[TT Hữu ích] Những mẩu chuyện vui, buồn của một cựu binh.

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,210
Động cơ
551,836 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Lính Cục 2 (tiếp):
Từ đó thỉnh thoảng thằng Mạc và Bình có thời gian rảnh rỗi thường qua chỗ tôi chơi. Một hôm tôi nhớ là sáng thứ 2, khi tôi vừa tập trung chào cờ về đã thấy ba thằng quân phục chỉnh tề, quân hàm trung úy ngồi chờ dưới phòng khách. Tôi cũng quân trang nghiêm chỉnh với quân hàm trung sĩ 😂. Ngoài hai thằng bạn đã quen thì một thằng mặt lạ hoắc. Thằng này tướng đẹp trai, cao, mảnh khảnh, da trắng môi đỏ như con gái trông rất thư sinh. Thằng Bình chỉ thằng mặt lạ:
- Đây là thắng Chiến, quê Ninh Bình cũng ĐH ngoại ngữ vào lính cùng tao với Mạc. Thằng này cùng đội với tao. Tiếng Pháp, Thái và Kh' mer đều tốt. Bọn tao cũng vừa chào cờ xong nên qua mày rủ ra chợ chơi kiếm cái gì mang về nhậu cho vui.
- Uh, ra đó tìm quán mà nhậu. Mang về đây đông hơn chục thằng nữa không tiện. Chờ tao thay bộ quần áo đã.
Tôi khoác bộ quân phục lính Heng vào và nhắc ba thằng tháo quân hàm đút túi.
Cùng là lính nên tôi và thằng Chiến nhanh chóng quen nhau. Tôi bảo thằng Bình :
- Cái thằng này trông như con gái vậy ở đội mày thì làm được trò trống gì ?
- Trông thế thôi mày. Đi công tác nó lì hơn tao nhiều. Sát thủ đấy, lính Muninaka bị nó hạ không dưới chục thằng đâu.
Lang thang ngoài chợ chán không tìm được quán nhậu nào ra hồn. Chúng tôi mua ít thịt quay và 2 chai Angkor về chỗ tôi nhậu.
Tuy là lính nhưng đội cảnh vệ chúng tôi ở luôn mấy cái biệt thự gần cổng. Mỗi thằng đều có phòng riêng rộng rãi, có điều hòa, quạt, tủ lạnh, WC... đàng hoàng. Về đến nơi đã quá trưa, anh em đã xuống nhà ăn hết. Bốn thằng chui vào phòng tôi uống rượu. Thằng Chiến nhìn nơi ăn ở của tôi khen :
- Mẹ, bọn mày đúng là lính cậu. Ăn ở đàng hoàng, mưa không đến mặt, nắng chẳng đến đầu. Không bù cho tao với thằng Bình đi công tác thì nhục như chó. Không biết mất mạng lúc nào.
Nghe thằng Chiến so bì vậy. Thằng Bình liền bảo :
- Thằng này nó cũng đi tỉnh suốt không ở đây đâu. Nhưng nó đi ngắn ngày, cũng sống chết lắm. Nhưng khác tao với mày là nó được mang súng, gặp sự cố dọc đường nó có hỗ trợ ít phải đi một mình. Mà thôi uống rượu đi. Đã sang đây thì lính nào chẳng vất vả. Vui được lúc nào hay lúc đó.
Chúng tôi ngồi uống rượu và kể cho nhau những chuyến công tác. Cách xử lý các tình huống trên đường. Thằng Mạc ngồi nghe há hốc mồm vì nó chưa bao giờ phải ngửi mùi khói súng.
Rượu ngà ngà say, thằng Chiến với cây ghi ta ở góc phòng bật bông và hát ư ử:
- Nếu mai anh chết em có buồn không ...
Thằng này có cô người yêu làm giáo viên ở quê. Chắc đang nhớ người yêu.
Hát một lúc chán, nó quăng đàn nhìn thằng Mạc và Bình đã lăn ra ngủ.
- Hai thằng này uống kém. Tao với mày uống nốt nửa chai này.
- Này Chiến. Tao nghe thằng Bình nói thường bọn mày đi công tác không mang súng thì khi có sự cố bọn mày làm sao ? Dùng dao không thôi à ?
- Bọn tao đâu có cầm súng lao lên, lăn lê bò toài như bọn mày. Toàn đánh trộm, giết trộm thôi. Ít khi đối mặt với bọn nó lắm.
Tợp một ngụm rượu thằng Chiến nói tiếp :
- Ví dụ tao cần thủ tiêu một thằng, thì tao tìm cách tiếp cận từ phía sau nó rồi giơ tay bịt miệng nó và cho một nhát dao ngang cổ là xong. Rất nhanh gọn, mà mày nên biết khi dùng tay trái bị miệng thì thường nó quay sang phải phía cổ trái sẽ căng ra, cứa một phát mạnh vào đó là đi, và ngược lại. Tao dùng dao thuận cả hai tay. Mà thôi, mày muốn học kỹ năng giết người hôm nào rảnh tao dạy.
Đến giờ tôi vẫn nhớ lần đâu tiên gặp thằng Chiến Ninh Bình.
Từ hôm đó trở đi bốn thằng chúng tôi chơi với nhau rất thân thiết. Mỗi lần thằng Bình, Chiến đi công tác hoặc về chúng tôi đều gặp nhau uống rượu chia tay hay gặp lại. Thằng Chiến lần nào trước khi đi cũng nói :
- Gặp nhau lần cuối nhé anh em.
Bọn nó cũng đi khắp các tỉnh ở Campuchia nhưng chủ yếu là hai tỉnh Batđombong và Siem Reap.
Khi tôi chuyển khỏi trung đội cơ động về bảo vệ cụ Ngô, ba thằng nó mừng lắm. Thằng Chiến xuýt xoa :
- Ôi, mừng cho đồng hương. Vậy là yên tâm sống rồi.
Từ đó các cuộc nhậu của chúng tôi chuyển vào phòng riêng của tôi trong SQ. Chính thằng Chiến đã dặn dò tôi từng đường đi nước bước trong chuyến tôi đưa anh em Chăn Thu lên biên giới.
Khoảng giữa năm 1982. Thằng Chiến có một chuyến đi lên biên giới Thái lan.
Buổi trưa ba thằng mang một con gà luộc sẵn và mấy chai rượu sang chỗ tôi. Nhìn 4-5 chai rượu tôi bảo :
- Bọn mày uống lấy chết à ?
Thằng Bình trả lời :
- Toàn rượu của thằng Chiến đấy. Hôm nay nó mang hết sang đây.
Thằng Chiến đưa cho tôi một cái áo quân phục còn khá mới :
- Cho mày làm kỷ niệm. Áo tao mới mặc một lần. Mai tao đi công tác, chuyến này nhiệm vụ nặng nề, đi lâu ngày. Không biết về gặp chúng mày được không ?
Nghe nó nói thế thằng Bình quát :
- Mẹ, cái thằng này. Đi công tác thường xuyên có gì đâu mà từ hôm qua đến giờ toàn nói linh tinh.
Thằng Chiến tiếp tục nhỏ nhẹ:
- Đã là lính thì sống chết có nghĩa lý gì mà phải kiêng kỵ mày.
Tôi hỏi thằng Chiến :
- Chuyến này mày đi xa không ? Đi bao lâu ?
- Cũng xa vào sâu đất Thái và khoảng 2 tháng.
Tôi cũng không tiện hỏi nó đi làm gì ? Mà có hỏi bọn nó cũng không nói. Bữa nhậu hôm nay không khí có vẻ trầm lắng, bọn tôi im lặng ngồi uống rượu. Tôi có linh cảm chuyến đi này của thằng Chiến sẽ rất nhiều khó khăn, nguy hiểm. Vẫn như mọi khi, rượu vào là thằng Mạc và Bình lăn ra ngủ. Thằng Chiến lại vớ cây đàn hát mấy bài bolero trước 1975.
Mãi đến đến chiều ba thằng nó mới ra về. Tôi đứng nhìn theo dáng mảnh khảnh của thằng Chiến khuất sau ngã tư Monivong - Mao Trạch Đông. Đó cũng là hình ảnh cuối cùng của nó trong mắt tôi.
Từ hôm ấy. Lần nào gặp thằng Bình tôi cũng hỏi thằng Chiến về chưa ? Lần nào thằng Bình cũng buồn bã lắc đầu. Hơn 3 tháng tháng trôi qua. Tin tức của thằng Chiến vẫn bặt vô âm tín. Thằng Bình bảo :
- Qua 3 tháng nó không về thì nó gặp điều không may rồi. Coi như mất tích. Đơn vị cũng đã coi như nó đã hy sinh. Hôm nào rảnh ba thằng mình làm mâm cơm, uống thêm cho nó vài ly rượu.
Mãi sau này, năm 2005 gặp thằng Mạc ở Lò Đúc tôi có hỏi tin thằng Chiến, nhưng thằng Mạc cũng không biết gì thêm. Có lẽ nó đã bỏ xác nơi nào đó trên vùng biên giới Thái - K.
 

