Em kê dép hóng tiếp chuyện chuyến Kor Kong của cụ Oát
nhớ lão húp sùm sụp nữa, lâu không thấyCái này thì cụ cứ hỏi em. Em biết hết.
Lão Oắt này á chả được bộ dạng gì. Chỉ được mỗi cái là đẹp zai phong độ, có kinh tế, có địa vị XH, tốt với gia đình và ae bạn bè... pnu thì hay ý kiến vì 15cm45p!!!
Thèm khát Cám Chim, Bà chủ vựa Hải sản, minhmo có ý kiến thêm
Cụ Húp sụp sụp có ng nhớ này!!!!nhớ lão húp sùm sụp nữa, lâu không thấy
Kẻ thù không đội trời chung chứ sao. Cũng là cái số thôi.Chiến tranh quá khốc liệt!
Không biết sau chuyến đi này cụ wwat và cô Liên đối diện như nào !
Hiện tại mà viết thì bác ý chỉ viết truyện ngôn tình xung quanh nội dung "Đám ma con Giun" nháE lại hóng chuyện tình thời điểm hiện tại của cụ
hầy dà.. cụ làm thế này thì ai mà ngủ được( Em viết tiếp)
Tưởng nói chơi vậy thôi. Thế mà khoảng 8h tối, sau khi chuẩn bị cho chuyến công tác xong, đang lim dim dưỡng thần thì chú An gọi điện lên gặp. Nghĩ có gì thay đổi tôi tức tốc phi lên nhà chú An. Lên đến nơi đã thấy hai vợ chồng thằng Hùng ngồi đó. Hiểu ra vấn đề, thôi mặc kệ để cụ An quyết, cùng lắm đi một mình cũng không sao.
Cô Liên đang sụt sùi, nước mắt lưng tròng, cặp mi cong chớp chớp liên tục:
- Chú và anh xem thế nào ? Cho anh Hùng hoãn chuyến này. Cháu đang có bầu, đang thời kỳ nghén. Giờ anh Hùng đi cả tuần cháu biết trông chờ vào ai.
Nghe cô ta nói tôi mặc dù lúc trước cũng cáu và đã nghĩ sẽ lôi bằng được thằng này đi công tác chuyến này. Giờ thấy cũng mủn lòng.
- Đó chú xem hơn chục thằng bên B cơ động giờ chỉ còn 4 thằng ở nhà. Hai thằng kia thì cũng như thằng Hùng mà so với Hùng thì hai thằng này chậm chạp, yếu đuối lắm. Chỉ còn cháu với thằng còn tạm được. Hay cháu đi một mình cũng được.
Nghe tôi nói vậy cụ An xua tay:
- Không được. Nếu gần gần thì cậu đi một mình không sao. Từ đây lên đó mấy trăm km. Đường xấu, khả năng bị phục kích rất cao. Mình cậu không hoàn thành nhiệm vụ được. Ai là người đánh trả ? ai bảo vệ cán bộ ? Lái xe nó còn lo việc của nó.
Quay sang cô Liên cụ An vỗ về :
- Cứ để chồng đi. Không sao đâu. Đi với thằng Tiến thì không phải lo. Cháu xem hơn hai năm qua nó chạy không sót tỉnh nào trên đất Campuchia. Hàng trăm chuyến bảo vệ cán bộ an toàn. Cả cái trung đội cơ động ai đi nhiều bằng nó. Vậy đến giờ nó vẫn chưa sao. Thôi hai đứa về đi. Cậu Hùng mai vẫn phải đi cho quen dần. Giờ không có bọn cảnh vệ Thủ Đức thì lấy ai làm việc. Tôi quyết vậy rồi.
Cô Liên vẫn lèo nhèo trình bày bla...bla. Cụ An bắt đầu hết kiên nhẫn:
- Đây là mệnh lệnh quân đội. Chỉ có chấp hành không phải như bên T78 nhà các cô mà xin xỏ, mặc cả. Hai đứa về để tôi còn dặn dò cậu Tiến vài việc.
Thằng Hùng lặng im không nói gì. Vốn là một quân nhân nên nó chỉ biết chấp hành, chiều ý vợ đành phải lên đây. Nó kéo tay cô Liên ra về. Cô Liên ném cho tôi cái cái nhìn " hình viên đạn". Cái nhìn ấy cũng không qua mắt cụ An. Hai đứa đi ròi, cụ chờ ha hả, xoa tay :
- Con Liên nó thù mày thấu trời đất luôn đó. Chuyến này đi đứng cẩn thận mang chồng nó về nguyên vẹn. Thôi về nghỉ sớm mai còn đi. Cầm theo mấy bao Mai đi đường mà hút cho tỉnh táo.
