Sau tết, một buổi chiều giữa tuần đang vật vờ ngồi chơi xơi nước thì ông anh học cùng đại học gọi điện: "đang đâu thế?" " em đang HN" " công việc dạo này thế nào, rảnh không?" " em bình thường". Em trả lời cảnh giác, vì mỗi lần hỏi rảnh không, nếu e trả lời rảnh là lão ý lại rủ đi nhậu. Dịp này NĐ 100 với dịch cô vít nên phải hạn chế mấy vụ nhậu nhẹt. " cuối tuần giỗ ông già anh, năm nay mấy anh chị em tổ chức ở quê, chị V với các cháu vào trước mấy hôm rồi, đang dịch đi máy bay, tàu ngại nên anh rủ chú nếu rảnh mấy anh em làm chuyến vào Quảng Bình" " ô, đã sắp giỗ ông già rồi ak, nhanh quá, mà đi kiểu gì, em với anh thôi hay ai nữa?" " Thì đi oto, anh, mày, T nổ và H bớp" " bao giờ đi thế anh?" " nếu chú rảnh thì chiều mai hoặc sáng ngày kia" " vâng, em rảnh, nhưng em phải về xin phép vợ phát" " tổ sư, thế nhé, chiều mai hay ngày kia thì báo lại anh sớm để anh báo T nổ và H bớp" " ok anh" ( T và H cũng là hai thằng bạn học cùng ĐH với em và ông anh, ông anh quê gốc Quảng Bình, mấy anh em chơi thân với nhau). Điện thoại cho hai thằng bạn xác nhận lại thông tin, chốt lại là sáng ngày kia ( thứ 5) thì xuất phát rồi nhắn tin cho ông anh. Sáng thứ 5, theo lịch hẹn thì 4 anh em sẽ xuất phát từ HN lúc 7h nhưng cuối cùng 9h mới đi được, 17h bốn anh em có mặt tại Đồng Hới. Vào nhà ông anh chào hỏi gia đình, nghỉ ngơi tầm 19h thì đi nhậu. Do muốn thoải mái nên mấy anh em không ăn cơm nhà ông anh ( trưa hôm sau mới giỗ) mà ra ngoài ăn. Sau gần hai chục năm em mới quay lại ĐH, khung cảnh thay đổi rất nhiều, dọc bờ biển nhà hàng khách sạn mọc lên san sát, chả bù cho trước đó toàn quán lá lụp xụp. Không phải mùa du lịch lại đang dịch nên khu vực bãi biển vắng ngắt, ngoài đường chỉ lác đác người qua lại, suốt cả chiều dài mấy km dọc bờ biển gần như không có người qua lại. Xe chạy tầm 4-5 km tính từ chỗ tượng đài mẹ Suốt thì đến quán nhậu ngay sát bờ biển. Quán rất rộng và thoáng, phòng ăn sức chứa cả trăm người mà chỉ có 7 anh em ngồi ăn. Đồ ăn ngon, khung cảnh đẹp, tuyệt đối yên tĩnh và con người nồng hậu nên em uống hơi nhiều. Tàn cuộc khật khừ đứng dậy cũng gần 23h. Ông anh chở ba thằng em đến một khách sạn ngay sát quán nhậu, ks mới và đẹp ngay mặt đường Trương Pháp, gần kế bên là hai cái ks đang xây dở dang, tối om. Đang dịch lại mùa đông, ks vắng tanh, cả khoảng sân bê tông rộng cỡ 400-500 m2 có mỗi xe bọn em. " èo mẹ, sao không vào trung tâm thuê cho nó đông vui, chỗ này vắng quá anh ạ" thằng T nổ nói. " à, đây là ks của ông chú, các chú an tâm, ks sạch sẽ ok lắm, toàn người nhà, vắng ngủ cho ngon". Trong lúc chờ mở cốp lấy túi đồ, em vươn vai đi vài bước trong sân rùi tranh thủ làm điếu thuốc. Không khí se lạnh, tĩnh lặng lạ thường, cảm giác có gì đó không thật sự thoải mái lắm. Thôi kệ, cứ lấy phòng tắm phát cho tỉnh táo, khu này vắng quá lại đang mùa đông nên cảm giác nó vậy. " cho anh ba phòng" ông anh nói với hai cậu nhân viên ks đang ngồi ngáp vặt sau quầy lễ tân. Khách sạn của người nhà có khác, chả cần thủ tục gì, ông anh cầm ba cái chìa khoá đưa cho ba thằng, dặn cứ ngủ thoái mái, mai tầm 9h sáng ông