Bánh Mỹ cắn ngập răng
Ngày đi…
Tại quầy checkin Nội Bài, bạn nhân viên vui vẻ “em upgrade cho chị lên hạng thương gia chặng tới Narita nhé, cũng may là chuyến bay đêm sẽ không mệt”.
“Vậy hành lý của chị thì được gửi tới đâu?”
“Tới Dallas chị sẽ phải lấy hành lý và làm thủ tục để nhập cảnh vào Mỹ. Tại Dallas chị phải chuyển sang hãng bay khác để tới Washington DC. Khi qua tới Dallas chị sẽ phải tìm quầy check-in tại khu vực cách ly để đổi vé bay chặng tiếp, em chỉ hỗ trợ được chuyến bay từ HN tới Narita và từ Narita tới Dallas thôi. Chị lưu ý là ở đây chị chỉ có khoảng 2 tiếng để làm các thủ tục từ nhập cảnh, đổi vé và chuyển tuyến nên chị phải thật nhanh mới kịp vì riêng nhập cảnh cũng mất thời gian khá lâu.”
(phần này em sẽ viết ở đoạn sau)
“Cám ơn em!”
Khoảng hơn 5 tiếng để bay từ Nội Bài tới Narita, 0h30’ sáng nhưng không ngủ được, em bấm nút bật đèn, chiếc đèn đủ rọi trang giấy. Được một lát, các khoang bên mọi người cũng dần tắt đèn và ngả ghế xuống thành chiếc giường nhỏ nằm ngủ. Vừa ngả ghế xuống với lấy chiếc chăn mỏng thì một bạn tiếp viên cẩn thận tới hỏi: chuyến bay mất 5 tiếng, bây giờ là 1h30’ sáng, chị có cần em sẽ đánh thức khi tới Narita không? Em gật đầu đồng ý kèm lời cám ơn bạn tiếp viên
Khoang nằm bizinits