[Funland] Nơi chia sẻ những câu chuyện Tâm linh trong cuộc sống thường ngày 2021

Trạng thái
Thớt đang đóng

Gato2009

Xe điện
Biển số
OF-53653
Ngày cấp bằng
26/12/09
Số km
2,775
Động cơ
370,174 Mã lực
Vàng mã là trò bịp của 1 tay làm giấy bên khựa bị ế nghĩ ra để clear stock, thiên hạ bị lừa lâu thành quen chứ ạ :D
Trong đạo Phật chân chính có khái niệm vàng mã bao giờ đâu :D
Nó là do quan niệm, đốt vàng mã là một tín ngưỡng, cũng như đạo mẫu bên mình có hầu đồng. Liệu thế như cụ nghĩ thì hầu đồng là sai à? Và cong nhiều tập tục của các tôn giáo khác nữa.
Em nghĩ không nên cô đạo Phật là duy nhất đúng, còn cái đạo/ tín ngưỡng khác là không đúng.
Vấn đề nếu ta nhận thức thấy ciệc đốt vàng mà không đúng thì bỏ, còn ai thấy vẫn đúng thì vẫn đốt.
Thân,
 

tamdao

Xe tăng
Biển số
OF-41272
Ngày cấp bằng
22/7/09
Số km
1,037
Động cơ
477,375 Mã lực
Em đi đền, chùa, miếu mạo chỉ để ngắm cảnh, không bao giờ thắp hương, khấn vái gì cả, vậy mà giờ vẫn sống nhăn răng được 42 mùa xuân
 

Baolongkub

Xe điện
Biển số
OF-329929
Ngày cấp bằng
5/8/14
Số km
2,106
Động cơ
299,762 Mã lực
Các cụ cho e hỏi vong đất là như thế nào ạ ?
Có thể hóa giải ko?
 

Cường Ni

Xe hơi
Biển số
OF-709198
Ngày cấp bằng
2/12/19
Số km
183
Động cơ
90,757 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Nó là do quan niệm, đốt vàng mã là một tín ngưỡng, cũng như đạo mẫu bên mình có hầu đồng. Liệu thế như cụ nghĩ thì hầu đồng là sai à? Và cong nhiều tập tục của các tôn giáo khác nữa.
Em nghĩ không nên cô đạo Phật là duy nhất đúng, còn cái đạo/ tín ngưỡng khác là không đúng.
Vấn đề nếu ta nhận thức thấy ciệc đốt vàng mà không đúng thì bỏ, còn ai thấy vẫn đúng thì vẫn đốt.
Thân,
Em nghĩ cái này nó liên quan đến nhận thức có thể nói là Ngộ trong phần Siêu Hình. Từng bậc lên dần sẽ ngộ được và có các bài học cho từng level .Phải mất thì mới được ,em thấy trong Tây Du Kí vẫn phải đưa bát vàng mới lấy được kinh ngoài chuyện buông bỏ phải trao đổi theo Nguyên Tắc Công Bằng
 

cusao

Xe lăn
Biển số
OF-382106
Ngày cấp bằng
10/9/15
Số km
11,845
Động cơ
379,393 Mã lực
Bên kia có thớt người có tiền gửi nhà bank bị đột tử thì làm thế lào. Vậy nhờ các cao nhân thớt này tháo gỡ nỗi băn khoăn nhỉ
 

cuhaifus

Xe container
Biển số
OF-7216
Ngày cấp bằng
18/7/07
Số km
5,900
Động cơ
493,448 Mã lực
Em ngày bé đi xem chiếu bóng ở vùng trung du cũng toàn đi về một mình qua bãi tha ma trên đồi, cũng chẳng thấy sợ gì cả. Tính em vốn tò mò nên hết buổi chiếu bóng thì hay nán lại xem người ta dọn máy móc, xin các đoạn phim đứt về chơi, vì vậy lúc em về thì mọi người về hết từ lâu rồi.
Cái bãi tha ma ấy trên đỉnh đồi có cây Si to đùng, rễ xum xuê. Bọn em còn bện rễ nó thành cái võng đu, trưa nào đi học về qua cũng phải chơi ở đấy 1 lúc mới về.
Bọn em thỉnh thoảng còn chặt trộm cành để đẽo quay chơi. Người lớn dọa cây có nhiều mà lắm mà chẳng thấy gì :D
À quả Si chín ăn ngọt phết :))
Còn chuyện lửa ma trơi bập bùng trên các ngôi mộ mới chôn thì em thấy nhiều rồi, hay gặp nhất buổi trưa nắng. Thỉnh thoảng buổi tối sau mỗi cơn mưa rào cũng gặp, nó bay lơ lửng, nếu mình đi nhanh hay bị gió cuốn theo. Đang đi nhanh mà ngoặt gấp phát thì nó trôi theo gió, không bám nữa.....em gặp cũng thấy bình thường, chẳng sợ gì cả :D
Xin hoặc ăn cắp phim về làm cây dừa tặng gái cụ nhể
 

ngu ngơ

Xe container
Biển số
OF-390448
Ngày cấp bằng
4/11/15
Số km
5,658
Động cơ
280,566 Mã lực
Bên kia có thớt người có tiền gửi nhà bank bị đột tử thì làm thế lào. Vậy nhờ các cao nhân thớt này tháo gỡ nỗi băn khoăn nhỉ
Không ai có thể thỏa mãn yêu cầu của cụ :D Bên đấy ngay từ đầu có cụ chã, thâm niên công tác trong ngành ngân hàng đã trả lời cặn kẽ mà cụ đâu có tin.
 

billyjone

Xe tăng
Biển số
OF-326069
Ngày cấp bằng
5/7/14
Số km
1,795
Động cơ
300,894 Mã lực
Trc tết vừa rồi tại bv X đứa em con ông chú công tác có 1 cô gái trẻ bị vong nhập cc ag. Bạn này khá xinh đẹp và gia đình có điều kiện. 1 chồng 2 con. Bs ngoại ngiếc j đấy! Có HRV đi làm rồi. Vậy mà vừa rồi tâm 20 âm lịch bị 1 vong nữ ốp nói chuyện lảm nhảm ngài xưa tao bị chết ntn, hoá ra vong thời trẻ là ng rất ăn chơi tả tơi, h đến cq chỉ mặc nguyên màu đỏ guốc đỏ, con Hrv vứt xó làm e cx5 đỏ cờ. Cứ thấy con này đuôi 55 là biết ngay e T viện X.
À sau này bạn í bỏ gần 100tr trồng hoa quanh khuôn viên của viện nữa.
Vừa rồi tết xong cũng 1 bạn nữa cũng bị vong này nhập và xinh đẹp nhất nhì viện.
Vong gì mà khôn thế?:))
Điều đặc biệt cứ rằm vs mùng 1 cả phòng chén xôi gà bét nhè:))
Chuyện thật 100% không điêu, chiều e rảnh vì đc nghỉ, mưa to quá trời. E phi qua chụ vài pic cho mặn chuyện:))
E nhẩn nha kể tà tà theo trí nhớ nhá!
Văn đại học 3 điểm hơi lủng củng, cccm thông cảm nhá!
mợ này nhẹ vía, đó là người dễ làm ăn, thỉnh thoảng hêt tiền oánh đề ông chồng có thể nhờ vợ thỉnh vong, hoặc yêu ma quỷ lên xin một con trước 16h30
Tuy nhiên dễ dơi vào tình trạng chồng đang xúc than thì bị quỷ nhập vào thân để chén ké (ngôn ngữ chuyên môn gọi là xăm trổ) biểu hiện là lạnh sống lưng
Nói chung mấy ông vía nặng như trong thớt này nên chọn một em như thế. 2 trong một, đỡ phải một lúc tham gia 2 thớt kaka
Không phải nói đùa đâu
 

LÃO CANH NÔNG

Xe điện
Biển số
OF-701798
Ngày cấp bằng
26/9/19
Số km
2,253
Động cơ
129,813 Mã lực
Em hóng cụ duchathoithoi viết tiếp.
Lão LÃO CANH NÔNG xếp lốt nhé
vâng cụ, tranh thủ lúc ngơi tay em biên tiếp.