Phè Văn Phỡn

Xe tăng
Biển số
OF-791534
Ngày cấp bằng
27/9/21
Số km
1,508
Động cơ
60,921 Mã lực
Lính Cục 2 (tiếp):
Từ đó thỉnh thoảng thằng Mạc và Bình có thời gian rảnh rỗi thường qua chỗ tôi chơi. Một hôm tôi nhớ là sáng thứ 2, khi tôi vừa tập trung chào cờ về đã thấy ba thằng quân phục chỉnh tề, quân hàm trung úy ngồi chờ dưới phòng khách. Tôi cũng quân trang nghiêm chỉnh với quân hàm trung sĩ 😂. Ngoài hai thằng bạn đã quen thì một thằng mặt lạ hoắc. Thằng này tướng đẹp trai, cao, mảnh khảnh, da trắng môi đỏ như con gái trông rất thư sinh. Thằng Bình chỉ thằng mặt lạ:
- Đây là thắng Chiến, quê Ninh Bình cũng ĐH ngoại ngữ vào lính cùng tao với Mạc. Thằng này cùng đội với tao. Tiếng Pháp, Thái và Kh' mer đều tốt. Bọn tao cũng vừa chào cờ xong nên qua mày rủ ra chợ chơi kiếm cái gì mang về nhậu cho vui.
- Uh, ra đó tìm quán mà nhậu. Mang về đây đông hơn chục thằng nữa không tiện. Chờ tao thay bộ quần áo đã.
Tôi khoác bộ quân phục lính Heng vào và nhắc ba thằng tháo quân hàm đút túi.
Cùng là lính nên tôi và thằng Chiến nhanh chóng quen nhau. Tôi bảo thằng Bình :
- Cái thằng này trông như con gái vậy ở đội mày thì làm được trò trống gì ?
- Trông thế thôi mày. Đi công tác nó lì hơn tao nhiều. Sát thủ đấy, lính Muninaka bị nó hạ không dưới chục thằng đâu.
Lang thang ngoài chợ chán không tìm được quán nhậu nào ra hồn. Chúng tôi mua ít thịt quay và 2 chai Angkor về chỗ tôi nhậu.
Tuy là lính nhưng đội cảnh vệ chúng tôi ở luôn mấy cái biệt thự gần cổng. Mỗi thằng đều có phòng riêng rộng rãi, có điều hòa, quạt, tủ lạnh, WC... đàng hoàng. Về đến nơi đã quá trưa, anh em đã xuống nhà ăn hết. Bốn thằng chui vào phòng tôi uống rượu. Thằng Chiến nhìn nơi ăn ở của tôi khen :
- Mẹ, bọn mày đúng là lính cậu. Ăn ở đàng hoàng, mưa không đến mặt, nắng chẳng đến đầu. Không bù cho tao với thằng Bình đi công tác thì nhục như chó. Không biết mất mạng lúc nào.
Nghe thằng Chiến so bì vậy. Thằng Bình liền bảo :
- Thằng này nó cũng đi tỉnh suốt không ở đây đâu. Nhưng nó đi ngắn ngày, cũng sống chết lắm. Nhưng khác tao với mày là nó được mang súng, gặp sự cố dọc đường nó có hỗ trợ ít phải đi một mình. Mà thôi uống rượu đi. Đã sang đây thì lính nào chẳng vất vả. Vui được lúc nào hay lúc đó.
Chúng tôi ngồi uống rượu và kể cho nhau những chuyến công tác. Cách xử lý các tình huống trên đường. Thằng Mạc ngồi nghe há hốc mồm vì nó chưa bao giờ phải ngửi mùi khói súng.
Rượu ngà ngà say, thằng Chiến với cây ghi ta ở góc phòng bật bông và hát ư ử:
- Nếu mai anh chết em có buồn không ...
Thằng này có cô người yêu làm giáo viên ở quê. Chắc đang nhớ người yêu.
Hát một lúc chán, nó quăng đàn nhìn thằng Mạc và Bình đã lăn ra ngủ.
- Hai thằng này uống kém. Tao với mày uống nốt nửa chai này.
- Này Chiến. Tao nghe thằng Bình nói thường bọn mày đi công tác không mang súng thì khi có sự cố bọn mày làm sao ? Dùng dao không thôi à ?
- Bọn tao đâu có cầm súng lao lên, lăn lê bò toài như bọn mày. Toàn đánh trộm, giết trộm thôi. Ít khi đối mặt với bọn nó lắm.
Tợp một ngụm rượu thằng Chiến nói tiếp :
- Ví dụ tao cần thủ tiêu một thằng, thì tao tìm cách tiếp cận từ phía sau nó rồi giơ tay bịt miệng nó và cho một nhát dao ngang cổ là xong. Rất nhanh gọn, mà mày nên biết khi dùng tay trái bị miệng thì thường nó quay sang phải phía cổ trái sẽ căng ra, cứa một phát mạnh vào đó là đi, và ngược lại. Tao dùng dao thuận cả hai tay. Mà thôi, mày muốn học kỹ năng giết người hôm nào rảnh tao dạy.
Đến giờ tôi vẫn nhớ lần đâu tiên gặp thằng Chiến Ninh Bình.
Từ hôm đó trở đi bốn thằng chúng tôi chơi với nhau rất thân thiết. Mỗi lần thằng Bình, Chiến đi công tác hoặc về chúng tôi đều gặp nhau uống rượu chia tay hay gặp lại. Thằng Chiến lần nào trước khi đi cũng nói :
- Gặp nhau lần cuối nhé anh em.
Bọn nó cũng đi khắp các tỉnh ở Campuchia nhưng chủ yếu là hai tỉnh Batđombong và Siem Reap.
Khi tôi chuyển khỏi trung đội cơ động về bảo vệ cụ Ngô, ba thằng nó mừng lắm. Thằng Chiến xuýt xoa :
- Ôi, mừng cho đồng hương. Vậy là yên tâm sống rồi.
Từ đó các cuộc nhậu của chúng tôi chuyển vào phòng riêng của tôi trong SQ. Chính thằng Chiến đã dặn dò tôi từng đường đi nước bước trong chuyến tôi đưa anh em Chăn Thu lên biên giới.
Khoảng giữa năm 1982. Thằng Chiến có một chuyến đi lên biên giới Thái lan.
Buổi trưa ba thằng mang một con gà luộc sẵn và mấy chai rượu sang chỗ tôi. Nhìn 4-5 chai rượu tôi bảo :
- Bọn mày uống lấy chết à ?
Thằng Bình trả lời :
- Toàn rượu của thằng Chiến đấy. Hôm nay nó mang hết sang đây.
Thằng Chiến đưa cho tôi một cái áo quân phục còn khá mới :
- Cho mày làm kỷ niệm. Áo tao mới mặc một lần. Mai tao đi công tác, chuyến này nhiệm vụ nặng nề, đi lâu ngày. Không biết về gặp chúng mày được không ?
Nghe nó nói thế thằng Bình quát :
- Mẹ, cái thằng này. Đi công tác thường xuyên có gì đâu mà từ hôm qua đến giờ toàn nói linh tinh.
Thằng Chiến tiếp tục nhỏ nhẹ:
- Đã là lính thì sống chết có nghĩa lý gì mà phải kiêng kỵ mày.
Tôi hỏi thằng Chiến :
- Chuyến này mày đi xa không ? Đi bao lâu ?
- Cũng xa vào sâu đất Thái và khoảng 2 tháng.
Tôi cũng không tiện hỏi nó đi làm gì ? Mà có hỏi bọn nó cũng không nói. Bữa nhậu hôm nay không khí có vẻ trầm lắng, bọn tôi im lặng ngồi uống rượu. Tôi có linh cảm chuyến đi này của thằng Chiến sẽ rất nhiều khó khăn, nguy hiểm. Vẫn như mọi khi, rượu vào là thằng Mạc và Bình lăn ra ngủ. Thằng Chiến lại vớ cây đàn hát mấy bài bolero trước 1975.
Mãi đến đến chiều ba thằng nó mới ra về. Tôi đứng nhìn theo dáng mảnh khảnh của thằng Chiến khuất sau ngã tư Monivong - Mao Trạch Đông. Đó cũng là hình ảnh cuối cùng của nó trong mắt tôi.
Từ hôm ấy. Lần nào gặp thằng Bình tôi cũng hỏi thằng Chiến về chưa ? Lần nào thằng Bình cũng buồn bã lắc đầu. Hơn 3 tháng tháng trôi qua. Tin tức của thằng Chiến vẫn bặt vô âm tín. Thằng Bình bảo :
- Qua 3 tháng nó không về thì nó gặp điều không may rồi. Coi như mất tích. Đơn vị cũng đã coi như nó đã hy sinh. Hôm nào rảnh ba thằng mình làm mâm cơm, uống thêm cho nó vài ly rượu.
Mãi sau này, năm 2005 gặp thằng Mạc ở Lò Đúc tôi có hỏi tin thằng Chiến, nhưng thằng Mạc cũng không biết gì thêm. Có lẽ nó đã bỏ xác nơi nào đó trên vùng biên giới Thái - K.
Lại một câu chuyện buồn. :-s Nhưng những vụ đi lâu thế thì phải có ít nhất 2-3 người để bọc lót cho nhau chứ cụ nhỉ.
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,210
Động cơ
551,836 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Lại một câu chuyện buồn. :-s Nhưng những vụ đi lâu thế thì phải có ít nhất 2-3 người để bọc lót cho nhau chứ cụ nhỉ.
Không biết nơi khác thế nào. Hai thằng này thường đi đơn độc. Mọi việc trên đường đều tự lo. Có thể đến một địa bàn nào đó sẽ có người cài cắm sẵn ở đó hỗ trợ cho chúng nó một phần nào.
 

