Tranh thủ ngày mưa bão em lại lọ mọ gõ tiếp :
Chăn Thu kể xong câu chuyện. Chúng tôi ngồi lặng im. Bản thân tôi cũng không ngờ cô nàng nặng tình với mình như vậy, bỏ ra 10 năm cuộc đời thiếu nữ để trông chờ vào một mối tình hầu như vô vọng. Thằng K lên tiếng xóa tan bầu không khí im lặng :
- Chà, chuyện bây giờ mới được nghe. Hai ông bà hồi xưa có một mối tình như tiểu thuyết.
Nói xong nó móc bao thuốc mời tôi một điếu. Tôi châm thuốc hút một hơi dài, thằng K móc điện thoại hướng về tôi chụp luôn mấy cái ảnh.
- Thằng này lạ. Mày và CT đều cấm tao chụp ảnh mà mày lại chụp tao làm gì ?
Thằng K vừa chăm chú xem lại mấy bức hình vừa chụp vừa lẩm bẩm :
- Rất thần thái, tay nghề của tao cũng không đến. Mấy cái ảnh này là tao được sự ủy nhiệm của anh Nam và hai cô cháu gái là phải mang về một tấm hình của mày cho họ xem. Nên tao phải hoàn thành. Mà thôi, cũng hơi muộn rồi. Tao ra thanh toán và muốn đi lang thang một chút. Trả lại không gian riêng tư cho anh hùng đầu bạc và mỹ nhân xế bóng tâm sư. Chút nữa mày đưa CT về nhé.
Nói xong thằng K gọi phục vụ tính tiền, rồi đứng lên đi thẳng về phía Hoàng cung. Tôi định gọi nó quay lại, nhưng CT đã giơ tay ra hiệu không cần làm vậy.
- Anh cứ ngồi xuống, em còn nhiều chuyện cần hỏi anh để giải đáp những thắc mắc trong lòng bao nhiêu năm qua.
Chỉ còn lại hai chúng ngồi. Tôi cũng đứng lên hỏi :
- Giờ em muốn đi đâu ? Anh sẽ đưa em đi. Thời gian cũng không còn nhiều. Em cũng cần phải về nghỉ ngơi. Chiều mai còn ra sân bay để về.
- Dự định của em là sẽ cùng anh đi lên Poi Pét qua những cung đường ngày xưa anh đưa em và anh Nam đi. Do anh bận công việc và chồng em cũng đang bệnh. Cách đây hơn một năm chồng em bị đột quỵ, nên giờ đi đứng, sinh hoạt rất khó khăn, luôn có y tá trông nom. Những lúc như vậy có em ở bên cạnh cũng rất tốt cho anh ấy.
- Anh biết. Có nghe anh K nói hôm qua.
- Giờ anh đưa em dọc bờ sông đến bờ kè sông hồi xưa anh và em hay ngồi nói chuyện được không ?
- Không vấn đề gì. Nhưng từ đây đến đón cũng xa. Em đi nổi không ?
- Không sao. Hồi xưa anh đưa em đi hàng trăm km còn được mà.
Nói rồi, CT khoác tay tôi lững thững đi dọc bờ sông xuống phía nam. Tôi hỏi CT :
- Em còn muốn hỏi anh điều gì nữa không ?
- Có. Đây là điều em thắc mắc bao nhiêu năm nay. Tại sao hồi đó anh không thể theo em ? Mà lúc đó với cảm nhận của em thì anh có thể làm mọi điều vì em. Hay cảm nhận của em là sai ?
Biết trước cô nàng sẽ chất vấn điều này. Nên tôi cũng chẳng bất ngờ với câu hỏi đó.
- Cảm nhận của em là chính xác. Nhưng lúc đó anh không thể theo em, vì anh cũng như anh K đều là những quân nhân đang tại ngũ, nếu bỏ đi và trốn ra nước ngoài thì sẽ bị khép vào tội đảo ngũ, phản bội tổ quốc. Anh còn khác anh K là vị trí công việc của anh lúc đó rất nhạy cảm. Anh tiếp xúc hàng ngày với một số nhân vật cùng những thông tin quan trọng về quan hệ giữa 2 nước. Nếu anh bỏ đi họ sẽ bằng mọi cách bắt anh quay lại và khả năng sẽ gây bất lợi cho em và anh Nam. Và điều cuối cùng anh cũng không như anh K vì sau anh còn gia đình cùng 5 đứa em đang học phổ thông và đại học. Nếu có một người anh đảo ngũ, phản bội thì có lẽ sẽ ảnh hưởng rất lớn cho toàn thể gia đình anh. Vì vậy chuyện đi cùng em không phải là lựa chọn của anh. Anh vẫn luôn tin đó là quyết định chính xác. Hoàn toàn không phải như em và anh Nam nghĩ là bọn anh có lý tưởng cao đẹp gì đó. Có lẽ cũng có, những cái đó không chi phối anh nhiều lắm.