..."chú đến xem đất mua nhà hả ?"
"đệk gì vậy, là người ah ? làm bố sợ vãi lềnh" (em tự nhủ)
"lại đây tôi bảo cho mà nghe"
em tiến lại gần, hóa ra là 1 bà già, mặc áo trắng, quần lụa đen, tay cầm cái túi gì đấy đang đứng phía ngoài bờ tường, nhòm ngó vào nhà như "Cú dòm nhà bệnh"....
em: vâng, cháu đến xem đất
già: xem thì xem nhưng tôi bảo khẽ cho chú, chớ có nói lại với ông bà S. nhà này ở ko được đâu, tôi ở gần tôi biết. trước ở chỗ gốc bạch đàn này có 1 cái giếng, nhưng sau khi con chị Cả ngã xuống giếng rồi chết thì họ lấp đi rồi. hồi chưa lấp thì hễ trời tối mà đi qua đây thì cảm giác hãi lắm, cứ như có người đang lơ lửng ngồi trên cây buông thõng chân xuống đầu mình vậy. sau ông S lấp giếng đi, thằng con trai thứ 2 thì cứ đang đêm thì chửi bới om xòm ầm hết cả xóm, thấy bảo tâm thần. còn đứa con út thì mới có ngoài hăm mươi mà đã 2 đời chồng rồi, đi tù cả 2, vẫn ko có mụn con nào.
thấy nói là đất độc lắm, chú cứ liệu liệu mà thôi.
em: vậy á hả bà ? thế thôi cháu biết rồi
già: uh, tôi bảo để chú biết, nhưng chớ có nói lại là tôi kể nhé. thôi tôi đi đây

đến khúc này thì thôi, ko cần Thế chột em cũng tự quyết định là ko có mua bán gì nữa.
mau mau chóng chóng vào gọi hắn rồi kiếm cớ mà chuồn.
em tính lái 1 bãi ở ngay đấy nhưng sau những gì già kia vừa kể thì thôi, em cũng biết biết thế nào là ngu dại, nên em dừng được.
em đi dọc theo cái nhà ngang, để đi về phía mảnh vườn phía sau để tìm chỗ xả.
chợt thấy lạ lạ, lúc đứng hút thuốc thì rõ ràng nhà ngang này khép cửa kín mít, ko có ánh đèn nào bên trong cả, nhưng lại có 1 đôi dép bên ngoài.
nhà ngang này có 2 gian, 1 gian thì có cửa, nhưng tối om, 1 gian thì ko cửa, thông thống, hình như là chỗ để bếp và đun nấu thì phải.
nhưng lúc đó em cũng kệ, ko chú ý gì nữa, mau mau đi lái rồi còn về.
đang chuẩn bị tận hưởng, thì giật bắn mình bởi cái vỗ vai nhè nhẹ, kèm theo 1 điệu cười nham nhở
"hế...hế...hế....đến mua nhà hả"
em quay người lại thì thấy 1 ông đầu húi cua, mặc quần áo của bệnh viện (cái loại mà áo sọc kẻ xanh trắng)
em: vầng....ầng....ầng
húi cua: hề....hề...hề...hế...hế....hế...
em: anh chắc là con trai bác S hả ? anh đâu mới về thế ?
húi cua: hề hề hề, đây này, có đi đâu đâu (hắn chỉ vào gian nhà ngang)
em: vầng

và em tránh người qua hắn, vào sân và gọi Thế chột "anh H ơi, xem xong rồi, về thôi..."
Thế chột và cu em kia sau đó ra, hắn định đi xem quanh quanh thì em bấm tay, hắn hiểu ý nên cũng để em chào chủ nhà.
3 bọn em đi khỏi cổng, em và Thế chột đi trước, cu em kia khép cổng.
đi được khoảng mấy bước thì đằng sau nghe "Ruỳnh....uỳnh...." tiếng gạch ném vào cổng kèm tiếng chửi bới đầy cảm xúc.
chỉ có tầm hơn 30' ở căn nhà đó, nhưng với những gì đã trải qua, em phát hiện ra 1 điều, bàng quang của em rất khỏe !

khép lại 1 ngày chẳng được tích sự mịa gì cả, em và Thế chột cứ vậy mà về trong im lặng.
rồi em cũng lên tiếng
em: củ chuối nhỉ, 3 đám ngon thế mà đám nào cũng như củ khìu
hắn: đất cát là cái cơ duyên, ko vội được đâu. mà sao nhà SG mày có, nhà HP mày có, rồi còn lặn lội tìm đất quê làm gì ? rốt cục mày định ở đâu ?
em: về quê cho nó nhã. thích vậy từ lâu rồi, tìm 1 chốn để đi về, anh tính mà xem "sống 2 tay vày lỗ miệng, chết thì lúc liệm tay úp lên b...", tìm 1 nơi đồng đất mà hưởng thụ.
mà này, có việc này em hỏi, anh thấy em có duyên âm bám theo ko ?
hắn: ko thấy. mà duyên trần ông đã như tơ nhện rồi, lại còn âm nữa á ?
em: hồi lâu có lần ra chùa Q ở quê, có bà vãi tự nhiên xồng xộc tới chỗ em, mặc dù gặp lần đầu, rồi kêu "bác nói điều này nhé, chú có căn cơ lắm đấy, có bà tổ cô thiêng lắm theo phù, có bóng phụ nữ theo đằng đẵng. chú cứ ngẫm xem bác nói đúng ko. bác bị phải nói thế, nhìn thấy người có âm phần theo mà ko nói, là 2 tay bác cứ tự vả miệng. bác người trên Sơn La, được ăn lộc thánh nhưng lại phải đi làm vãi ở chùa này, bác chỉ nói thế thôi, chú cứ tự ngẫm nhé".
hắn: hmmm...vậy ah. vấn đề này tao ko ràng, tao chủ yếu theo thuật phong thủy, mày thu xếp ngày đi, anh đưa mày sang chỗ thầy của anh xem sao.
em: ok anh

_ _ _ _ _

khuyến mại thêm 1 tấm hình về túi bùa của em.
nhưng em đang có suy nghĩ, vốn có câu Chư hành vô thường, vậy có khi nào, túi bùa này cũng vậy, sẽ chỉ có 1 thời hạn tác dụng nhất định. nếu muốn hơn, sẽ phải thỉnh lại !
chính vì mất tác dụng, nên mới bị...???

20210416_001542.jpg
.......

nhớ lại 1 năm trước cái đợt em và Thế chột đi xem đất, có 1 hôm biết tính mình sắp lên cơn hấp, em bỏ việc rồi chạy xe về quê, tìm đến ngôi chùa quen thuộc ở làng, ngôi chùa mà từ tấm bé mỗi lần về quê em hay ra chơi, nhưng từ khi lớn thì quên tiệt, gần đây mới lại tìm về và thân với sư trụ trì ở đó.
chùa quê, chùa nghèo, nên thưa thớt người, chỉ có 1 sư thầy trụ trì (là nữ), vài đứa nhỏ ở đó đang ê a học bài. thanh bình đến nao lòng.
vào hành lễ xong em ngồi dựa lưng vào cột nhắm mắt tĩnh thần.
lúc sau có 1 bác vãi đi vào, từ khi trở lại chùa thì đây là lần đầu tiên em nhìn thấy bác vãi này. bác cũng độ gần 70 tuổi, mái tóc bạc phơ mà phải nói là trông như cước thì đúng hơn, đôi mắt bao giờ cũng thâm quầng. bác vừa đánh chuông vừa tụng kinh. không gian thật thanh tịnh.
10' sau, dừng tiếng chuông, em cũng mở mắt đứng dậy, toan rời đi thì bác vãi phía sau gọi lại, bác nói vài điều, nhưng cốt yếu thì có mấy điều sau là em chú tâm
1/Bà tổ cô rất thiêng theo phù độ cho em. việc thoát chết những lần trước đây chính là do bà "cầm tay" mà cứu vớt.
2/ luôn có bóng hình 1 người con gái theo em, rất sát.
3/ ngôi chùa này và sư trụ trì sẽ trải qua 1 kiếp nạn, mà chính em sẽ có căn cơ để góp phần hóa giải kiếp nạn đó.
4/ dù gặp lần đầu tiên, nhưng bác vãi nói "bác lần đầu tiên thấy chú đến chùa này, nhưng bác phải nói những điều mà thánh truyền đạt cho người có cơ duyên, nếu ko nói thì thế nào rồi bác cũng 2 tay vả miệng mình"
nghe xong, em chỉ tự băn khoăn điều 2 & 3, còn lại thì cũng ko chú tâm gì nhiều.

cái hôm rời căn nhà có 3 cây bạch đàn, em có kể sơ bộ qua về việc gặp gỡ của em và bác vãi với Thế chột, rồi hắn hẹn ngày đưa em về gặp thầy của hắn bên Thái Bình để xem thêm.
thu xếp rồi em và Thế chột lại rong ruổi 1 chuyến về TB, trên đường 2 anh em nc
em: thầy anh già lắm rồi hả ? chắc là thầy pháp nổi tiếng hả ?
hắn: cũng 75/76 tuổi rồi, nhưng thật ra ko gọi là thầy pháp, hồi xưa ở vùng bắc bộ này thì người ta thường gọi là "thầy phù thủy" hơn. nhưng thầy chỉ làm với những ai hữu duyên, chứ ko nhận bừa phứa, còn vẫn sống chủ yếu bằng việc làm nhà nông.
em: thế sao anh ko học thầy các món khác mà lại chọn phong thủy làm chính.
hắn: vốn cũng định học pháp, nhưng 1 lần thầy cho tao xem cái quyển sách chữ tàu của thầy về phù thư, tao thấy toàn hình đầu người trọc lốc nhe răng nham nhở thì tao cũng thấy hãi quá, nên thôi. ko học sâu vào món đó nữa, mà chỉ học tầng bên ngoài để nhận biết thôi.
em: thảo nào pháp thuật của anh cùn thế.
hắn: thôi mày, biết 1 thứ thôi, biết nhiều càng thêm nặng nghiệp.