Phè Văn Phỡn

Xe tăng
Biển số
OF-791534
Ngày cấp bằng
27/9/21
Số km
1,508
Động cơ
60,921 Mã lực
( tiếp)
Chiều hôm đó, hơn 12h tôi đã ngồi quán cafe gần hiệu ảnh hóng Đa Ra. Khoảng 1h30' thấy Đa Ra đi ra về phía chợ Olempic. Anh ta dạo vòng quanh chợ rồi đi đến hàng bán xe đạo mini Nhật rồi hàng xe máy, xem mấy cái xe Dream I ( loại không có đề) hỏi han dăm câu rồi đi về bãi bán vải. Người bán xe máy cũng là người quen tôi. Tôi bước đến và hỏi:
- Anh kia mua xe máy à ?
- Anh ấy hỏi giá và hỏi mang từ Thái về đường nào.
Tôi tiếp tục theo Đa Ra ra bãi vải. Lang thang hồi lâu, anh ta vào một quán nước mía ngồi. Thấy không có vấn đề gì tôi cũng ra về. Tối hôm đó dù chẳng có việc gì tôi cũng ngồi nhà. Sáng hôm sau gặp ĐR tôi hỏi tình hình công việc thế nào ? Anh ta nói chưa có kết quả gì. Tôi tiếp tục khuyên họ trở về SG. Nhưng có vẻ họ vẫn quyết ra đi.
Những năm đó, dân Miền Nam sang K tìm đường tị nạn khá đông, kể cả lính mình cũng chạy. Thấy hai anh em họ quyết tâm ra đi tôi đành nói:
- Chắc anh cũng khó tìm được đường dây đi. Mà anh cứ ra chợ như vậy không khéo bị bắt đó. Để tôi hỏi cho, anh nên ở nhà đừng đi đâu cả. Dù sao tôi cũng quen bên này hơn.
Hai người cứ ở nhà thôi.
ĐR có vẻ rất vui mừng. Chan Thu thì trông rất dửng dưng :
- Sao hôm qua anh không lên.
- Anh bận. Giờ hai anh em về đi. Anh còn đi có việc.
- Tối nay anh lên đi chơi nha.
- Được, để tối xem sao.
Tôi ra về trước. Về tới nhà ngồi suy nghĩ xem có cách nào giúp họ đi càng nhanh càng tốt.
Đầu tiên tôi nghĩ đến hai ông bạn thân bên Cục 2. Một thằng nhà Giáp bát học cùng hồi phổ thông, học ĐH ngoại ngữ ( tiếng Pháp) và một thằng quê TH, bạn thằng Giáp Bát. Hai thằng này thường đi công tác vài tuần, 1 tháng lại về PP. Mỗi lần về bọn tôi hay rủ nhau chơi bời, ăn nhậu.
Qua chuyện trò tôi biết chúng nó hay đi sang biên giới Thái có lúc vào cả các trại tị nạn.
Thằng Giáp Bát sau chuyển ngành làm hải quan SG, mới chết năm ngoái. Thằng TH thì sau một lần đi công tác thì mất tích đến bây giờ.
Đợt đó cả hai thằng đang nghỉ tại PP. Buổi chiều tôi đến cổng đơn vị gọi hai thằng lên nhà hàng Son-te-phiep
nhậu. Ăn xong ngồi uống cafe tôi hỏi:
- Tao có hai đứa em con bà cô ở SG lên đây, giờ muốn qua Thái bọn mày có giúp được không ?
Nghĩ một lúc thằng TH nói:
- Đi theo bọn tao đến Bat đom Boong thì được. Từ đó bọn tao phải đi đường riêng của bọn tao. Tao cũng nói thật là không nên đi theo đường này, không an toàn.
- Từ Bat đom Boong sang đất Thái thì phải đi theo bọn buôn, mất khoảng 6-7 chỉ một người. Mà cũng hên xui lắm. Thằng Giáp Bát nói thêm.
- Vậy thôi, tao muốn kiếm cho chúng nó một con đường an toàn, không tuyệt đối nhưng cũng phải 70 - 80%.
Thằng TH bảo :
- Vậy mày tìm đường biển cho nó đi, tương đối an toàn nhưng tiền cũng nhiều đấy.
- Đường biển thì phải xuống Kong pông Xom à ?
- Không đi đường Koh Kong gần hơn. Từ đây xuống đó khoảng hơn 250 km. Sau đó lên tàu hơn ngày là sang Thái. Bọn buôn xe máy hay đi đường này.
- Vậy là được rồi, để tao hỏi bọn buôn xem sao.
Bọn tôi chia tay nhau ra về. Tối tôi lên hiệu ảnh gặp hai anh em ĐR. ĐR hỏi :
- Anh đã hỏi giúp được nơi nào chưa?
- Tôi chưa hỏi vì chiều nay bận, mà cũng chưa biết sẽ hỏi ở đâu. Nhưng anh cứ yên tâm, sẽ nhanh thôi.
Chan Thu thì giục đi chơi.
- Thôi, hôm nay ngồi nhà nói chuyện, anh cũng phải về sớm.
Bản thân tôi không muốn rơi vào cảnh khó xử như hôm trước. Chan Thu kéo tay tôi năn nỉ :
- Đi chút xíu rồi về, ở nhà nóng thấy mồ.
Nghe cô bé bé nói vậy, tôi lại đành phải đi. Xuống tới tầng 1 thấy anh Hêng đang bê một thùng phim Kodak vào tôi dừng lại hỏi:
- Phim này mua ở đâu anh Hêng, cái này VN đâu có.
- Ừ, phim này bên Thái mang qua, có thằng em buôn về.
Đang định hỏi tiếp nhưng Chan Thu cứ kéo đi nên tôi thôi. Chúng tôi lại ra bờ sông ngồi đón gió. Chan Thu hỏi :
- Nếu em không đi nữa, mà quay lại SG sống thì anh có cưới em không ?
- Trời, giờ anh đang là bộ đội biết sống chết ra sao ? Câu này anh chưa trả lời em ngay được. Đợi khi nào anh mang được xác về SG rồi tính.
- Vậy là anh xạo với em rồi. Anh chưa thương em.
- Thôi được, em nghĩ sao cũng được, anh không giải thích với em nữa.
