh trai em khỏe mạnh lắm, chào đời khóc rất to, chim xoăn tít. Nói chung là ai cũng thấy đấy là 1 bé trai khỏe mạnh, nhưng đến tối hôm ấy thì anh em chỉ hơi ho hắng và tới sáng sớm hôm sau thì anh trai em mất. Cho đến tận bây giờ mẹ em cũng không biết anh trai em tại sao lại mất. Sau đấy mẹ em còn bị sảy nữa. Đến khi mẹ em nằm mơ là phải sinh 1 đứa con gái đầu lòng thì mới nuôi được, và mẹ em luôn tâm niệm là sẽ sinh con gái đầu lòng. Đến tận 2 năm sau thì em mới ra đời.
Ngày bé em là 1 đứa trẻ cực kỳ khó nuôi, khi em được vài tháng, bố em có 1 người bạn cũng có ít năng khiếu tâm linh đến chơi thì nhìn thấy em. Chú ấy nói với bố mẹ em rằng cho chú ấy xin em. Chú ấy bảo nếu bố mẹ em đưa em cho chú ấy, chú ấy sẽ cho em học đạo, sau này em sẽ rất thành công trong lĩnh vực huyền bí. Nhưng mà làm gì có ai cho con như vậy, bố mẹ em cũng thế. Em thì ốm đau dặt dẽo lắm, ốm liên miên. Lạ ở chỗ là ở nhà em sốt rất cao, sốt đùng đùng, nhưng mà cứ bố mẹ em chở đi đến nhà 1 ông y sĩ thì đến nơi em lại tỉnh táo, chẳng sốt xiếc gì cả. Mà không phải 1 lần mà rất nhiều lần như vậy. Duy có 1 lần em bị ốm khá nặng, bố em phải đèo mẹ con em bằng xe đạp ra viện Nhi TW cách nhà khoảng 10km. Mẹ em vừa bế em vừa khóc sướt mướt. Đến giữa đường, mẹ em nói với bố em là: Anh ơi con chết rồi. Em tát nó, cấu véo nó mà nó không có phản ứng gì. Bố em bảo thôi cứ cố, còn nước còn tát và cố đạp xe đến viện. May quá đến nơi thì gặp trưởng phòng cấp cứu Nhi TW là người quen của bố em nên em được đưa vào cấp cứu luôn. Sau đó em nằm viện nửa tháng là được về. Về nhà được 1 tuần thì em lại đi cấp cứu tiếp. Mà bác sĩ chẳng tìm ra được bệnh gì. Bố mẹ em bảo em chỉ có 1 bệnh là rối loạn tiêu hóa. Nhưng mà khi ở nhà thì em cứ sốt li bì, không có phản ứng gì. Cứ ra đến viện thì lại đỡ. Cứ thế trong khoảng 1 năm em sống ở viện Nhi TW còn nhiều hơn ở nhà. Bố mẹ em phải bán hết thóc, đồng hồ, mũ cối, ... để nộp tiền viện cho em. Cho đến khi mẹ em nghe người già bảo lên chùa xin 1 mảnh vải quấn phật về may áo cho em mặc, và mang em đi bán quán ở đền thánh thì em mới đỡ ốm. Em cứ thế lớn lên đến năm 3 tuổi thì em bắt đầu gặp nhiều sự lạ.
Theo triết lý nhà Phật thì các loài động vật (cõi súc sinh) cũng do các chủ thể kém phúc đức bị đọa vào đầu thaiViệc các tuệ linh hay linh hồn đầu thai vào thai nhi sẽ tuân theo quy trình như sau: Các tuệ linh hay linh hồn sẽ được đầu thai sau quá trình tu tập nguyên khí ở cảnh địa Phật của Địa phủ sẽ được sắp xếp chọn gia đình, chọn bà mẹ và ông bố nhân gian để đầu thái. Khi đó các ngài gieo duyên cho hai vợ chồng có Phôi thai. Vong linh và tuệ linh đã được lựa chọn để luân hồi rồi. Để đảm bảo cho việc đầu thai của tuệ linh hay linh hồn thành công thì phải đến tháng thứ 7 (mọi người không tin thì luật luân hồi không hề thay đổi) mới đi theo bảo vệ bà mẹ và thai nhi. Khi cất tiếng khóc chào đời, mới là lúc tuệ linh hay linh hồn nhập vào để duy trì sự sống cho em bé. Còn việc em bé trong bụng mẹ dù có những cử chỉ chân tay, tất cả sự sống trong bụng mẹ là do năng lượng của người mẹ nuôi dưỡng, tuệ linh hay linh hồn của người mẹ nuôi dưỡng. (đây chính là ân nghĩa của người mẹ).