em và hắn về tới nhà thầy, sơ qua thì căn nhà rất đỗi bình thường, ko hề có vẻ gì âm u tịch mịch hay đậm màu u linh như cái cách người ta thường hay miêu tả cả. có 1 căn nhà chính, 1 căn nhà ngang khép kín cửa (mà về sau em biết thì đó là nơi thờ các vị thánh của thầy và nơi thầy hành nghề).
em và Thế chột vào nhà, gặp thầy, trông đúng như 1 lão nông tri điền, dáng người gầy guộc sạm đen, nhưng ánh mắt thì sáng ngời minh mẫn. thầy nhìn em rồi dừng lại 1 hồi, 4 mắt trân trân nhìn nhau ko chớp, rồi thầy gật đầu. em tính thưa chuyện luôn thì chưa cất lời lên thầy tiếp tục vừa gật đầu vừa nói "tí nữa vào trong kia rồi nói sau, cứ uống nước đi đã"
xong thầy đứng dậy và đi xuống gian nhà ngang kia để mở cửa chuẩn bị gì đó. em quay sang nhỏ nhẹ với Thế chột
em: này anh, anh đừng chửi em nhé, sao trông thầy giống thằng đánh bả gà thế ? được mỗi đôi mắt là ngời lên khí chất.
hắn: thằng này láo, thầy tao đấy. trông thế thôi nhưng hay lắm.
Thầy gọi em và Thế chột xuống căn nhà ngang nơi hành lễ. rồi thầy lên hương quỳ trước, 2 đứa em quỳ đằng sau. theo thói quen em định đặt lễ thì thầy ngăn lại, ra dấu ngồi im phía sau. rồi thầy tiếp tục nhắm mắt và lầm rầm, Thế chột cũng vậy.
xong phần lễ, thầy mở chiếc hòm gỗ cũ kĩ đặt trước điện thờ ra, vẫn ngồi quay lưng về phía em, mặt hướng về điện thờ, thầy lôi ra 1 chiếc đĩa, 2 đồng âm dương và gõ liên hồi xuống chiếc đĩa. rồi thầy bắt đầu lên tiếng
thầy: đã đến được đây và bước được qua cái cổng kia là có duyên rồi, ko phải lễ lạt gì nữa, giờ cứ tập trung mà nghe ta nói thôi, đến đâu chưa hiểu thì hỏi.
em: vâng, cháu nghe.
thầy: cứ liên tiếp gieo 2 đồng âm dương rồi lại soi xét, rồi nói " chết hụt 3 lần, 2 trên cạn, 1 dưới nước, cứ lúc tưởng chết thì lại được cứu thoát"
em: vâng, đúng rồi (em tự nhớ lại, đúng là 1 lần suýt chết do khi bé ở nhà 1 mình bị điện giật đến cháy tay, 1 lần đi xe máy ngu, ôm bụng cua cùng xe container, và 1 lần suýt chết ở biển Nha Trang)
thầy: bà tổ cô rất thiêng theo phù. sống dương gian là liệt sĩ, chết làm quan dưới âm. rồi từ nay mọi việc công danh sẽ được chuyển đổi. đi đâu nhớ ra xin bà, nhưng phải làm lễ xin cả thổ thần và các ngài cai quản nghĩa trang nữa, việc đang mưu cầu chưa thành vì bà ko theo được, giả dụ hôm sau đi thì hôm nay phải ra mà kêu cầu bà, xin thổ thần cho phép bà ngày mai đi cùng. bà muốn đi cũng cần phải có thời gian mà xin phép, chứ đâu thể nói đi là đi được ngay.
em: nghĩ bụng "ờ nhỉ, mỗi lần ra, chỉ thắp hương đốt thuốc rồi cũng chuồn thẳng"
thầy: được âm phù dương trợ, nhưng căn cơ với nhà Thánh hơn là nhà Phật, nên năng kêu cầu cửa đền cửa phủ, còn đến của chùa thì nhớ lễ lạt 2 vị Khuyến Thiện và Trừng Ác, chớ có bỏ qua.
em: vâng, cháu nhớ rồi
thầy: từ thời thanh mai trúc mã có người thương, là tri kỉ đây này. đi đâu người nữ này cũng theo. bóng người ta theo về cả đây này. sao nói dứt người ta là dứt hẳn rồi để người ta hận vậy ?
em: đến lúc này thì em thực sự lạnh toát và mặt tái mét, ko phải vì liên quan đến âm giới, mà vì em ko nghĩ rằng bạn ấy đã chết....sao lại chết được ??? chết thì chắc chắn em phải được nhà báo tin chứ !!! hay là giấu em ? em liền hỏi thầy "chết rồi sao hả thầy ? sao mà chết vậy thầy " , thực sự nói mà giọng run run, trống ngực đập như muốn nổ tung lồng ngực.
thầy: chết đâu mà chết, vẫn sống. nặng duyên quá nên theo, ko dứt được. có dấu ấn gì chung ko ? có đến đâu cửa đền cửa phủ đính ước ko ?
em: nghĩ mãi ko ra, có còn giữ kỉ vật gì nữa đâu mà chung được. "thầy ơi cháu ko có"
thầy: xem lại đi, trên người có mang theo gì của họ ko ? trên người có dấu ấn gì chung nhau ko ? chắc chắn là có đấy !
em: lục lọi mọi trí nhớ 1 hồi, rồi tay em sờ lên gáy, thôi đúng rồi, là nó, chính là nó " dạ, có rồi thầy, là hình xăm chung nhau, giống hệt nhau, cùng xăm ở sau gáy"
thầy: tiếp tục gieo âm dương, với tốc độ gấp gáp hơn. có những lúc đột nhiên chững hẳn lại rồi giơ cả đĩa, tay miết 2 đồng âm dương mà dí mắt vào soi. "còn 1 bà tổ cô nữa cũng đi theo, mộ phần thất lạc, ko thể tìm thấy, bị người Tàu hãm hại. cháu phải nhớ đến bà ấy"
em: im lặng ko nói gì. về sau em có hỏi ông cụ nhà em, thì đúng vậy, vốn kị nội em có 2 bà, 1st bà thì ở mãi mà ko có con, sau rồi mong mỏi quá mà nghe thầy, đi nuốt quả chuối có gắn tấm phù xung quanh, cùng cả chục cây kim được cắm trong thân miếng chuối đó. thế rồi lủng bụng mà chết. đưa ra đồng xong thì rồi chiến tranh loạn lạc, cũng mất mộ, ko quy tập được về nghĩa trang họ mạc. rồi kị lấy 2nd thì mới đẻ ngành sinh ngọn cho tới bây giờ
thầy: lại tiếp tục gieo âm dương leng keng và nói "tới đây Bà sẽ dẫn dắt cho đến được nơi cần đến, sẽ viên thành cho ý nguyện. nơi này vốn có âm khí nặng lắm, nhưng bây giờ thì sạch sẽ rồi, là 1 nơi tốt, cất nhà nơi đây sẽ được cả hướng sinh khí & phục vị. chớ có vì đắt rẻ trước mắt mà bỏ qua"
em: vâng thầy, thế phần âm khí nặng đó là về cái gì hả thầy ?
thầy: Thần giữ của !!!
em: oắt đờ đệk, chỉ còn biết trố mắt.
............
em và Thế chột chào thầy rồi ra về, trước khi đi thầy còn nắm chặt tay em gật gù và nói "nhất định cháu sẽ còn quay lại đây nhiều, cơ duyên đã vậy, ko thể ko nhận"

hôn đó đi từ mờ sáng nên tới trưa bọn em đã về gần tp, em và Thế chột rủ nhau ra chỗ Bà em thắp hương, và em cũng tiện đường sẽ ghé qua chùa quê thăm sư thầy và bác vãi, đận này chú tâm vào việc đất cát nên cũng lâu ko về. có đợt sư thầy gọi điện hỏi thăm mà em cũng chỉ hẹn có thời gian rồi sẽ về.
lan man 1 chút về mộ của Bà em. từ khi em biết có Bà theo phù, thì nảy ra ý định chăm chút cho mộ phần, muốn trồng 1 cây hoa trên đó. nhưng rốt cục chẳng trồng được cây gì ra hồn cả, tất cả em đều chọn những loại hoa dễ trồng, màu sắc đẹp, nhưng đến dễ dàng như cây xương rồng bát tiên trồng trên đó được ít lâu, rồi cũng cứ tự lụi tàn rồi chết rũ ra ko rõ nguyên nhân. mãi sau hỏi Thế chột thì hắn mới nói, "trồng cho bà thì phải trồng hoa trắng, chứ mày trồng toàn hoa màu sắc thì sao mà Bà nhận cho được". nghe theo hắn, em tìm mua hoa sứ trắng về trồng, và thật ngạc nhiên, cây nở cành xanh ngọn, và lứa hoa đầu tiên thì trắng muốt, trông thật đẹp !
thực sự, có những điều, thật kì lạ !

