Ờ, thế để em khai thông đầu óc của cụ:
Doanh trại, phần lớn là nơi tách biệt được với khu dân cư, doanh trại phần lớn có lực lượng quân y, có dự trữ thuốc men, có thiết bị ở mức nhất định, cơ bản đủ duy trì cho lực lượng đóng doanh trại trong trường hợp bị cô lập tạm thời, nghĩa là doanh trại nó không phải xin viện trợ hoặc viện trợ cho nó ít hơn so với bên ngoài. Nguồn viện trợ cho doanh trại là của bên quân đội, nó tách rời so với nhánh dân sự, khi quân đội tiếp viện cho các doanh trại để có thể duy trì được điều kiện cách ly phòng dịch, nguồn lực y tế dân sự không bị ảnh hưởng. Thêm nữa là sự quản lý doanh trại sẽ chặt chẽ và hiệu quả hơn so với bên ngoài. Đó là lý do chọn doanh trại quân đội.
Chùa chiền miếu mạo, phần lớn chùa chiền miếu mạo nằm sát khu dân cư, hoặc hòa trong khu dân cư, việc quản lý lỏng lẻo, phần lớn tự quản, không có quy định cưỡng chế nào, chuyện mất trộm ở các chùa phổ biến là một ví dụ. Chùa ở đây chỉ có mỗi cái ưu điểm diện tích, nhưng nên nhớ phòng ốc cho tụng kinh, nghe giảng là chính, phòng ốc ở nghỉ trong chùa phần lớn dành cho tập thể sư sãi trong chùa, điều kiện không phù hợp với cách ly bệnh dịch. Nhà chùa có thể trưng dụng để cứu nạn hoặc làm hoạt động y tế tạm thời như cấp cứu, tiêm phòng, nhưng với bệnh dịch truyền nhiễm thì không phù hợp vì cấp cứu không ở lại quá lâu, tiêm phòng là để thuận tiện việc tập hợp đi lại, nếu tiện thế thì cách ly thế quái nào được. Nếu đặt ở chùa thì phải cử bác sỹ, y tá, phải tính tới khuôn viên nghỉ ngơi đủ an toàn tại chỗ để vừa cách ly được người nghi nhiễm, vừa đảm bảo an toàn y tế cho đội ngũ này, lại phải có đủ kho tàng chứa thuốc men, phòng ốc có thiết kế phù hợp để đặt máy móc, và quan trọng nữa là không tạo điều kiện thuận lợi cho việc tiếp xúc với cộng đồng, quá trình di chuyển phải xa nơi đông đúc dân cư thì nhà chùa đều không đáp ứng được. Vật lực cấp cho đội ngũ y bác sỹ đóng tại nhà chùa lấy từ đâu, từ khối dân sự thì sẽ tăng áp lực cho các bệnh viện khác.
Cụ nhắc đến Bệnh viện dã chiến, vậy để em phân tích cho cụ, khi cử ra 1 bệnh viện dã chiến, thì nó đã có thể hoạt động độc lập rồi, nó sẽ tự lo từ đầu đến cuối, khi lập bệnh viện dã chiến, nó đã phù hợp với mục đích sử dụng, còn chùa vốn dĩ nó có phù hợp với phòng dịch đâu, nên nhớ bệnh viện dã chiến trước khi được thành lập và cử ra, nó đã biết rõ nhiệm vụ và hoàn cảnh của nó, còn chùa xây từ trước, dịch thì lại mới, thiết kế và cái có sẵn của chùa chưa chắc đã phù hợp với mục đích và hoàn cảnh sử dụng.
Do vậy tận dụng doanh trại vẫn là phương án tối ưu, tận dụng chùa là phương án tốn kém và nhiều rủi ro hơn rất nhiều, vậy tại sao cứ phải lao vào hướng tốn kém hơn, rủi ro hơn, trong 2 cái lựa chọn, chuyên lựa chọn cái dở nhất thì chả ngu và ngáo thì là gì ?