Cụ An mở ngăn kéo lấy ra 3 bao thuốc đưa tôi.
Sáng sớm hôm sau, tôi ra bãi xe. Hai vợ chồng thằng Hùng đã ở đó. Chắc cả đêm qua chúng nó không ngủ. Cô Liên chắc khóc suốt nên mắt sưng húp, thằng Hùng thì ngáp ngắn ngáp dài. Chuyến này không có thằng Ương nên tôi mang theo thêm một khẩu M79 và chục viên đạn vàng chóe đeo chéo qua ngực.
- Lên đường thôi không muộn. Ra đón chuyên gia rồi đi luôn.
Tôi nhảy lên ghế phụ và bảo thằng Hùng ngồi ở thùng đằng sau.
- Dọc đường chú ý. Tao bảo gì làm đó. Việc của mình là bảo vệ cán bộ. Không phải đánh địch và chạm nó là chạy nghe chưa.
Thằng Hùng gật gật đầu, chẳng biết nó có nghe hay không, lại ngáp. Đù, đi thế này mà điệu bộ cha nội thế này thì chắc tự mình xoay sở thôi, trông chờ mẹ gì cái thằng này.
Đón xong chuyên gia chúng tôi lên đường. Ngày đầu chúng tôi đi thẳng đến Kampot ngủ đêm tại nhà khách và sáng hôm sau chúng tôi đi đến Kor Kong an toàn. Trong khi chờ chuyên gia làm việc tôi và Hùng lượn ra chợ. Chợ Kor Kong rất nhiều hàng Thái và giá rẻ bằng 2/3 Phnom Penh nên dân buôn lên lấy hàng khá đông. Tôi mua một cây Samit rồi quay về. Thằng Hùng làm một đống quần bò, vải, xa rông... Chắc mua cho vợ. Cũng lính như mình mà nó nhiều tiền phết. Chắc vợ đưa.
Tôi với nó quay về nhà khách, nằm hút thuốc.
- Đi công tác thế này thì có gì mà ghê đâu anh. Em thấy bình thường.
- Mày ngủ suốt biết mẹ gì đâu mà bình thường. Cả đêm chắc lại phục vụ con Liên. Lên xe là ông ngủ tôi thấy trên đường không có gì nên không muốn gọi ông đấy. Còn chặng ngày mai về đến Kampot là yên tâm.
Sáng hôm sau, chúng tôi rời Kor Kong sớm để về Kampot. Đường xấu xe đi chậm. Vài chục km lại thấy một xe M113 và một nhóm lính căng lều bạt ven đường. Trời về chiều chúng tôi chỉ cách Kampot hơn 40 km. Ven đường xuất hiện nhiều cây gỗ lớn đặt dọc bên vệ. Bọn nào khai thác gỗ kéo ra đây. Lúc đi không thấy có. Cả hai bên đường đều khá nhiều gỗ. Lính tính cảm thấy đây là một địa điểm lý tưởng để phục kích xe. Tôi vội quay lại hô thằng Hùng cảnh giác. Bảo chú chuyên gia nằm xuống ghế. Xe vẫn bon bon chạy tới, chợt phía trước có 4-5 cây gỗ để tràn ra chiếm mất 1/3 đường. Xe phải giảm tốc độc để lách qua. Thôi, xong rồi, tôi mở chốt an toàn khẩu AK nhô hẳn ra ngoài quan sát.
- Lách qua, tăng tốc nhanh đi anh.
Tôi nói với lái xe. Với tay ra sau ấn đầu cụ chuyên gia xuống, và thét thằng Hùng :
- Hùng, chuẩn bị chiến đấu. Đừng nhảy xuống.
(......)
-
Nó đánh du kích có thể nói là "thiện nghệ". Em chạm bọn nó không biết bao lần. Nó vận động rất nhanh, bố trí các bẫy phục kích rất lắt léo. Khi nổ súng nó thoắt ẩn, thoắt hiện vì thông thuộc địa hình.Cụ angkorwat cho em hỏi là nói về khả năng và chiến thuật đánh du kích, quân Khmer Đỏ có hiệu quả bằng quân mình không? Nói thật lòng ạ tại em thấy rất ít tài liệu nói về chủ đề này.