20200911_155936.jpg


trở lại chùa, vẫn khung cảnh thanh tĩnh và yên ả tĩnh lặng vốn có. chùa quá quen thuộc với em nên em cứ tự động mở cổng mà vào lễ.
lễ xong ra bàn uống nước, gặp 2 đứa trẻ thân quen đang ngồi học bài, hỏi chuyện
em: chắc mọi người đang nghỉ ah ? thầy đâu ? bác vãi đâu
nhóc 1: thầy đang đi nghỉ chú ạ, còn bác vãi đang trồng rau ở phía sau nhà.
em: thế dạo này thầy có khỏe ko ?
nhóc 1: thầy đợt này đang bệnh lắm...thầy bị...
nói đến đây thì nhóc 2 huých tay nhóc 1 rồi ra hiệu ko nói tiếp
em: thế đi gọi bác vãi về đây cho chú gặp
lúc sau bác vãi về, gặp người quen nên câu chuyện gần gũi thân thiết. trông bác dạo này xuống sắc quá, tóc ko có lấy 1 cọng đen, đôi mắt càng thâm quầng và nặng trĩu.
Thế chột thì cứ ngồi trầm tư nghe câu chuyện, hắn biết rõ đây là nơi nào, nên cũng ko ba hoa chích chòe như mọi khi nữa.
em: chùa dạo này có vấn đề gì phải ko bác ? sư thầy bị ốm nặng phải ko ?
bác: chú là người quen nên bác cũng ko dám giấu, thầy như thể đang bị hành vậy.
chú lâu ko về nên ko biết, chú còn nhớ cái giếng chùa ko ? chẳng hiểu sao thầy một mực làm lại cái sân trước nhà thờ tổ, rồi kiên quyết lấp cái giếng đi để cho sân được bằng phẳng. ai khuyên cũng ko nghe. đến cả thượng tọa ở tp về khuyên mà cũng ko nghe.
lấp xong thì độ 2 tuần sau thì họa đến. chùa như bị ám vậy. thầy thì ốm lên ốm xuống, nằm bẹp 1 chỗ, đưa đến các bệnh việc TW rồi mà người ta chỉ bảo là do suy nhược cơ thể, người cứ như chết rũ ra vậy. chán chê rồi lại về. cái cây nhãn tổ cũng tự nhiên mà rụng hết lá, cằn cỗi, phải cưa cành đi, mời cả kỹ sư nông nghiệp về cứu mà rồi giờ ko biết có cứu được ko.
ban ngày thì ko sao. đêm đến thì chùa này như biến thành chốn ma quỷ vậy. chim lợn thì kéo đầy đến đậu trên cây nhãn tổ kêu nghe đến chói tai. đuổi rồi ném đá cũng ko đi. cứ lờn vờn vậy thôi. có 2 con chó nuôi trông chùa, trước nay hàng đêm cứ thả bó ra để canh trộm, khôn lắm, cũng mấy đận 2 con phát hiện ra đám leo tường trộm chuối trộm bưởi rồi, nhưng đận này thì cấm có thấy nhúc nhích gì, cứ tới nửa đêm là chui tọt lên hiên chùa mà nằm im thít, thỉnh thoảng cắn ẳng nhát gừng rồi rên ư ử, rồi bặt tăm, sáng sớm hôm sau mới từ đâu chạy về.
lắm đêm ngủ ko được, bác cứ nằm thức mà nghe ngóng, thì toàn tiếng bước chân đạp trên lá ngoài vườn loanh quanh dò xét cái gì ấy. mà bác nghe rõ cả tiếng thở phì phò. rồi đặc biệt là cái khu Am kia kìa,
cứ về đêm thì lại nghe thấy tiếng cào tường rột roạt, rồi tiếng bộp bộp như thể đục phá từ bên trong vọng ra ngoài vậy. cứ bộp....bộp....bộp nhát gừng, như cứ đập rồi ngừng, đập rồi nghỉ. lại có lúc đan xen là tiếng gõ mõ cộc cộc nữa. tầm đó thì hết giờ tụng sự rồi thì làm gì còn ai ?! có thỉnh thoảng trước thầy cũng thức để tụng, nhưng cũng chẳng khi nào quá 11h đêm cả.
thôi, nói đến lại hãi, bác ko kể nữa, để bác dẫn chú vào thăm thầy.

cái khu am ấy đây ạ

20210313_172718.jpg


em vào thăm thầy, Thế chột ở ngoài đi tham quan và xem xét xung quanh chùa.
gặp thầy, em giật mình, ko còn hình dáng 1 sư trụ trì hiền từ nữa, mà giờ đây, thành 1 lão bà với bộ dạng kì dị, đầu ko cạo, mà tóc trắng như cước, vuốt ngược lên để dài ngang cổ.
sư thầy khó khăn ngồi dậy, mắt trợn ngược, phải đến 8,9 phần là lòng trắng, phần đen còn lại ít ỏi lấp ló dưới bọng mắt đen thẫm xám xịt. nếu ko là quen biết từ lâu, chắc em đã vội cáo từ mà chuồn thẳng rồi.
.......
sau câu chuyện với Sư thầy.
em ra bàn với Thế chột.
em: đêm nay em sẽ ở lại đây, anh có ở lại ko ? nếu ko thì em đưa anh về
hắn: uh, ở lại đi, tao cũng muốn xem chuyện gì mà dị thường vậy
em: ok, vậy để em vào bảo với bác vãi. nhưng chùa chỉ có cơm chay thôi, em ko ăn được, em tạt qua nhà chú thím em cách đây 1 cánh đồng rồi tối quay lại. hay anh cũng về đó ăn cơm luôn, tối anh em mình quay lại ?!
hắn: thôi, để tao ở đây. tiện trời còn nắng, tao tranh thủ xem xét địa thế ngôi chùa này luôn.

em và Thế chột tạm chia tay nhau, để rồi đêm hôm đó là 1 đêm nhớ đời, đến Thế chột cũng chết sững người. ngẫm lại giới teen giờ có câu "đừng có đùa với nhà chùa" ắt hẳn cũng có nguyên cớ.
 

pikapika1

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-744672
Ngày cấp bằng
30/9/20
Số km
389
Động cơ
62,770 Mã lực
Tuổi
44
HHT thì rõ rồi cụ. Đường đó nhiều đoạn đặc biệt mà, theo em nghe nói. Em ấn tượng chỗ kia vì nó chỉ tầm 15-20m và nằm gọn trong một khu sầm uất.
Vâng có những chỗ mà kể cả trời nóng hay đông dân cư. Đến đấy tự nhiên có cảm giác lạnh khó tả.
 

Ngo Rung

Xe cút kít
Biển số
OF-73049
Ngày cấp bằng
16/9/10
Số km
16,982
Động cơ
473,915 Mã lực
Trc tết vừa rồi tại bv X đứa em con ông chú công tác có 1 cô gái trẻ bị vong nhập cc ag. Bạn này khá xinh đẹp và gia đình có điều kiện. 1 chồng 2 con. Bs ngoại ngiếc j đấy! Có HRV đi làm rồi. Vậy mà vừa rồi tâm 20 âm lịch bị 1 vong nữ ốp nói chuyện lảm nhảm ngài xưa tao bị chết ntn, hoá ra vong thời trẻ là ng rất ăn chơi tả tơi, h đến cq chỉ mặc nguyên màu đỏ guốc đỏ, con Hrv vứt xó làm e cx5 đỏ cờ. Cứ thấy con này đuôi 55 là biết ngay e T viện X.
À sau này bạn í bỏ gần 100tr trồng hoa quanh khuôn viên của viện nữa.
Vừa rồi tết xong cũng 1 bạn nữa cũng bị vong này nhập và xinh đẹp nhất nhì viện.
Vong gì mà khôn thế?:))
Điều đặc biệt cứ rằm vs mùng 1 cả phòng chén xôi gà bét nhè:))
Chuyện thật 100% không điêu, chiều e rảnh vì đc nghỉ, mưa to quá trời. E phi qua chụ vài pic cho mặn chuyện:))
E nhẩn nha kể tà tà theo trí nhớ nhá!
Văn đại học 3 điểm hơi lủng củng, cccm thông cảm nhá!
Ảnh ở port bao nhiêu đấy? Hóng xem vong khôn dư lào :D
 

Cường Ni

Xe hơi
Biển số
OF-709198
Ngày cấp bằng
2/12/19
Số km
183
Động cơ
90,757 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
vâng cụ, tranh thủ lúc ngơi tay em biên tiếp.



.......

nhớ lại 1 năm trước cái đợt em và Thế chột đi xem đất, có 1 hôm biết tính mình sắp lên cơn hấp, em bỏ việc rồi chạy xe về quê, tìm đến ngôi chùa quen thuộc ở làng, ngôi chùa mà từ tấm bé mỗi lần về quê em hay ra chơi, nhưng từ khi lớn thì quên tiệt, gần đây mới lại tìm về và thân với sư trụ trì ở đó.
chùa quê, chùa nghèo, nên thưa thớt người, chỉ có 1 sư thầy trụ trì (là nữ), vài đứa nhỏ ở đó đang ê a học bài. thanh bình đến nao lòng.
vào hành lễ xong em ngồi dựa lưng vào cột nhắm mắt tĩnh thần.
lúc sau có 1 bác vãi đi vào, từ khi trở lại chùa thì đây là lần đầu tiên em nhìn thấy bác vãi này. bác cũng độ gần 70 tuổi, mái tóc bạc phơ mà phải nói là trông như cước thì đúng hơn, đôi mắt bao giờ cũng thâm quầng. bác vừa đánh chuông vừa tụng kinh. không gian thật thanh tịnh.
10' sau, dừng tiếng chuông, em cũng mở mắt đứng dậy, toan rời đi thì bác vãi phía sau gọi lại, bác nói vài điều, nhưng cốt yếu thì có mấy điều sau là em chú tâm
1/Bà tổ cô rất thiêng theo phù độ cho em. việc thoát chết những lần trước đây chính là do bà "cầm tay" mà cứu vớt.
2/ luôn có bóng hình 1 người con gái theo em, rất sát.
3/ ngôi chùa này và sư trụ trì sẽ trải qua 1 kiếp nạn, mà chính em sẽ có căn cơ để góp phần hóa giải kiếp nạn đó.
4/ dù gặp lần đầu tiên, nhưng bác vãi nói "bác lần đầu tiên thấy chú đến chùa này, nhưng bác phải nói những điều mà thánh truyền đạt cho người có cơ duyên, nếu ko nói thì thế nào rồi bác cũng 2 tay vả miệng mình"
nghe xong, em chỉ tự băn khoăn điều 2 & 3, còn lại thì cũng ko chú tâm gì nhiều.