Chăn Thu nhắm mắt, thở dài :
- Ra vậy. Sau đó khi đã về nước, sao anh không tìm em ?
- Cái này thì đúng là lỗi của anh. Anh có về nước vài tháng và lại quay lại Phnom Penh làm bên Đại diện KT đến cuối 1988 anh mới về nước hẳn. Lúc đó anh có suy nghĩa mọi chuyện chỉ là quá khứ. Cuộc sống hiện tại ở VN lúc đó rất vất vả, mọi người đều phải quay cuồng mưu sinh nên không có thời gian suy nghĩ đến chuyện khác.
Vừa đi vừa nói chuyện một lúc sau chúng tôi đã đi đến khu vực kè sông gần nhà hát Hoàng gia. Tôi chỉ cho CT nơi hồi xưa chúng tôi thường ngồi, tất nhiên là nó đã rất khác hồi xưa. Khúc sông này vắng tàu thuyền qua lại chỉ có vài chiếc thuyền nhỏ của dân chài. Mặt sông đen sẫm, gió từ sông mang hơi nước lành lạnh. CT nép sát vào người tôi nói giọng vui vẻ hơn:
- Anh và em ra bờ kè ngồi chơi, tìm lại chút kỷ niệm xưa. Em không còn gì để hỏi anh nữa.
- Còn gì muốn hỏi thì em cứ hỏi. Anh sẵn sàng giải đáp hết những thắc mắc của em. Vì không dễ dàng chúng ta gặp nhau đối mặt nói chuyện đâu.
CT cười vui vẻ :
- Vậy thì em tò mò hơi phụ nữ một chút. Sau này anh có mấy cô người yêu nữa rồi mới lấy cô vợ hiện nay.
Chà, cô này hỏi khó rồi, đúng là phụ nữ. Đã hứa trả lời nên tôi cũng thành thật :
- Gọi là cảm mến nhau thì cũng không ít. Vì anh hay đi công tác khắp nơi trên đất Campuchia tiếp xúc nhiều với các cô gái VN, Kh'mer nên cũng nhiều cô có cảm tình. Còn gọi là yêu thực sự cũng 5-7 người.
- Bây giờ anh còn hay gặp họ không ?
- Có vài người ở HN nên thi thoảng vẫn gặp. Có những người có chồng con, cháu rồi nhưng vợ chồng họ vẫn đi chơi với anh bình thường. Anh quan niệm là có duyên nhưng không có phận thì là bạn bè bình thường cũng tốt.
- Hồi đó anh là người cũng có sức hút với phái nữ. Cũng như em đây, trước đó em không có cảm tình với Việt cộng chút nào, thậm chí còn hơi coi thường họ. Nhưng gặp anh thì lại khác, nên ....thích anh luôn.
Ngồi chuyện vu vơ một lúc tôi giục CT ra về vì cũng khá muộn rồi. Đi qua trung tâm thành phố, dân du lịch vẫn đi lại tấp nập chuẩn bị đón Noel. Đến ks Pacific, CT bỗng dừng bước nhìn lên tầng cao của ks hỏi :
- Noel 1981 em và anh đứng ở ban công tầng nào ?
- Tầng 5, bây giờ ks có 10 tầng. Anh và mọi người ở tầng 10.
- Giờ anh và em lên đó đứng ngắm Noel Phnom Penh nhé.
- Thôi, trên đó mọi người đang nghỉ ngơi để mai còn làm việc. Giờ anh và em lên đó không tiện chút nào. Mà anh K đang ngồi hút thuốc bên kia đường chờ em kìa.
Bên kia đường thằng K đang ngồi chờ thật. Tôi đưa CT qua đường cùng K. Chúc hai người ngủ ngon. Mặt CT buồn so, giơ tay tạm biệt tôi, rồi nhanh chóng đi vào Ks, hình như cô nàng đã khóc. Tôi nói với K :
- Sáng mai tao có chút việc bận. Họ ký hợp đồng với nhau xong và sẽ đi ăn trưa cùng nhau. Nhưng sau khi ký xong tao sẽ qua cùng mày và CT chơi một chút rồi tiễn hai người ra sân bay. Họ đi ăn với nhau thì tao không cần có mặt.
- Ok, thuận tiện cho mày là được. Mà thế nào ? Đã tâm sự hết với nàng chưa ? Tội nghiệp, nó thường hay nhắc đến mày. Cả hai đứa con gái cũng dặn tao :" Bác K đợt này đi chụp ảnh bạn bác mang về đâu cho bọn con xem bác ấy ra sao mà má con cứ mê mệt mấy chục năm trời ". Mày đúng là có số mà không biết hưởng. Tạo hóa trớ trêu.