Chan Thu kéo tay tôi đặt vòng qua lưng rồi nói :
- Yêu thì phải ôm em chứ, ngồi cạnh em mà anh cứ nghĩ đi đâu vậy.
- Anh đang xem giúp hai anh em em bằng cách nào cho nhanh nhất.
- Em chưa muốn đi, em muốn ở bên anh càng lâu càng tốt.
- Sớm hay muộn thì em cũng phải đi.
Nghĩ đến viễn cảnh phải ra đi cô bé lại ngồi khóc thút thít.
- Đi chơi mà lần nào em cũng khóc thì buồn lắm, đi về thôi.
- Em không biết tính sao nữa, em không muốn xa anh một chút nào, em không biết tính sao nữa.
Nghĩ cũng thương cô bé, mà cũng không biết giải quyết vụ này ra sao ?
Lúc này Chan Thu đã ngả hẳn vào lòng tôi, cô bé ôm cổ tôi kéo xuống và lần này thì chúng tôi hôn nhau thật sự. Sau nụ hôn dài Chan Thu lại tỉ tê rủ tôi đi cùng. Sau phút yếu lòng tôi ngồi im, không hiểu mình ra sao nữa, vì đã biết trước sẽ chẳng đi đến đâu, đã cố gắng giữ khoảng cách với cô bé nhưng cuối cùng thì mình cũng không đứng vững được. Tôi bảo Chan Thu đứng lên ra về. Cô bé có vẻ rất vui và ngoan ngoãn đứng lên theo tôi đi về.
Suốt một đoạn đường dài tôi im lặng không nói câu nào. Chan Thu cũng lặng lẽ đi bên tôi. Về đến hiệu ảnh, cô bé nói :
- Anh hãy nhìn thẳng vào mắt em trả lời em một câu.
Tôi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của cô bé hỏi:
- Em hỏi cái gì ?
- Anh có yêu em thật không ?
- Cái đó em tự biết rồi. Không lẽ em nghĩ anh xạo với em.
- Vậy sao lúc này anh không nói với em câu nào.
- Anh có nhiều việc phải nghĩ, đâu vô tư như em được.
Nói vậy thôi, nhưng tôi đang tự trách mình không kiểm soát được tình cảm của bản thân. Về đến nhà tôi suy nghĩ lung tung, không sao ngủ được. Cuối cùng, thì thôi kệ một hai tuần nữa anh em họ ra đi thì mình cũng thoát khỏi mớ bòng bong này.
Sáng hôm sau tôi lên hiệu ảnh thì hai anh em họ đã đi. Tôi hỏi chuyện anh Hêng về thùng phim Kodak hôm qua thì được biết anh mua của ông em ruột tên Phươn hay buôn hàng Thái về qua đường Koh Kong. Phươn buôn xe máy là chính, nhưng thi thoảng cũng mua giúp anh Hêng thùng phim màu. Mừng như bắt được vàng tôi hỏi :
- Anh Phươn giờ có ở PP không ?
- Nó mới về hôm qua, tuần sau mới lại đi.
- Phươn là người thế nào? Anh có thể cho tôi gặp Phươn không ?
- Không có gì. Nó tốt mà, nó như tôi thôi. Nhà nó gần chợ Mới, nó lấy vợ VN mới có con vài tháng.
- Vậy anh đưa tôi đi gặp Phươn được không ?
- Được, được. Để chiều tôi nói với nó. Sáng mai tôi đưa anh đi.
Đứng nói chuyện với anh Hêng một lúc nữa thì thấy hai anh em Chan Thu về. Thấy tôi Chan Thu chạy lại reo lên:
- Anh Hai, sao hôm nay anh không ra uống cafe. Làm em mong mãi, tưởng anh Hai lại đi công tác vài ngày.
- Anh có việc riêng với anh Hêng nên không ra. Chút nữa anh ra quán " Ba cô" gần đây uống sau.
- Em đi với anh Hai.
- Thôi, em ở nhà đi. Anh có hẹn với mấy người bạn ngoài đó. Em ra không tiện đâu.
Tôi lững thững ra quán gọi ly cafe ngồi hút thuốc. Cô chủ quán hỏi :
- Sao hôm nay anh đi một mình vậy. Mấy anh lái xe Sứ quán cũng vừa về trước lúc anh ra mấy phút.
- Ừ, cuối tháng hết lương, vay mãi mới được ít tiền đi uống cafe đây.
Chủ quán có cho uống thiếu thì anh ra đều đều.
Uống xong tôi ra về, đi qua hiệu ảnh thấy Chan Thu đang đứng trông giúp cửa hàng tôi ghé vào nói :
- Tôi nay anh bận không lên chơi với em được. Khi nào rảnh anh qua.
Chan Thu nhìn tôi tỏ vẻ khó hiểu, nhưng cũng không hỏi gì.
Tối hôm đó, tôi ở nhà chẳng biết làm gì, hết ra lại vào. Có lúc định lên gặp Chan Thu, đi ra đến cổng lại quay vào. Cuối cùng moi được cuốn truyện thơ: Tum Tiêu của Kampuchia tôi cắm đầu vào vừa đọc vừa tra từ điển.
Sáng hôm sau, tôi lên hiệu ảnh từ rất sớm gặp anh Hêng.
- Thế nào anh ? sáng nay đi gặp Phươn được không ?
- Rồi chờ lát rồi đi.
Hai anh em Chan Thu đi xuống và rủ tôi đi ra chợ ăn sáng.
- Tôi đi có việc riêng với anh Hêng một chút. Hai người cứ đi đi.
Thấy nét mặt Chan Thu có vẻ không vui , tôi nói:
- Em đi đi, chút nữa quay lại, anh ở đây thôi.
Nói xong tôi và anh Hêng đi về phía chợ Mới cách đó khoảng 500m.
(...)
À mà như còm này thì cụ Chiến quê Thanh Hoá chứ nhỉ. Hay cụ chủ ghi nhầm.
Em nghĩ chắc lúc đó người của Cục 2 bên đó vẫn mỏng không đủ tung ra rải khắp nơi được, nhất là người nói thông thạo tiếng Pháp, Thái, K như cụ Chiến.
 