cái hôm rời căn nhà có 3 cây bạch đàn, em có kể sơ bộ qua về việc gặp gỡ của em và bác vãi với Thế chột, rồi hắn hẹn ngày đưa em về gặp thầy của hắn bên Thái Bình để xem thêm.
thu xếp rồi em và Thế chột lại rong ruổi 1 chuyến về TB, trên đường 2 anh em nc
em: thầy anh già lắm rồi hả ? chắc là thầy pháp nổi tiếng hả ?
hắn: cũng 75/76 tuổi rồi, nhưng thật ra ko gọi là thầy pháp, hồi xưa ở vùng bắc bộ này thì người ta thường gọi là "thầy phù thủy" hơn. nhưng thầy chỉ làm với những ai hữu duyên, chứ ko nhận bừa phứa, còn vẫn sống chủ yếu bằng việc làm nhà nông.
em: thế sao anh ko học thầy các món khác mà lại chọn phong thủy làm chính.
hắn: vốn cũng định học pháp, nhưng 1 lần thầy cho tao xem cái quyển sách chữ tàu của thầy về phù thư, tao thấy toàn hình đầu người trọc lốc nhe răng nham nhở thì tao cũng thấy hãi quá, nên thôi. ko học sâu vào món đó nữa, mà chỉ học tầng bên ngoài để nhận biết thôi.
em: thảo nào pháp thuật của anh cùn thế.
hắn: thôi mày, biết 1 thứ thôi, biết nhiều càng thêm nặng nghiệp.

em và hắn về tới nhà thầy, sơ qua thì căn nhà rất đỗi bình thường, ko hề có vẻ gì âm u tịch mịch hay đậm màu u linh như cái cách người ta thường hay miêu tả cả. có 1 căn nhà chính, 1 căn nhà ngang khép kín cửa (mà về sau em biết thì đó là nơi thờ các vị thánh của thầy và nơi thầy hành nghề).
em và Thế chột vào nhà, gặp thầy, trông đúng như 1 lão nông tri điền, dáng người gầy guộc sạm đen, nhưng ánh mắt thì sáng ngời minh mẫn. thầy nhìn em rồi dừng lại 1 hồi, 4 mắt trân trân nhìn nhau ko chớp, rồi thầy gật đầu. em tính thưa chuyện luôn thì chưa cất lời lên thầy tiếp tục vừa gật đầu vừa nói "tí nữa vào trong kia rồi nói sau, cứ uống nước đi đã"
xong thầy đứng dậy và đi xuống gian nhà ngang kia để mở cửa chuẩn bị gì đó. em quay sang nhỏ nhẹ với Thế chột
em: này anh, anh đừng chửi em nhé, sao trông thầy giống thằng đánh bả gà thế ? được mỗi đôi mắt là ngời lên khí chất.
hắn: thằng này láo, thầy tao đấy. trông thế thôi nhưng hay lắm.
Thầy gọi em và Thế chột xuống căn nhà ngang nơi hành lễ. rồi thầy lên hương quỳ trước, 2 đứa em quỳ đằng sau. theo thói quen em định đặt lễ thì thầy ngăn lại, ra dấu ngồi im phía sau. rồi thầy tiếp tục nhắm mắt và lầm rầm, Thế chột cũng vậy.
xong phần lễ, thầy mở chiếc hòm gỗ cũ kĩ đặt trước điện thờ ra, vẫn ngồi quay lưng về phía em, mặt hướng về điện thờ, thầy lôi ra 1 chiếc đĩa, 2 đồng âm dương và gõ liên hồi xuống chiếc đĩa. rồi thầy bắt đầu lên tiếng
thầy: đã đến được đây và bước được qua cái cổng kia là có duyên rồi, ko phải lễ lạt gì nữa, giờ cứ tập trung mà nghe ta nói thôi, đến đâu chưa hiểu thì hỏi.
em: vâng, cháu nghe.
thầy: cứ liên tiếp gieo 2 đồng âm dương rồi lại soi xét, rồi nói " chết hụt 3 lần, 2 trên cạn, 1 dưới nước, cứ lúc tưởng chết thì lại được cứu thoát"
em: vâng, đúng rồi (em tự nhớ lại, đúng là 1 lần suýt chết do khi bé ở nhà 1 mình bị điện giật đến cháy tay, 1 lần đi xe máy ngu, ôm bụng cua cùng xe container, và 1 lần suýt chết ở biển Nha Trang)
thầy: bà tổ cô rất thiêng theo phù. sống dương gian là liệt sĩ, chết làm quan dưới âm. rồi từ nay mọi việc công danh sẽ được chuyển đổi. đi đâu nhớ ra xin bà, nhưng phải làm lễ xin cả thổ thần và các ngài cai quản nghĩa trang nữa, việc đang mưu cầu chưa thành vì bà ko theo được, giả dụ hôm sau đi thì hôm nay phải ra mà kêu cầu bà, xin thổ thần cho phép bà ngày mai đi cùng. bà muốn đi cũng cần phải có thời gian mà xin phép, chứ đâu thể nói đi là đi được ngay.
em: nghĩ bụng "ờ nhỉ, mỗi lần ra, chỉ thắp hương đốt thuốc rồi cũng chuồn thẳng"
thầy: được âm phù dương trợ, nhưng căn cơ với nhà Thánh hơn là nhà Phật, nên năng kêu cầu cửa đền cửa phủ, còn đến của chùa thì nhớ lễ lạt 2 vị Khuyến Thiện và Trừng Ác, chớ có bỏ qua.
em: vâng, cháu nhớ rồi
thầy: từ thời thanh mai trúc mã có người thương, là tri kỉ đây này. đi đâu người nữ này cũng theo. bóng người ta theo về cả đây này. sao nói dứt người ta là dứt hẳn rồi để người ta hận vậy ?
em: đến lúc này thì em thực sự lạnh toát và mặt tái mét, ko phải vì liên quan đến âm giới, mà vì em ko nghĩ rằng bạn ấy đã chết....sao lại chết được ??? chết thì chắc chắn em phải được nhà báo tin chứ !!! hay là giấu em ? em liền hỏi thầy "chết rồi sao hả thầy ? sao mà chết vậy thầy " , thực sự nói mà giọng run run, trống ngực đập như muốn nổ tung lồng ngực.
thầy: chết đâu mà chết, vẫn sống. nặng duyên quá nên theo, ko dứt được. có dấu ấn gì chung ko ? có đến đâu cửa đền cửa phủ đính ước ko ?
em: nghĩ mãi ko ra, có còn giữ kỉ vật gì nữa đâu mà chung được. "thầy ơi cháu ko có"
thầy: xem lại đi, trên người có mang theo gì của họ ko ? trên người có dấu ấn gì chung nhau ko ? chắc chắn là có đấy !
em: lục lọi mọi trí nhớ 1 hồi, rồi tay em sờ lên gáy, thôi đúng rồi, là nó, chính là nó " dạ, có rồi thầy, là hình xăm chung nhau, giống hệt nhau, cùng xăm ở sau gáy"
thầy: tiếp tục gieo âm dương, với tốc độ gấp gáp hơn. có những lúc đột nhiên chững hẳn lại rồi giơ cả đĩa, tay miết 2 đồng âm dương mà dí mắt vào soi. "còn 1 bà tổ cô nữa cũng đi theo, mộ phần thất lạc, ko thể tìm thấy, bị người Tàu hãm hại. cháu phải nhớ đến bà ấy"
em: im lặng ko nói gì. về sau em có hỏi ông cụ nhà em, thì đúng vậy, vốn kị nội em có 2 bà, 1st bà thì ở mãi mà ko có con, sau rồi mong mỏi quá mà nghe thầy, đi nuốt quả chuối có gắn tấm phù xung quanh, cùng cả chục cây kim được cắm trong thân miếng chuối đó. thế rồi lủng bụng mà chết. đưa ra đồng xong thì rồi chiến tranh loạn lạc, cũng mất mộ, ko quy tập được về nghĩa trang họ mạc. rồi kị lấy 2nd thì mới đẻ ngành sinh ngọn cho tới bây giờ
thầy: lại tiếp tục gieo âm dương leng keng và nói "tới đây Bà sẽ dẫn dắt cho đến được nơi cần đến, sẽ viên thành cho ý nguyện. nơi này vốn có âm khí nặng lắm, nhưng bây giờ thì sạch sẽ rồi, là 1 nơi tốt, cất nhà nơi đây sẽ được cả hướng sinh khí & phục vị. chớ có vì đắt rẻ trước mắt mà bỏ qua"
em: vâng thầy, thế phần âm khí nặng đó là về cái gì hả thầy ?
thầy: Thần giữ của !!!
em: oắt đờ đệk, chỉ còn biết trố mắt.
............
em và Thế chột chào thầy rồi ra về, trước khi đi thầy còn nắm chặt tay em gật gù và nói "nhất định cháu sẽ còn quay lại đây nhiều, cơ duyên đã vậy, ko thể ko nhận"