ý qua đón rồi lên xe chạy mất hút. Hai cậu lễ tân dẫn ba thằng lên phòng, lúc này e mới nhìn số phòng em 513, đẹt, thôi kệ. P513 ngay sát cầu thang máy, hai thằng kia 515 và 517. Mở cửa phòng bước vào, phòng khá rộng, sạch sẽ và đầy đủ tiện nghi, nhưng chắc lâu không ai ở nên cảm giác mùi không khí cứ ngai ngái ngột ngạt. Em mở cửa sổ và cửa ra ban công cho thoáng, bên ngoài tối om, cả một khoảng không gian bao la toàn rừng phi lao. Cảm giác hơi rợn rợn nên em đóng cửa rồi kéo rèm che lại. Với chai nước suối để trên bàn làm một hơi rùi lọ mọ ngó nghiêng ktra phòng. Tủ lạnh trống trơn, tủ quần áo cũng vậy, ngó vào phòng tắm, phòng tắm đứng vách kính nhưng chả có cái khăn tắm nào. Bấm điện thoại bàn gọi lễ tân nói mang khăn tắm nên phòng thì đt không hoạt động. Định thôi k tắm n cảm giác bứt rứt khó chịu nên e lại lọ mọ mở cửa ra ngoài để xuống quầy lễ tân lấy khăn tắm. Ngoài hành lang điện tắt tối om, chỉ có mỗi bóng đèn vàng ệch sát cầu thang bộ. Quái lạ, ks kiểu gì không biết, chắc đang dịch không có khách nên thực hiện tiết kiệm. Em bấm thang máy, lúc này mới để ý kỹ, có hai thang nhưng một thang đang dừng hoạt động, đèn điều khiển tắt ngóm. Chui vào thang máy, bấm tầng 1, em nhắm mắt tĩnh tâm, cảm giác thang dừng lại, mở mắt ra đi ra ngoài. Quái, mình bấm tầng 1 sao nó lại chạy lên tầng 7? Ngoài hành lang tầng 7 cũng tối chỉ có bóng đèn vàng ở chỗ cầu thang bộ là sáng. Do nhắm mắt quen với bóng tối nên dù ánh điện vàng ệch rất tối nhưng e vẫn nhìn rõ khung cảnh xung quanh. Có bóng người phụ nữ vừa đi khuất vào trong sảnh cầu thang bộ, hình như nhân viên phục vụ. Chắc bà này bấm thang đi xuống nhưng chờ lâu nên tính đi bộ? Em hắng giọng rùi ngó nghiêng chờ nhưng tuyệt nhiên không có ai. Thôi kệ, cứ xuống lấy khăn đã. Em Bấm tầng 1, rùi nhắm mắt tiếp, thang máy chạy xuống tầng 6 thì dừng, cửa thang máy mở, bên ngoài tối mò, chả có ai, tầng 5 cũng vậy. Thế là thế éo nào nhỉ, em bắt đầu hoang mang, ai trêu mình hay thang máy có vấn đề? Tầng 4,3,2 hiện tượng như vậy tiếp tục xảy ra, trong lòng em bắt đầu bất an. Ngoài quầy lễ tân còn lại một cậu em, chắc cũng đang tính chuyện đi ngủ. Sau khi lấy cho em hai cái khăn tắm, em hỏi " sao ks lại tắt đèn hành lang thế?" " ô, có ai tắt đâu anh, ks hôm nay chỉ có đoàn 3 anh ở, các tầng khác không có khách thì bọn em k bật nhưng tầng các anh ở thì vẫn bật bình thường" " anh thấy điện hành lang tối om, cũng k để ý công tắc ở đâu, tưởng bọn em tắt, ak mà cái thang máy nó bị làm sao mà a thấy tầng nào nó cũng dừng đấy" " vậy hả anh, để e ktra xem" nói rồi cậu em theo em vào thang máy, bấm tầng 5, nó chạy một lèo lên đến nơi. Quái thật, rõ ràng lúc mình xuống tầng nào nó cũng dừng, giờ nó lại bình thường, nghĩ vừa quê vừa bực. Cậu e lễ tân chỉ cho em chỗ bật điện hành lang rồi chui vào thang máy đi xuống. Em lúi húi mở cửa phòng, đang vặn chìa khoá, cảm giác như có ai đang nhìn mình, em quay đầu nhìn sang hai bên, thoáng qua rất nhanh, phía cầu thang bộ có bóng người, định thần nhìn kỹ lại thì k thấy gì. " không có gì, bình tĩnh, sợ éo gì" em tự nhủ và mở cửa vào phòng.