Chỉnh sửa cuối:

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,210
Động cơ
551,836 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
À mà như còm này thì cụ Chiến quê Thanh Hoá chứ nhỉ. Hay cụ chủ ghi nhầm.
Thằng Bình Thanh hóa còn thằng Chiến Ninh Bình. Thằng Bình sau này lên đại úy và chuyển địa bàn. Hôm đó thằng Chiến không có mặt ở Phnom Penh.
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,210
Động cơ
551,836 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Vậy là còn mỗi cụ Mạc sống còn hai cụ Chiến, Bình kia thì đi công tác rồi mất tích luôn ah cụ.
Theo thằng Mạc thì thằng Bình sau khi lên đại úy thì ra HN học thêm 1 năm. Chuyển sang địa bàn khác và cũng mất tích luôn. Thằng Mạc chuyển về Tân Sơn Nhất. Lấy vợ SG, nhờ nhà vợ nó được ra quân và làm hải quan cảng SG, cũng giàu có nhưng có lẽ do ngồi nghe máy thông tin nhiều quá nên không có con. Năm 2014 nó cũng chết vì bệnh tật. 😥
 

Phè Văn Phỡn

Xe tăng
Biển số
OF-791534
Ngày cấp bằng
27/9/21
Số km
1,508
Động cơ
60,921 Mã lực
Theo thằng Mạc thì thằng Bình sau khi lên đại úy thì ra HN học thêm 1 năm. Chuyển sang địa bàn khác và cũng mất tích luôn. Thằng Mạc chuyển về Tân Sơn Nhất. Lấy vợ SG, nhờ nhà vợ nó được ra quân và làm hải quan cảng SG, cũng giàu có nhưng có lẽ do ngồi nghe máy thông tin nhiều quá nên không có con. Năm 2014 nó cũng chết vì bệnh tật. 😥
Vâng. Em nghe bố vợ em cũng lính "tạch tạch tè tè" có nói lính thông tin với rada thì phải có vợ con trước hoặc làm vài năm phải chuyển đơn vị không thì khả năng sinh con sẽ thấp
 

Patriots

Xe cút kít
Biển số
OF-168448
Ngày cấp bằng
25/11/12
Số km
16,881
Động cơ
493,311 Mã lực
Lúc cụ Vịnh sang Cam thì cụ Ngọc trung tá rồi nên chắc tuổi chênh nhau nhiều. Cụ Ngọc này là đội trưởng đội trinh sát luồn sâu sang Cam đón cụ Hênh nên cũng số má chứ không phải lính văn phòng.
Trợ lý cụ Sáu bên K có cả cụ Bắc Son, cũng từng là trinh sát bên đó nữa
 