hôn đó đi từ mờ sáng nên tới trưa bọn em đã về gần tp, em và Thế chột rủ nhau ra chỗ Bà em thắp hương, và em cũng tiện đường sẽ ghé qua chùa quê thăm sư thầy và bác vãi, đận này chú tâm vào việc đất cát nên cũng lâu ko về. có đợt sư thầy gọi điện hỏi thăm mà em cũng chỉ hẹn có thời gian rồi sẽ về.
lan man 1 chút về mộ của Bà em. từ khi em biết có Bà theo phù, thì nảy ra ý định chăm chút cho mộ phần, muốn trồng 1 cây hoa trên đó. nhưng rốt cục chẳng trồng được cây gì ra hồn cả, tất cả em đều chọn những loại hoa dễ trồng, màu sắc đẹp, nhưng đến dễ dàng như cây xương rồng bát tiên trồng trên đó được ít lâu, rồi cũng cứ tự lụi tàn rồi chết rũ ra ko rõ nguyên nhân. mãi sau hỏi Thế chột thì hắn mới nói, "trồng cho bà thì phải trồng hoa trắng, chứ mày trồng toàn hoa màu sắc thì sao mà Bà nhận cho được". nghe theo hắn, em tìm mua hoa sứ trắng về trồng, và thật ngạc nhiên, cây nở cành xanh ngọn, và lứa hoa đầu tiên thì trắng muốt, trông thật đẹp !
thực sự, có những điều, thật kì lạ !

20200911_155936.jpg


trở lại chùa, vẫn khung cảnh thanh tĩnh và yên ả tĩnh lặng vốn có. chùa quá quen thuộc với em nên em cứ tự động mở cổng mà vào lễ.
lễ xong ra bàn uống nước, gặp 2 đứa trẻ thân quen đang ngồi học bài, hỏi chuyện
em: chắc mọi người đang nghỉ ah ? thầy đâu ? bác vãi đâu
nhóc 1: thầy đang đi nghỉ chú ạ, còn bác vãi đang trồng rau ở phía sau nhà.
em: thế dạo này thầy có khỏe ko ?
nhóc 1: thầy đợt này đang bệnh lắm...thầy bị...
nói đến đây thì nhóc 2 huých tay nhóc 1 rồi ra hiệu ko nói tiếp
em: thế đi gọi bác vãi về đây cho chú gặp
lúc sau bác vãi về, gặp người quen nên câu chuyện gần gũi thân thiết. trông bác dạo này xuống sắc quá, tóc ko có lấy 1 cọng đen, đôi mắt càng thâm quầng và nặng trĩu.
Thế chột thì cứ ngồi trầm tư nghe câu chuyện, hắn biết rõ đây là nơi nào, nên cũng ko ba hoa chích chòe như mọi khi nữa.
em: chùa dạo này có vấn đề gì phải ko bác ? sư thầy bị ốm nặng phải ko ?
bác: chú là người quen nên bác cũng ko dám giấu, thầy như thể đang bị hành vậy.
chú lâu ko về nên ko biết, chú còn nhớ cái giếng chùa ko ? chẳng hiểu sao thầy một mực làm lại cái sân trước nhà thờ tổ, rồi kiên quyết lấp cái giếng đi để cho sân được bằng phẳng. ai khuyên cũng ko nghe. đến cả thượng tọa ở tp về khuyên mà cũng ko nghe.
lấp xong thì độ 2 tuần sau thì họa đến. chùa như bị ám vậy. thầy thì ốm lên ốm xuống, nằm bẹp 1 chỗ, đưa đến các bệnh việc TW rồi mà người ta chỉ bảo là do suy nhược cơ thể, người cứ như chết rũ ra vậy. chán chê rồi lại về. cái cây nhãn tổ cũng tự nhiên mà rụng hết lá, cằn cỗi, phải cưa cành đi, mời cả kỹ sư nông nghiệp về cứu mà rồi giờ ko biết có cứu được ko.
ban ngày thì ko sao. đêm đến thì chùa này như biến thành chốn ma quỷ vậy. chim lợn thì kéo đầy đến đậu trên cây nhãn tổ kêu nghe đến chói tai. đuổi rồi ném đá cũng ko đi. cứ lờn vờn vậy thôi. có 2 con chó nuôi trông chùa, trước nay hàng đêm cứ thả bó ra để canh trộm, khôn lắm, cũng mấy đận 2 con phát hiện ra đám leo tường trộm chuối trộm bưởi rồi, nhưng đận này thì cấm có thấy nhúc nhích gì, cứ tới nửa đêm là chui tọt lên hiên chùa mà nằm im thít, thỉnh thoảng cắn ẳng nhát gừng rồi rên ư ử, rồi bặt tăm, sáng sớm hôm sau mới từ đâu chạy về.
lắm đêm ngủ ko được, bác cứ nằm thức mà nghe ngóng, thì toàn tiếng bước chân đạp trên lá ngoài vườn loanh quanh dò xét cái gì ấy. mà bác nghe rõ cả tiếng thở phì phò. rồi đặc biệt là cái khu Am kia kìa,
cứ về đêm thì lại nghe thấy tiếng cào tường rột roạt, rồi tiếng bộp bộp như thể đục phá từ bên trong vọng ra ngoài vậy. cứ bộp....bộp....bộp nhát gừng, như cứ đập rồi ngừng, đập rồi nghỉ. lại có lúc đan xen là tiếng gõ mõ cộc cộc nữa. tầm đó thì hết giờ tụng sự rồi thì làm gì còn ai ?! có thỉnh thoảng trước thầy cũng thức để tụng, nhưng cũng chẳng khi nào quá 11h đêm cả.
thôi, nói đến lại hãi, bác ko kể nữa, để bác dẫn chú vào thăm thầy.

cái khu am ấy đây ạ

20210313_172718.jpg


em vào thăm thầy, Thế chột ở ngoài đi tham quan và xem xét xung quanh chùa.
gặp thầy, em giật mình, ko còn hình dáng 1 sư trụ trì hiền từ nữa, mà giờ đây, thành 1 lão bà với bộ dạng kì dị, đầu ko cạo, mà tóc trắng như cước, vuốt ngược lên để dài ngang cổ.
sư thầy khó khăn ngồi dậy, mắt trợn ngược, phải đến 8,9 phần là lòng trắng, phần đen còn lại ít ỏi lấp ló dưới bọng mắt đen thẫm xám xịt. nếu ko là quen biết từ lâu, chắc em đã vội cáo từ mà chuồn thẳng rồi.
.......
sau câu chuyện với Sư thầy.
em ra bàn với Thế chột.
em: đêm nay em sẽ ở lại đây, anh có ở lại ko ? nếu ko thì em đưa anh về
hắn: uh, ở lại đi, tao cũng muốn xem chuyện gì mà dị thường vậy
em: ok, vậy để em vào bảo với bác vãi. nhưng chùa chỉ có cơm chay thôi, em ko ăn được, em tạt qua nhà chú thím em cách đây 1 cánh đồng rồi tối quay lại. hay anh cũng về đó ăn cơm luôn, tối anh em mình quay lại ?!
hắn: thôi, để tao ở đây. tiện trời còn nắng, tao tranh thủ xem xét địa thế ngôi chùa này luôn.

em và Thế chột tạm chia tay nhau, để rồi đêm hôm đó là 1 đêm nhớ đời, đến Thế chột cũng chết sững người. ngẫm lại giới teen giờ có câu "đừng có đùa với nhà chùa" ắt hẳn cũng có nguyên cớ.
Dưới giếng có nhiều vong linh tu tập quá hả bác? Bài học Chư Vị Thánh Thần dành cho thầy chùa là gì vậy bác?
 

Mimeo

Xe điện
Biển số
OF-443121
Ngày cấp bằng
6/8/16
Số km
3,333
Động cơ
205,972 Mã lực
Nơi ở
Neverland
Mời cụ đi HHT nhé. Mát quanh năm
vâng cụ, tranh thủ lúc ngơi tay em biên tiếp.