Em gặp suốt vì làm cùng cơ quan. Sau đó vài tháng cô ấy về SG nghỉ đẻ và tiếp tục làm ở 606 Trần Hưng Đạo đến khi B.68 giải tán. Thằng con trai giống bố như đúcSau này cụ có còn gặp lại cô Thạch Liên nữa không. Chắc cô ấy hận cụ suốt đời.
CỤ KỂ ĐIDân Kh'mer crom ở bên ta nhiều cô có nét rất đẹp nhưng vẫn ngăm ngăm đen. Hồi xưa bên ban B.68 có đưa vài cô sang làm bảo mật và cấp dưỡng khoảng 5 cô trong đó có 3 cô rất đẹp da ngăm đen và nét ná ná dân Ấn độ. Mấy cha vệ binh lượn vè vè suốt ngày. Sau này 3 cô đẹp đều lấy 3 cậu vệ binh. Nhưng cũng đen đủi " nửa năm hương lửa đang nồng" thì hai cậu hy sinh trên đường công tác. Để lại hai cô vợ trẻ ngơ ngác hàng đêm. Còn một đôi thì sau chuyển về 606 Trần Hưng Đạo rồi được phân nhà trong SG. Cậu này quê Hải dương. Một trong hai cậu hy sinh là đi cùng em trong một chuyến đi Kor Kong.
Chuyến đó mình cũng may mắn. Do thằng Ương bận công tác nên em đành phải lấy cậu ấy đi theo. Chuyến công tác đầu tiên cũng là chuyến cuối cùng. Cũng do cậu ta quá hoảng khi chạm địch nên hy sinh lãng xẹt. Kinh nghiệm tác chiến trên đường cũng quan trọng.
Em uống ly cafe của mợ LaziCat cái đã rồi viết tiếp. Mổ cò lâu lâu cũng oải phết.hầy dà.. cụ làm thế này thì ai mà ngủ được
Em nghĩ sao lãnh đạo không trang bị cho các cụ lựu đạn khói nhỉ. Quăng vài quả khói ra rồi chạy nó dễ hơn. Bị phục kích vậy dùng lựu đạn và M79 có hiệu quả hơn không cụ.Nó đánh du kích có thể nói là "thiện nghệ". Em chạm bọn nó không biết bao lần. Nó vận động rất nhanh, bố trí các bẫy phục kích rất lắt léo. Khi nổ súng nó thoắt ẩn, thoắt hiện vì thông thuộc địa hình.
M79 nó sát thương rộng. Ở những trận chạm súng bất ngờ trên đường thì hỏa lực AK không ăn thua. Không áp chế địch bằng M79. Thằng Ương nó là xạ thủ M79 nên nó bắn nhanh và chính xác. Em cũng chỉ học mót của nó thôi.Em nghĩ sao lãnh đạo không trang bị cho các cụ lựu đạn khói nhỉ. Quăng vài quả khói ra rồi chạy nó dễ hơn. Bị phục kích vậy dùng lựu đạn và M79 có hiệu quả hơn không cụ.
Giờ qua hơn chục năm rồi còn sợ hông mềuQuá tàn bạo, trẻ - già - tàn tật đều không tha. Hồi 2013 em có đưa bố mẹ em qua K cùng cậu (từng tham gia chiến trường K như bác), đi tới đâu cậu kể tới đó mà giờ em quên sạch sẽ rồi . Vào nhà tù nhìn xương sọ người e k sợ mà bị ám ảnh kinh hoàng khi nhìn tấm ảnh 1 đám lâu nhâu, có thằng tầm 12-13t cầm chân 1 đứa trẻ con dốc ngược đầu xuống rồi đập thằng nhỏ vào gốc cây thốt nốt. Nhìn thấy bức ảnh đó em chạy luôn, k xem bất cứ thứ gì nữa. Quá khủng khiếp!
Bản chất quân Khmer đỏ là xuất thân từ những người nông dân, là những đứa trẻ, họ được đào tạo trong rừng với môi trường, địa thế khắc nghiệt. Chính vì vậy mà khả năng chiến đấu, chiến thuật của họ rất tốt bởi họ đã rèn luyện từ bé và trong điều kiện sống thực tế.Cụ angkorwat cho em hỏi là nói về khả năng và chiến thuật đánh du kích, quân Khmer Đỏ có hiệu quả bằng quân mình không? Nói thật lòng ạ tại em thấy rất ít tài liệu nói về chủ đề này.