My Hao

Xe container
Biển số
OF-163525
Ngày cấp bằng
26/10/12
Số km
6,055
Động cơ
1,514,164 Mã lực
Trợ lý cụ Sáu bên K có cả cụ Bắc Son, cũng từng là trinh sát bên đó nữa
Cụ Bắc Son có sang K khi nào đâu. Cụ ấy chuyển từ BTL bảo vệ lăng Bác sang làm thư ký Chủ tịch nước.
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,849
Động cơ
235,160 Mã lực
Lính Cục 2 (tiếp):
Từ đó thỉnh thoảng thằng Mạc và Bình có thời gian rảnh rỗi thường qua chỗ tôi chơi. Một hôm tôi nhớ là sáng thứ 2, khi tôi vừa tập trung chào cờ về đã thấy ba thằng quân phục chỉnh tề, quân hàm trung úy ngồi chờ dưới phòng khách. Tôi cũng quân trang nghiêm chỉnh với quân hàm trung sĩ 😂. Ngoài hai thằng bạn đã quen thì một thằng mặt lạ hoắc. Thằng này tướng đẹp trai, cao, mảnh khảnh, da trắng môi đỏ như con gái trông rất thư sinh. Thằng Bình chỉ thằng mặt lạ:
- Đây là thắng Chiến, quê Ninh Bình cũng ĐH ngoại ngữ vào lính cùng tao với Mạc. Thằng này cùng đội với tao. Tiếng Pháp, Thái và Kh' mer đều tốt. Bọn tao cũng vừa chào cờ xong nên qua mày rủ ra chợ chơi kiếm cái gì mang về nhậu cho vui.
- Uh, ra đó tìm quán mà nhậu. Mang về đây đông hơn chục thằng nữa không tiện. Chờ tao thay bộ quần áo đã.
Tôi khoác bộ quân phục lính Heng vào và nhắc ba thằng tháo quân hàm đút túi.
Cùng là lính nên tôi và thằng Chiến nhanh chóng quen nhau. Tôi bảo thằng Bình :
- Cái thằng này trông như con gái vậy ở đội mày thì làm được trò trống gì ?
- Trông thế thôi mày. Đi công tác nó lì hơn tao nhiều. Sát thủ đấy, lính Muninaka bị nó hạ không dưới chục thằng đâu.
Lang thang ngoài chợ chán không tìm được quán nhậu nào ra hồn. Chúng tôi mua ít thịt quay và 2 chai Angkor về chỗ tôi nhậu.
Tuy là lính nhưng đội cảnh vệ chúng tôi ở luôn mấy cái biệt thự gần cổng. Mỗi thằng đều có phòng riêng rộng rãi, có điều hòa, quạt, tủ lạnh, WC... đàng hoàng. Về đến nơi đã quá trưa, anh em đã xuống nhà ăn hết. Bốn thằng chui vào phòng tôi uống rượu. Thằng Chiến nhìn nơi ăn ở của tôi khen :
- Mẹ, bọn mày đúng là lính cậu. Ăn ở đàng hoàng, mưa không đến mặt, nắng chẳng đến đầu. Không bù cho tao với thằng Bình đi công tác thì nhục như chó. Không biết mất mạng lúc nào.
Nghe thằng Chiến so bì vậy. Thằng Bình liền bảo :
- Thằng này nó cũng đi tỉnh suốt không ở đây đâu. Nhưng nó đi ngắn ngày, cũng sống chết lắm. Nhưng khác tao với mày là nó được mang súng, gặp sự cố dọc đường nó có hỗ trợ ít phải đi một mình. Mà thôi uống rượu đi. Đã sang đây thì lính nào chẳng vất vả. Vui được lúc nào hay lúc đó.
Chúng tôi ngồi uống rượu và kể cho nhau những chuyến công tác. Cách xử lý các tình huống trên đường. Thằng Mạc ngồi nghe há hốc mồm vì nó chưa bao giờ phải ngửi mùi khói súng.
Rượu ngà ngà say, thằng Chiến với cây ghi ta ở góc phòng bật bông và hát ư ử:
- Nếu mai anh chết em có buồn không ...
Thằng này có cô người yêu làm giáo viên ở quê. Chắc đang nhớ người yêu.
Hát một lúc chán, nó quăng đàn nhìn thằng Mạc và Bình đã lăn ra ngủ.
- Hai thằng này uống kém. Tao với mày uống nốt nửa chai này.
- Này Chiến. Tao nghe thằng Bình nói thường bọn mày đi công tác không mang súng thì khi có sự cố bọn mày làm sao ? Dùng dao không thôi à ?
- Bọn tao đâu có cầm súng lao lên, lăn lê bò toài như bọn mày. Toàn đánh trộm, giết trộm thôi. Ít khi đối mặt với bọn nó lắm.
Tợp một ngụm rượu thằng Chiến nói tiếp :