.......

nhớ lại 1 năm trước cái đợt em và Thế chột đi xem đất, có 1 hôm biết tính mình sắp lên cơn hấp, em bỏ việc rồi chạy xe về quê, tìm đến ngôi chùa quen thuộc ở làng, ngôi chùa mà từ tấm bé mỗi lần về quê em hay ra chơi, nhưng từ khi lớn thì quên tiệt, gần đây mới lại tìm về và thân với sư trụ trì ở đó.
chùa quê, chùa nghèo, nên thưa thớt người, chỉ có 1 sư thầy trụ trì (là nữ), vài đứa nhỏ ở đó đang ê a học bài. thanh bình đến nao lòng.
vào hành lễ xong em ngồi dựa lưng vào cột nhắm mắt tĩnh thần.
lúc sau có 1 bác vãi đi vào, từ khi trở lại chùa thì đây là lần đầu tiên em nhìn thấy bác vãi này. bác cũng độ gần 70 tuổi, mái tóc bạc phơ mà phải nói là trông như cước thì đúng hơn, đôi mắt bao giờ cũng thâm quầng. bác vừa đánh chuông vừa tụng kinh. không gian thật thanh tịnh.
10' sau, dừng tiếng chuông, em cũng mở mắt đứng dậy, toan rời đi thì bác vãi phía sau gọi lại, bác nói vài điều, nhưng cốt yếu thì có mấy điều sau là em chú tâm
1/Bà tổ cô rất thiêng theo phù độ cho em. việc thoát chết những lần trước đây chính là do bà "cầm tay" mà cứu vớt.
2/ luôn có bóng hình 1 người con gái theo em, rất sát.
3/ ngôi chùa này và sư trụ trì sẽ trải qua 1 kiếp nạn, mà chính em sẽ có căn cơ để góp phần hóa giải kiếp nạn đó.
4/ dù gặp lần đầu tiên, nhưng bác vãi nói "bác lần đầu tiên thấy chú đến chùa này, nhưng bác phải nói những điều mà thánh truyền đạt cho người có cơ duyên, nếu ko nói thì thế nào rồi bác cũng 2 tay vả miệng mình"
nghe xong, em chỉ tự băn khoăn điều 2 & 3, còn lại thì cũng ko chú tâm gì nhiều.

cái hôm rời căn nhà có 3 cây bạch đàn, em có kể sơ bộ qua về việc gặp gỡ của em và bác vãi với Thế chột, rồi hắn hẹn ngày đưa em về gặp thầy của hắn bên Thái Bình để xem thêm.
thu xếp rồi em và Thế chột lại rong ruổi 1 chuyến về TB, trên đường 2 anh em nc
em: thầy anh già lắm rồi hả ? chắc là thầy pháp nổi tiếng hả ?
hắn: cũng 75/76 tuổi rồi, nhưng thật ra ko gọi là thầy pháp, hồi xưa ở vùng bắc bộ này thì người ta thường gọi là "thầy phù thủy" hơn. nhưng thầy chỉ làm với những ai hữu duyên, chứ ko nhận bừa phứa, còn vẫn sống chủ yếu bằng việc làm nhà nông.
em: thế sao anh ko học thầy các món khác mà lại chọn phong thủy làm chính.
hắn: vốn cũng định học pháp, nhưng 1 lần thầy cho tao xem cái quyển sách chữ tàu của thầy về phù thư, tao thấy toàn hình đầu người trọc lốc nhe răng nham nhở thì tao cũng thấy hãi quá, nên thôi. ko học sâu vào món đó nữa, mà chỉ học tầng bên ngoài để nhận biết thôi.
em: thảo nào pháp thuật của anh cùn thế.
hắn: thôi mày, biết 1 thứ thôi, biết nhiều càng thêm nặng nghiệp.

em và hắn về tới nhà thầy, sơ qua thì căn nhà rất đỗi bình thường, ko hề có vẻ gì âm u tịch mịch hay đậm màu u linh như cái cách người ta thường hay miêu tả cả. có 1 căn nhà chính, 1 căn nhà ngang khép kín cửa (mà về sau em biết thì đó là nơi thờ các vị thánh của thầy và nơi thầy hành nghề).
em và Thế chột vào nhà, gặp thầy, trông đúng như 1 lão nông tri điền, dáng người gầy guộc sạm đen, nhưng ánh mắt thì sáng ngời minh mẫn. thầy nhìn em rồi dừng lại 1 hồi, 4 mắt trân trân nhìn nhau ko chớp, rồi thầy gật đầu. em tính thưa chuyện luôn thì chưa cất lời lên thầy tiếp tục vừa gật đầu vừa nói "tí nữa vào trong kia rồi nói sau, cứ uống nước đi đã"
xong thầy đứng dậy và đi xuống gian nhà ngang kia để mở cửa chuẩn bị gì đó. em quay sang nhỏ nhẹ với Thế chột
em: này anh, anh đừng chửi em nhé, sao trông thầy giống thằng đánh bả gà thế ? được mỗi đôi mắt là ngời lên khí chất.
hắn: thằng này láo, thầy tao đấy. trông thế thôi nhưng hay lắm.
Thầy gọi em và Thế chột xuống căn nhà ngang nơi hành lễ. rồi thầy lên hương quỳ trước, 2 đứa em quỳ đằng sau. theo thói quen em định đặt lễ thì thầy ngăn lại, ra dấu ngồi im phía sau. rồi thầy tiếp tục nhắm mắt và lầm rầm, Thế chột cũng vậy.
xong phần lễ, thầy mở chiếc hòm gỗ cũ kĩ đặt trước điện thờ ra, vẫn ngồi quay lưng về phía em, mặt hướng về điện thờ, thầy lôi ra 1 chiếc đĩa, 2 đồng âm dương và gõ liên hồi xuống chiếc đĩa. rồi thầy bắt đầu lên tiếng
thầy: đã đến được đây và bước được qua cái cổng kia là có duyên rồi, ko phải lễ lạt gì nữa, giờ cứ tập trung mà nghe ta nói thôi, đến đâu chưa hiểu thì hỏi.
em: vâng, cháu nghe.
thầy: cứ liên tiếp gieo 2 đồng âm dương rồi lại soi xét, rồi nói " chết hụt 3 lần, 2 trên cạn, 1 dưới nước, cứ lúc tưởng chết thì lại được cứu thoát"
em: vâng, đúng rồi (em tự nhớ lại, đúng là 1 lần suýt chết do khi bé ở nhà 1 mình bị điện giật đến cháy tay, 1 lần đi xe máy ngu, ôm bụng cua cùng xe container, và 1 lần suýt chết ở biển Nha Trang)
thầy: bà tổ cô rất thiêng theo phù. sống dương gian là liệt sĩ, chết làm quan dưới âm. rồi từ nay mọi việc công danh sẽ được chuyển đổi. đi đâu nhớ ra xin bà, nhưng phải làm lễ xin cả thổ thần và các ngài cai quản nghĩa trang nữa, việc đang mưu cầu chưa thành vì bà ko theo được, giả dụ hôm sau đi thì hôm nay phải ra mà kêu cầu bà, xin thổ thần cho phép bà ngày mai đi cùng. bà muốn đi cũng cần phải có thời gian mà xin phép, chứ đâu thể nói đi là đi được ngay.
em: nghĩ bụng "ờ nhỉ, mỗi lần ra, chỉ thắp hương đốt thuốc rồi cũng chuồn thẳng"
thầy: được âm phù dương trợ, nhưng căn cơ với nhà Thánh hơn là nhà Phật, nên năng kêu cầu cửa đền cửa phủ, còn đến của chùa thì nhớ lễ lạt 2 vị Khuyến Thiện và Trừng Ác, chớ có bỏ qua.
em: vâng, cháu nhớ rồi
thầy: từ thời thanh mai trúc mã có người thương, là tri kỉ đây này. đi đâu người nữ này cũng theo. bóng người ta theo về cả đây này. sao nói dứt người ta là dứt hẳn rồi để người ta hận vậy ?
em: đến lúc này thì em thực sự lạnh toát và mặt tái mét, ko phải vì liên quan đến âm giới, mà vì em ko nghĩ rằng bạn ấy đã chết....sao lại chết được ??? chết thì chắc chắn em phải được nhà báo tin chứ !!! hay là giấu em ? em liền hỏi thầy "chết rồi sao hả thầy ? sao mà chết vậy thầy " , thực sự nói mà giọng run run, trống ngực đập như muốn nổ tung lồng ngực.
thầy: chết đâu mà chết, vẫn sống. nặng duyên quá nên theo, ko dứt được. có dấu ấn gì chung ko ? có đến đâu cửa đền cửa phủ đính ước ko ?
em: nghĩ mãi ko ra, có còn giữ kỉ vật gì nữa đâu mà chung được. "thầy ơi cháu ko có"
thầy: xem lại đi, trên người có mang theo gì của họ ko ? trên người có dấu ấn gì chung nhau ko ? chắc chắn là có đấy !
em: lục lọi mọi trí nhớ 1 hồi, rồi tay em sờ lên gáy, thôi đúng rồi, là nó, chính là nó " dạ, có rồi thầy, là hình xăm chung nhau, giống hệt nhau, cùng xăm ở sau gáy"
thầy: tiếp tục gieo âm dương, với tốc độ gấp gáp hơn. có những lúc đột nhiên chững hẳn lại rồi giơ cả đĩa, tay miết 2 đồng âm dương mà dí mắt vào soi. "còn 1 bà tổ cô nữa cũng đi theo, mộ phần thất lạc, ko thể tìm thấy, bị người Tàu hãm hại. cháu phải nhớ đến bà ấy"
em: im lặng ko nói gì. về sau em có hỏi ông cụ nhà em, thì đúng vậy, vốn kị nội em có 2 bà, 1st bà thì ở mãi mà ko có con, sau rồi mong mỏi quá mà nghe thầy, đi nuốt quả chuối có gắn tấm phù xung quanh, cùng cả chục cây kim được cắm trong thân miếng chuối đó. thế rồi lủng bụng mà chết. đưa ra đồng xong thì rồi chiến tranh loạn lạc, cũng mất mộ, ko quy tập được về nghĩa trang họ mạc. rồi kị lấy 2nd thì mới đẻ ngành sinh ngọn cho tới bây giờ
thầy: lại tiếp tục gieo âm dương leng keng và nói "tới đây Bà sẽ dẫn dắt cho đến được nơi cần đến, sẽ viên thành cho ý nguyện. nơi này vốn có âm khí nặng lắm, nhưng bây giờ thì sạch sẽ rồi, là 1 nơi tốt, cất nhà nơi đây sẽ được cả hướng sinh khí & phục vị. chớ có vì đắt rẻ trước mắt mà bỏ qua"
em: vâng thầy, thế phần âm khí nặng đó là về cái gì hả thầy ?
thầy: Thần giữ của !!!
em: oắt đờ đệk, chỉ còn biết trố mắt.
............
em và Thế chột chào thầy rồi ra về, trước khi đi thầy còn nắm chặt tay em gật gù và nói "nhất định cháu sẽ còn quay lại đây nhiều, cơ duyên đã vậy, ko thể ko nhận"

