Một bạn trẻ bên Voz sáng tác truyện về Người và Dán . Mạn phép tác giả đăng lại để cc đọc thư giãn trong mùa dịch
Mình bắt gặp Tiểu Đan khi đang hít đất ngoài ban công, em gián có đôi cánh màu hồng kỳ lạ nằm sóng xoài trên sàn nhà, râu ria rũ rượi, còn khuôn mặt thì nhàu nát.
- Con gái con đứa, nằm khép cái chân vào kẻo người ta đánh giá – Mình càm ràm.
Tiểu Đan xin lỗi vì ý tứ như đầu bòi của mình, quơ tám cái chân trong không khí đầy thông điệp. Nhận ra Tiểu Đan không thể tự lập úp lại được, nên mình giúp. Thế là chúng tôi quen nhau.
Chuyện của Đan dài như đường Cộng Hòa sáu giờ tối. Em lạc mất đàn trong một lần cả bầy về quê tránh dịch, riêng em không thông được chốt. Mình đang buồn còn em thì cô đơn. Hai tâm hồn đồng điệu đến với nhau giữa những mảng xám xịt của cuộc đời.
- Gián mà cũng sợ cô vít hả? – Mình hỏi
- Dạ có chứ anh. Cái đell gì bọn em chả sợ! – Tiểu Đan trả lời.
- Em lạc mất đàn, rồi tương lai em tính thế nào?
- Em không biết nữa. Cuộc đời em giờ dang dở như đống rác cũ cuối ngày. Anh cho em ở tạm đây mấy hôm nhé?
Mình đồng ý. Vì ngoài kia, em biết bám víu vào đâu.
Tiểu Đan là một con gián có học thức. Em không bao giờ chạy nhảy lung tung trong nhà người khác, ăn vụng càng không, dù nhiều lúc em rất đói. Mỗi bữa, mình chia cho em một ít. Có bánh dùng bánh, có cơm dùng cơm. Đổi lại em giúp mình diệt mấy con kiến hay lăm le lọ đường. Cứ thế, chúng tôi sống với nhau bằng sự tôn trọng.
Chiều chiều, Tiểu Đan hay ra ban công đứng ngẩn ngơ nhìn ngày rụng xuống. Mình hỏi, Đan bảo em không sao. Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn mình biết, em đang nhớ nhà, nhớ bầy. Giống như mình, Đan rất kém trong việc che giấu cảm xúc. Điều đó khiến chúng tôi gần nhau hơn.
- À, để bữa nào anh giới thiệu em với Lốm Đốm.
Mình nói để phá vỡ bầu không khí đang đặc quánh sự tĩnh lặng.
- Lốm Đốm là ai anh? – Tiểu Đan hỏi lại
- Là một cậu hươu cao cổ bạn anh. Thằng này ngáo lắm nhưng rất chân thành. Hai đứa có vẻ hợp nhau đấy.
Tiểu Đan cười bẽn lẽn. Em bảo chưa từng yêu ai. Mình gõ đầu Đan, sảng à, ý anh là làm bạn bè thôi, tí tuổi đầu bày đặt yêu mới nị đương. Đan đỏ mặt. Mình nói tiếp, thằng này ngáo lắm, gặp nó mời cỏ thì đừng dùng nhé. Em còn nhỏ, lo ăn học cho nên gián cái đã.
Tiểu Đan gật đầu.
Cuộc sống giữa những tháng ngày giãn cách xã hội cứ trôi như cánh bèo trôi trên mặt nước. Bình lặng và thong dong. Cho đến một hôm.
Hôm ấy mình và Tiểu Đan đang vừa ăn cơm vừa xem thời sự thì nghe tiếng gõ cửa. Là thằng Huy phòng bên, nó vào hỏi mượn chai nước mắm. Khi đang lúi húi trong tủ lạnh tìm chai nước mắm cho nó, thì nghe tiếng kêu thất thanh:
- Đjt mẹ, giánnnnnnn!
Quay ra thấy thằng Huy đang nhìn Tiểu Đan với ánh mắt long sòng sọc. Còn chưa hiểu chuyện gì, nó vớ ngay cây chổi bên cạnh tung lên trời. Cảnh chậm. Nhạc cao trào. Cây chổi trong tay Huy bổ xuống giữa những ánh mắt ngỡ ngàng của mình và Đan.
- Chết mẹ mày chưa con đĩ.
Thằng Huy cười khà khà thỏa mãn. Tai mình ù đi, đôi chân khụy xuống. Còn Tiểu Đan. Nằm đó. Bẹp dí giữa những bông chổi vương vãi trên sàn nhà.
Mình lao tới nâng Đan trên tay. Nhưng đã quá muộn. Cảnh chậm. Nhạc buồn. Đan chỉ kịp thều thào những tiếng yếu ớt cuối cùng, “Anh sống tốt nhé!”, rồi tắt thở.
- Đan ơi!!!
Hôm đó là ngày buồn nhất cuộc đời mình. Mình chôn Tiểu Đan dưới một nắm đất nhỏ ngoài ban công nơi lần đầu chúng mình gặp nhau. Còn thằng Huy, mình đã cấm nó vào phòng mình trong suốt quãng đời còn lại. Như một sự trừng phạt.
Hóa ra, thứ giết chết chúng ta không phải là kỷ niệm, mà là thằng ml phòng bên.