- Ví dụ tao cần thủ tiêu một thằng, thì tao tìm cách tiếp cận từ phía sau nó rồi giơ tay bịt miệng nó và cho một nhát dao ngang cổ là xong. Rất nhanh gọn, mà mày nên biết khi dùng tay trái bị miệng thì thường nó quay sang phải phía cổ trái sẽ căng ra, cứa một phát mạnh vào đó là đi, và ngược lại. Tao dùng dao thuận cả hai tay. Mà thôi, mày muốn học kỹ năng giết người hôm nào rảnh tao dạy.
Đến giờ tôi vẫn nhớ lần đâu tiên gặp thằng Chiến Ninh Bình.
Từ hôm đó trở đi bốn thằng chúng tôi chơi với nhau rất thân thiết. Mỗi lần thằng Bình, Chiến đi công tác hoặc về chúng tôi đều gặp nhau uống rượu chia tay hay gặp lại. Thằng Chiến lần nào trước khi đi cũng nói :
- Gặp nhau lần cuối nhé anh em.
Bọn nó cũng đi khắp các tỉnh ở Campuchia nhưng chủ yếu là hai tỉnh Batđombong và Siem Reap.
Khi tôi chuyển khỏi trung đội cơ động về bảo vệ cụ Ngô, ba thằng nó mừng lắm. Thằng Chiến xuýt xoa :
- Ôi, mừng cho đồng hương. Vậy là yên tâm sống rồi.
Từ đó các cuộc nhậu của chúng tôi chuyển vào phòng riêng của tôi trong SQ. Chính thằng Chiến đã dặn dò tôi từng đường đi nước bước trong chuyến tôi đưa anh em Chăn Thu lên biên giới.
Khoảng giữa năm 1982. Thằng Chiến có một chuyến đi lên biên giới Thái lan.
Buổi trưa ba thằng mang một con gà luộc sẵn và mấy chai rượu sang chỗ tôi. Nhìn 4-5 chai rượu tôi bảo :
- Bọn mày uống lấy chết à ?
Thằng Bình trả lời :
- Toàn rượu của thằng Chiến đấy. Hôm nay nó mang hết sang đây.
Thằng Chiến đưa cho tôi một cái áo quân phục còn khá mới :
- Cho mày làm kỷ niệm. Áo tao mới mặc một lần. Mai tao đi công tác, chuyến này nhiệm vụ nặng nề, đi lâu ngày. Không biết về gặp chúng mày được không ?
Nghe nó nói thế thằng Bình quát :
- Mẹ, cái thằng này. Đi công tác thường xuyên có gì đâu mà từ hôm qua đến giờ toàn nói linh tinh.
Thằng Chiến tiếp tục nhỏ nhẹ:
- Đã là lính thì sống chết có nghĩa lý gì mà phải kiêng kỵ mày.
Tôi hỏi thằng Chiến :
- Chuyến này mày đi xa không ? Đi bao lâu ?
- Cũng xa vào sâu đất Thái và khoảng 2 tháng.
Tôi cũng không tiện hỏi nó đi làm gì ? Mà có hỏi bọn nó cũng không nói. Bữa nhậu hôm nay không khí có vẻ trầm lắng, bọn tôi im lặng ngồi uống rượu. Tôi có linh cảm chuyến đi này của thằng Chiến sẽ rất nhiều khó khăn, nguy hiểm. Vẫn như mọi khi, rượu vào là thằng Mạc và Bình lăn ra ngủ. Thằng Chiến lại vớ cây đàn hát mấy bài bolero trước 1975.
Mãi đến đến chiều ba thằng nó mới ra về. Tôi đứng nhìn theo dáng mảnh khảnh của thằng Chiến khuất sau ngã tư Monivong - Mao Trạch Đông. Đó cũng là hình ảnh cuối cùng của nó trong mắt tôi.
Từ hôm ấy. Lần nào gặp thằng Bình tôi cũng hỏi thằng Chiến về chưa ? Lần nào thằng Bình cũng buồn bã lắc đầu. Hơn 3 tháng tháng trôi qua. Tin tức của thằng Chiến vẫn bặt vô âm tín. Thằng Bình bảo :
- Qua 3 tháng nó không về thì nó gặp điều không may rồi. Coi như mất tích. Đơn vị cũng đã coi như nó đã hy sinh. Hôm nào rảnh ba thằng mình làm mâm cơm, uống thêm cho nó vài ly rượu.
Mãi sau này, năm 2005 gặp thằng Mạc ở Lò Đúc tôi có hỏi tin thằng Chiến, nhưng thằng Mạc cũng không biết gì thêm. Có lẽ nó đã bỏ xác nơi nào đó trên vùng biên giới Thái - K.
Hay phải di chuyển như vậy, bác có gặp rắn bao giờ không ạ? Loài vật khủng khiếp không chân, không tay, ngoằn ngoèo gớm ghiếc ấy có làm bác nao núng khi đối diện? Nghe chú Tuấn kể gặp rắn mà rùng mình, toàn rắn cạp nong, cạp nia.