hôn đó đi từ mờ sáng nên tới trưa bọn em đã về gần tp, em và Thế chột rủ nhau ra chỗ Bà em thắp hương, và em cũng tiện đường sẽ ghé qua chùa quê thăm sư thầy và bác vãi, đận này chú tâm vào việc đất cát nên cũng lâu ko về. có đợt sư thầy gọi điện hỏi thăm mà em cũng chỉ hẹn có thời gian rồi sẽ về.
lan man 1 chút về mộ của Bà em. từ khi em biết có Bà theo phù, thì nảy ra ý định chăm chút cho mộ phần, muốn trồng 1 cây hoa trên đó. nhưng rốt cục chẳng trồng được cây gì ra hồn cả, tất cả em đều chọn những loại hoa dễ trồng, màu sắc đẹp, nhưng đến dễ dàng như cây xương rồng bát tiên trồng trên đó được ít lâu, rồi cũng cứ tự lụi tàn rồi chết rũ ra ko rõ nguyên nhân. mãi sau hỏi Thế chột thì hắn mới nói, "trồng cho bà thì phải trồng hoa trắng, chứ mày trồng toàn hoa màu sắc thì sao mà Bà nhận cho được". nghe theo hắn, em tìm mua hoa sứ trắng về trồng, và thật ngạc nhiên, cây nở cành xanh ngọn, và lứa hoa đầu tiên thì trắng muốt, trông thật đẹp !
thực sự, có những điều, thật kì lạ !

20200911_155936.jpg


trở lại chùa, vẫn khung cảnh thanh tĩnh và yên ả tĩnh lặng vốn có. chùa quá quen thuộc với em nên em cứ tự động mở cổng mà vào lễ.
lễ xong ra bàn uống nước, gặp 2 đứa trẻ thân quen đang ngồi học bài, hỏi chuyện
em: chắc mọi người đang nghỉ ah ? thầy đâu ? bác vãi đâu
nhóc 1: thầy đang đi nghỉ chú ạ, còn bác vãi đang trồng rau ở phía sau nhà.
em: thế dạo này thầy có khỏe ko ?
nhóc 1: thầy đợt này đang bệnh lắm...thầy bị...
nói đến đây thì nhóc 2 huých tay nhóc 1 rồi ra hiệu ko nói tiếp
em: thế đi gọi bác vãi về đây cho chú gặp
lúc sau bác vãi về, gặp người quen nên câu chuyện gần gũi thân thiết. trông bác dạo này xuống sắc quá, tóc ko có lấy 1 cọng đen, đôi mắt càng thâm quầng và nặng trĩu.
Thế chột thì cứ ngồi trầm tư nghe câu chuyện, hắn biết rõ đây là nơi nào, nên cũng ko ba hoa chích chòe như mọi khi nữa.
em: chùa dạo này có vấn đề gì phải ko bác ? sư thầy bị ốm nặng phải ko ?
bác: chú là người quen nên bác cũng ko dám giấu, thầy như thể đang bị hành vậy.
chú lâu ko về nên ko biết, chú còn nhớ cái giếng chùa ko ? chẳng hiểu sao thầy một mực làm lại cái sân trước nhà thờ tổ, rồi kiên quyết lấp cái giếng đi để cho sân được bằng phẳng. ai khuyên cũng ko nghe. đến cả thượng tọa ở tp về khuyên mà cũng ko nghe.
lấp xong thì độ 2 tuần sau thì họa đến. chùa như bị ám vậy. thầy thì ốm lên ốm xuống, nằm bẹp 1 chỗ, đưa đến các bệnh việc TW rồi mà người ta chỉ bảo là do suy nhược cơ thể, người cứ như chết rũ ra vậy. chán chê rồi lại về. cái cây nhãn tổ cũng tự nhiên mà rụng hết lá, cằn cỗi, phải cưa cành đi, mời cả kỹ sư nông nghiệp về cứu mà rồi giờ ko biết có cứu được ko.
ban ngày thì ko sao. đêm đến thì chùa này như biến thành chốn ma quỷ vậy. chim lợn thì kéo đầy đến đậu trên cây nhãn tổ kêu nghe đến chói tai. đuổi rồi ném đá cũng ko đi. cứ lờn vờn vậy thôi. có 2 con chó nuôi trông chùa, trước nay hàng đêm cứ thả bó ra để canh trộm, khôn lắm, cũng mấy đận 2 con phát hiện ra đám leo tường trộm chuối trộm bưởi rồi, nhưng đận này thì cấm có thấy nhúc nhích gì, cứ tới nửa đêm là chui tọt lên hiên chùa mà nằm im thít, thỉnh thoảng cắn ẳng nhát gừng rồi rên ư ử, rồi bặt tăm, sáng sớm hôm sau mới từ đâu chạy về.
lắm đêm ngủ ko được, bác cứ nằm thức mà nghe ngóng, thì toàn tiếng bước chân đạp trên lá ngoài vườn loanh quanh dò xét cái gì ấy. mà bác nghe rõ cả tiếng thở phì phò. rồi đặc biệt là cái khu Am kia kìa,
cứ về đêm thì lại nghe thấy tiếng cào tường rột roạt, rồi tiếng bộp bộp như thể đục phá từ bên trong vọng ra ngoài vậy. cứ bộp....bộp....bộp nhát gừng, như cứ đập rồi ngừng, đập rồi nghỉ. lại có lúc đan xen là tiếng gõ mõ cộc cộc nữa. tầm đó thì hết giờ tụng sự rồi thì làm gì còn ai ?! có thỉnh thoảng trước thầy cũng thức để tụng, nhưng cũng chẳng khi nào quá 11h đêm cả.
thôi, nói đến lại hãi, bác ko kể nữa, để bác dẫn chú vào thăm thầy.

cái khu am ấy đây ạ

20210313_172718.jpg


em vào thăm thầy, Thế chột ở ngoài đi tham quan và xem xét xung quanh chùa.
gặp thầy, em giật mình, ko còn hình dáng 1 sư trụ trì hiền từ nữa, mà giờ đây, thành 1 lão bà với bộ dạng kì dị, đầu ko cạo, mà tóc trắng như cước, vuốt ngược lên để dài ngang cổ.
sư thầy khó khăn ngồi dậy, mắt trợn ngược, phải đến 8,9 phần là lòng trắng, phần đen còn lại ít ỏi lấp ló dưới bọng mắt đen thẫm xám xịt. nếu ko là quen biết từ lâu, chắc em đã vội cáo từ mà chuồn thẳng rồi.
.......
sau câu chuyện với Sư thầy.
em ra bàn với Thế chột.
em: đêm nay em sẽ ở lại đây, anh có ở lại ko ? nếu ko thì em đưa anh về
hắn: uh, ở lại đi, tao cũng muốn xem chuyện gì mà dị thường vậy
em: ok, vậy để em vào bảo với bác vãi. nhưng chùa chỉ có cơm chay thôi, em ko ăn được, em tạt qua nhà chú thím em cách đây 1 cánh đồng rồi tối quay lại. hay anh cũng về đó ăn cơm luôn, tối anh em mình quay lại ?!
hắn: thôi, để tao ở đây. tiện trời còn nắng, tao tranh thủ xem xét địa thế ngôi chùa này luôn.

em và Thế chột tạm chia tay nhau, để rồi đêm hôm đó là 1 đêm nhớ đời, đến Thế chột cũng chết sững người. ngẫm lại giới teen giờ có câu "đừng có đùa với nhà chùa" ắt hẳn cũng có nguyên cớ.
Wow... Ờ mây zing gút chóp...

Mà em ưng bụng cách cụ nc với cụ Thế chột kia quá. Cứ tưng tửng với nhau :))

Cảm ơn cụ. Cụ giữ vững phong độ, biên đều tay ạ.
 

tomtomchát

Xe container
Biển số
OF-394561
Ngày cấp bằng
30/11/15
Số km
6,361
Động cơ
255,456 Mã lực
Tuổi
48
Nơi ở
Phủ Khai Thông
Ngày xưa mình ở gần nghĩa trang Mai Dịch, đêm chim lợn kêu nhiều nhưng có những lúc cũng có tiếng kêu lạ như thế. Khi ấy xung quanh hoang vắng.
Mai dịc toàn ma khủng
Tụi ma lởm khởm dạt hết :D
 

vivamoon

Xe máy
Biển số
OF-127115
Ngày cấp bằng
9/1/12
Số km
94
Động cơ
373,175 Mã lực
Các cụ biên tiếp đi ạ quá 10h e k dám mò mặt trong này nữa đâu
 
Trạng thái
Thớt đang đóng
Thông tin thớt
Đang tải
Top