Tại sao lại chọn đến đáng thứ 7 thì tuệ linh mới đi theo? VÌ vào thời điểm đó, nếu em bé sinh non thì tuệ linh hay linh hồn thiết nhập vào để duy trì được sự sống do sự phát triển của thai nhi đã đảm bảo sự sống, và người mẹ không thể phá thai. Các ngài không muốn các tuệ linh hay linh hồn lỡ dở việc luân hồi. Nếu trước khi sinh mà hỏng thai thì các tuệ linh hay linh hồn sẽ được đi đầu thai vào thai nhi khác
Chuyện hay quá, nhà cháu hóng cụ ra chap mới ạEm xin kể tiếp về bản thân em. Sau này sẽ có 1 phần về cái Miếu sau nhà ông nội em.
Em không nhớ chính xác là năm ấy em bao nhiêu tuổi. Nhưng em đoán chừng em 4 tuổi, sau em còn có 1 em trai 2 tuổi.
Em chỉ nhắc đến ông nội thôi, vì bà nội em mất rất sớm, năm bà nội em mất là 40 tuổi, ông em năm đó 38 tuổi. Và ông nội em gà trống nuôi con, không đi thêm bước nữa.
Bố mẹ em được ông nội em cho 1 gian buồng vách đất ở trong 3 gian nhà ngang, khoảng 20m2 sát với bếp. Còn 2 gian nhà ngang bên ngoài thì ông em để không, không cho ở. Cả gia đình 4 người nhà em chỉ được ở 1 gian buồng vách đất lợp mái rạ, nền đất lồi lõm do cứ mua thì dột khắp nhà. Trời mưa bố mẹ em toàn phải ngồi căng mảnh vải nilong cho 2 chị em em ngủ. Phần còn lại thì trong nhà cũng chẳng khác gì ngoài trời khi mưa. Căn buồng đấy có 1 cửa sổ nhìn ra mảnh vườn phía sau nhà, mảnh vườn này bố mẹ em trồng khoai lang, và ở giữa mảnh vườn có 1 cây sấu. (hiện tại mảnh vườn này đã được bán cho bác hàng xóm ở phía bên phải đằng sau mảnh đất). Bác này về sau có xây 2 gian nhà cho thuê. Có 2 cặp vợ chồng thuê gian nhà này trong thời gian khá dài. Mỗi gia đình ở khoảng vài năm. Điều đáng sợ là 2 gia đình đấy đều có 2 ông chồng chết trẻ, chết đúng năm 37 tuổi. Và đều chết độc. 1 anh thì cãi nhau với vợ xong về nhà bố mẹ đẻ đóng cửa tự thiêu. Ngày anh ấy mất cả làng em trúng đề con 37. Con 37 về số đề 2 ngày liên tiếp. 1 anh nữa thì "trúng gió" mất, anh này mặt lúc nào cũng xanh xao và cũng mất đúng năm 37 tuổi. Và anh này mất khi về quê thăm bố mẹ. Và cả làng lại trúng để con 37. Cả 2 anh này đều thuê nhà trọ sống trên mảnh đất đấy nhưng ko ai chết trên mảnh đất đấy cả. Toàn là chết ở nhà bố mẹ đẻ.
Theo trí nhớ của em thì cây sấu này khá xanh tốt, nhưng lại rất ít quả. Mùa sấu, em thấy nhà em chẳng có mấy quả. Cây sấu này có 1 cành to chĩa về hướng cây hồng xiêm và có 1 cành cũng vừa vừa chĩa về hướng cửa sổ buồng bố mẹ em. Cửa sổ này làm bằng tre nứa, cánh cửa là lá cọ ghép vào. Nhà em chỉ có 1 cái giường duy nhất kê sát cửa sổ. Em và em trai em rất hay trèo cửa sổ ngồi chơi nhìn ra vườn và cây sấu. Mọi chuyện bắt đầu từ cây sấu. Có 1 hôm trời xẩm xẩm tối, em ngồi ở cửa sổ thì thấy 1 bà già cầm 1 ngọn đèn với 1 đứa cháu trai. Bà già lưng hơi còng còng, nhưng ko chống gậy, đầu quấn khăn nâu mỏ quạ, mặc áo nâu tứ thân và váy đen. Đứa cháu trai thì cũng mặc bộ quần áo nâu, đầu 3 chỏm khoảng 6, 7 tuổi. Em cứ trèo cửa sổ nhìn thấy 2 bà cháu ở gốc cây sấu và bà già cũng nhìn chằm chằm vào em, nhưng em ko nhìn rõ mặt vì trời tối quá. Em nói với mẹ em là có 1 bà già với 1 đứa trẻ con ngồi gốc cây sấu kia kìa, mẹ có thấy ko? Mẹ em nhìn ra cửa sổ nhưng không thấy gì. Em quả quyết là có. Mẹ em ko nói gì mà đóng cửa sổ lại. Chắc mẹ em cũng sợ vì hôm đấy bố em đi trực, chỉ có 3 mẹ con ở nhà. Mẹ em thì ôm lấy em trai em vì nó mới 2 tuổi, đóng cửa và thắp đèn dầu trong nhà.