Mời anh Kyson1 về chỗ nghe "chuyện kể ở Đại đội" tiếp ạ, giữ trật tự và không abcxyz cụ xukthal nhỉ?:D
 

Truong268

Xe tải
Biển số
OF-321636
Ngày cấp bằng
30/5/14
Số km
283
Động cơ
289,079 Mã lực
Rồi cụ có đặt "Cỏ cháy vùng biên" không ạ? Chú ấy nói "Khi chú quyết định in sách, lo lắng vì kinh phí , tặng nhiều hơn bán nên cũng chẳng được bao...", nghe buồn thế chứ! Biết là ai cũng phải mưu sinh, nhưng Người Lính trở về rồi, còn vật vã lo cơm áo, chật vật bươn chải, cứ nghèn nghẹn thế nào ấy...
Hôm nay, em hỏi chú ấy, mà đọc xong chỉ chực khóc. Bởi vì, như bố em - trở về từ cuộc chiến bên ấy, cũng còn có những nỗi niềm khó nói. Tiếng thở dù rất khẽ thôi, mà như ngàn cân đá đè nặng lên ngực...
Ôi! Cuộc đời!!!
dạ e có đặt,e dc chính tác giả đưa đến nhà và ký tặng,tiếc là e đi làm chưa về nên k dc gặp.Bố e cũng là cựu chiến binh chiến trường K nhưng k bao h e thấy bố e nhắc đến chuyện ngày xưa nên e tìm hồi ký của các chú ,các bác để đọc,tìm hiểu thêm về sự vất vả của người lính thời đó.
 

xukthal

Xe lăn
Biển số
OF-772930
Ngày cấp bằng
1/4/21
Số km
10,922
Động cơ
1,632,757 Mã lực

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,849
Động cơ
235,160 Mã lực
dạ e có đặt,e dc chính tác giả đưa đến nhà và ký tặng,tiếc là e đi làm chưa về nên k dc gặp.Bố e cũng là cựu chiến binh chiến trường K nhưng k bao h e thấy bố e nhắc đến chuyện ngày xưa nên e tìm hồi ký của các chú ,các bác để đọc,tìm hiểu thêm về sự vất vả của người lính thời đó.
Hy vọng rằng: qua những chủ đề như tương tự như của bác Angkorwat, sẽ có nhiều người biết hơn tới:
+ Rừng khộp mùa thay lá (Nguyễn Vũ Điền)
+ Mùa chinh chiến ấy (Đoàn Tuấn)
+ Chuyện lính Tây Nam (Trung Sỹ)
và "Cỏ cháy vùng biên" (Nguyễn Tuấn)
...để mỗi người "gánh" một chút cho các chú ấy đỡ vất vả...
IMG_1991.jpeg



Nghe nó cứ lệch lệch thế nào ý #:-s
Người ta là lãnh đạo đó, em với cụ liệu có làm "gián" không nhỉ? :P
 

Payroll

Xe điện
Biển số
OF-51431
Ngày cấp bằng
23/11/09
Số km
3,123
Động cơ
437,294 Mã lực
Nơi ở
Hắc mộc nhai
Hy vọng rằng: qua những chủ đề như tương tự như của bác Angkorwat, sẽ có nhiều người biết hơn tới:
+ Rừng khộp mùa thay lá (Nguyễn Vũ Điền)
+ Mùa chinh chiến ấy (Đoàn Tuấn)
+ Chuyện lính Tây Nam (Trung Sỹ)
và "Cỏ cháy vùng biên" (Nguyễn Tuấn)
...để mỗi người "gánh" một chút cho các chú ấy đỡ vất vả...
IMG_1991.jpeg




Người ta là lãnh đạo đó, em với cụ liệu có làm "gián" không nhỉ? :P
Em xin bổ sung danh sách của mợ:
- Mùa xa nhà: Tác giả Nguyễn Thành Nhân. Truyện kể về mối tình của anh lính tình nguyện với cô gái Cam, văn phong nhẹ nhàng, kết hơi buồn. Cô gái giẫm phải mìn, anh lính về nước không lấy vợ. Tác giả cũng không vợ và vừa mất vài năm trước
- Mùa linh cảm (Đoàn Tuấn): Sách viết qua tay của nhà văn chuyên nghiệp nên rất ám ảnh. Từng cái chết mỗi người một kiểu khác nhau nhưng đa phần đều linh cảm thấy cái chết đang đến với mình.
 
Biển số
OF-29355
Ngày cấp bằng
17/2/09
Số km
31,850
Động cơ
3,311,719 Mã lực
Giống lúc đầu mới biết lái xe ông nào cũng tranh nhau lái. Tới khi đi thạo rồi thì chỉ muốn ngồi sau , đùn đẩy cho người khác lái.
Hóa ra súng ống cũng là vật ngoài thân. :))
Tự nhiên phải vác thêm một vật mấy cân, cộng thêm trách nhiệm bảo vệ an toàn cho vũ khí
Thế là sẽ oải thôi :))
 

xukthal

Xe lăn
Biển số
OF-772930
Ngày cấp bằng
1/4/21
Số km
10,922
Động cơ
1,632,757 Mã lực
Giống lúc đầu mới biết lái xe ông nào cũng tranh nhau lái. Tới khi đi thạo rồi thì chỉ muốn ngồi sau , đùn đẩy cho người khác lái.
Hóa ra súng ống cũng là vật ngoài thân. :))
Em ít khi đẩy cho ng khác lái lắm, trừ khi mệt quá ;))
 

angkorwat

Xe container
Người OF
Biển số
OF-33632
Ngày cấp bằng
21/4/09
Số km
5,210
Động cơ
551,836 Mã lực
Nơi ở
Lê Trọng Tấn Hanoi
Tự nhiên phải vác thêm một vật mấy cân, cộng thêm trách nhiệm bảo vệ an toàn cho vũ khí
Thế là sẽ oải thôi :))
Nó cũng quen dần thôi cụ. Hàng quân khoảng 20 km với đầy đủ trang bị, vũ khí, đạn dược, gạo muối. Ngoài ra còn vài cái nồi quân dụng nữa. Đi dưới nắng Tây Ninh thì cũng oải lắm. Sau cũng quen dần. Cứ cắm mặt mà đi thôi, mặc kệ không cần biết lúc nào đến nơi.
 
Biển số
OF-29355
Ngày cấp bằng
17/2/09
Số km
31,850
Động cơ
3,311,719 Mã lực
Nó cũng quen dần thôi cụ. Hàng quân khoảng 20 km với đầy đủ trang bị, vũ khí, đạn dược, gạo muối. Ngoài ra còn vài cái nồi quân dụng nữa. Đi dưới nắng Tây Ninh thì cũng oải lắm. Sau cũng quen dần. Cứ cắm mặt mà đi thôi, mặc kệ không cần biết lúc nào đến nơi.
Vâng, việc anh nói thì đúng cho đối tượng tân binh, sau mấy tháng huấn luyện sẽ quen dần với việc mang mác quân trang, quân dụng, vũ khi,... khi hành quân

Còn trường hợp em nói thì khác vì đã ra công tác, hàng ngày không nhất thiết phải mang súng nhưng ban đầu bọn em thằng nào cũng tranh nhau vác theo vì thấy oai và yên tâm, được ít ngày thì quay xe cả bọn :)
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top