Lá rơi tan tácĐêm buồn nghe chiếc lá rơi
.....
Buồn ơi là sầu
Lá rơi tan tácĐêm buồn nghe chiếc lá rơi
.....
Người sao đi mãi, chân trời xa xăm.Đêm buồn nghe chiếc lá rơi
Đêm buồn nghe chiếc lá rơi
.....
Buồn như cún thì ai cũng muốn buồnNgười sao đi mãi, chân trời xa xăm.
Nhoằng phát bay mất một nămNgười sao đi mãi, chân trời xa xăm.
Không có nguồn hả bác?Anh là chim bói cá
Em là bóng trăng ngà
Chỉ cách một mặt hồ
Mà muôn trùng chia xa
Tình yêu như dao nhọn
Anh đâm mình lút cán
Anh ru anh ngủ vùi
Đợi một giờ linh hiển
Trên xác người chưa rữa
Trên xác thịt chưa tan
Trên cánh tay chó gặm
Trên chiếc đầu lợn tha
Ngước nhìn lên huyệt lộ
Bầy quạ rỉa xác người
(Của đời tôi nhượng lại)
Bữa ăn nào ngon hơn
Làm sao tôi nói được
Tôi làm ma không đầu
Tôi làm ma không bụng
Tôi chỉ còn đôi chân
Hay chỉ còn đôi tay
Sờ soạng tìm thi thể
Quờ quạng tìm trái tim
Đồng quan điểm với bácPhụ nữ hay ghen với phụ nữ, em ghen với nữ thi sĩ Xuân Quỳnh cụ ạ .
Xuống HP đê, cafe tháng Tư luônTự nhiên cún thấy nhớ tháng Tư.
Tư dạo này tâm tư quáSắp đến kỷ niệm ngày sinh của nhà thơ Lưu Quang Vũ (17 tháng 4 năm 1948), em mở một thớt để post những bài thơ em yêu thích của Người và thi thoảng viết đôi dòng .
Mọi người có yêu thích bài thơ nào cũng xin mời vào đây nhé.
Những chiếc lá rơi
I
Con người bé nhỏ
trong thành phố không màu
trước một chiếc cầu
không thể đi qua
Cuộc hẹn hò
trong niềm mơ ước cũ
Chuông đã rung lên trống đã đổ dồn
những bức tượng đã gục ngã
những người mới đã lên đường
Xao xác là vàng
những mặt nạ của mùa thu
đã chết
Con rối trong tủ kính
con chuột bằng bìa xanh
những đôi mắt trẻ con
đã rơi vào quên lãng
chỉ còn vầng trăng nhọn
sáng bên trời không nguôi
Nỗi buồn của tôi, tình yêu của tôi
như những chiếc lá không lời
rụng xuống
II
Có một cái làng
em đã đi qua
cái làng đầy hoa hồng
cheo leo bên sườn núi
chìm trong cây trong khói khuất trong mưa
tôi cũng có một cái làng
không bao giờ tới được
khi em mở bàn tay
những đường chỉ xa xôi
run run định mệnh
những đường chỉ mơ hồ lẩn khuất
dẫn anh về một cái làng xưa
đã mất
III
- Anh có nhớ Macxen Macsô
cái ông hề tóc bạc
có gương mặt rất buồn rất cô đơn?
anh có nhớ một người đùa bỡn
với cái mặt nạ cười
rồi không sao cởi được
đau đớn mệt nhoài kiệt sức
tuyệt vọng ôm vai, cái mặt vẫn cười?
anh có trông con ốc
suốt đời mang cái vỏ của mình
nhưng cất đi gánh nặng trên lưng
nó cũng không sống nữa?
- Em như con chim say nắng gió
luôn làm bộ thương chính đôi cánh của mình