Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín

FORD G-Point

Xe tải
Biển số
OF-42417
Ngày cấp bằng
5/8/09
Số km
213
Động cơ
467,790 Mã lực
F1 nhà e gần 2 tuổi, hôm nay đầu xuân cho cu cậu vào Văn Miếu thăm các cụ Rùa. Nhìn mấy chữ NHÂN, LỄ, NGHĨA, TRÍ, TÍN bất chợt tự ngẫm xem mình dc chữ nào :^) . Có lẽ mới dc có LỄ, NGHĨA . E sinh ra trong những năm 60 của thế kỷ trước và lớn lên trong những năm mà vì nhiều lý do những chữ này ko đươc coi trọng. Nghĩ cũng thấy buồn, ko biết cụ nào có cảm giá c như e không.
 

Mr Nguyên-Anh

Xe tải
Biển số
OF-50241
Ngày cấp bằng
5/11/09
Số km
378
Động cơ
460,180 Mã lực
theo cụ nói thì em kém cụ gần chục tuổi, nhưng cá nhân em nghĩ 5 chữ này thời nào cũng nên được coi trọng, chứ không phải riêng thời cụ nói. đặc biệt nó cần trong thời buổi chụp giật này...
 

datinh

Xe container
Biển số
OF-25268
Ngày cấp bằng
5/12/08
Số km
6,098
Động cơ
423,565 Mã lực
Nơi ở
Ba đình HN
F1 nhà e gần 2 tuổi, hôm nay đầu xuân cho cu cậu vào Văn Miếu thăm các cụ Rùa. Nhìn mấy chữ NHÂN, LỄ, NGHĨA, TRÍ, TÍN bất chợt tự ngẫm xem mình dc chữ nào :^) . Có lẽ mới dc có LỄ, NGHĨA . E sinh ra trong những năm 60 của thế kỷ trước và lớn lên trong những năm mà vì nhiều lý do những chữ này ko đươc coi trọng. Nghĩ cũng thấy buồn, ko biết cụ nào có cảm giá c như e không.
Em sưu văn tầm lày :
Một hôm, Tử Cống hỏi Đức Khổng Tử:

- Có lời nào khả dĩ thi hành được chung thân không ?

Đức Khổng Tử đáp: - Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân.

Lời nói nầy biểu lộ rõ cái Đạo Nhân Ái của Thánh nhân đã trải qua mấy ngàn năm, và mãi mãi về sau, vẫn là khuôn vàng thước ngọc cho đạo xử thế, là nguyên tắc bất di bất dịch cho sự công bình và bình đẳng giữa nhơn loại.
 

bibeo

Xe buýt
Biển số
OF-52941
Ngày cấp bằng
15/12/09
Số km
751
Động cơ
459,340 Mã lực
Nơi ở
đôi bờ
F1 nhà e gần 2 tuổi, hôm nay đầu xuân cho cu cậu vào Văn Miếu thăm các cụ Rùa. Nhìn mấy chữ NHÂN, LỄ, NGHĨA, TRÍ, TÍN bất chợt tự ngẫm xem mình dc chữ nào :^) . Có lẽ mới dc có LỄ, NGHĨA . E sinh ra trong những năm 60 của thế kỷ trước và lớn lên trong những năm mà vì nhiều lý do những chữ này ko đươc coi trọng. Nghĩ cũng thấy buồn, ko biết cụ nào có cảm giá c như e không.
tính ra thì cụ hơn e gần 30 chục cái xuân xanh đấy ạ, e nghĩ mỗi thời mỗi khác, nhân, lễ, nghĩa, trí, tín, của thời ngày xưa chắc chắn ko thể áp dụng đối với bây giờ được, trên thực tế mỗi xã hội mỗi thời kỳ đều đưa ra 1 chuẩn mực nhất định để con ng tự noi theo, coi đó như là nền tảng, là cái khung để phấn đấu, cũng giống như bản sắc văn hóa dân tộc, chúng ta ko thể hoàn toàn áp dụng, ko thể từ đó mà áp đặt bắt mọi ng làm theo mãi mãi, thường trong chúng ta luôn tiếc nuối những cái gì thuộc về quá khứ mà mình trân trọng, nên cảm giác của cụ e có thể hiểu được, nhưng cụ cũng đừng vì đó mà phải suy nghĩ nhìu, nhân, lễ , nghĩa, trí, tín vẫn luôn luôn còn đó, chỉ có điều nó xuất hiện dưới 1 hình thức khác, dưới 1 chuẩn mực mới.
Mà nói thật, e rất thích cách cụ giáo dục f1 nhà mình đấy, chúc cụ năm mới thật nhìu niềm vui :)
 

raotro

Xe container
Biển số
OF-52461
Ngày cấp bằng
9/12/09
Số km
5,388
Động cơ
505,731 Mã lực
Nơi ở
Hà "nhì"
TRong 5 chữ của kụ lác đác có chữ cháu thiếu...:'(:'(:'(
Cháu sẽ cố gắng hơn. Cháu thề!
 

Lacetti_EX

Xe buýt
Biển số
OF-13819
Ngày cấp bằng
9/3/08
Số km
547
Động cơ
522,230 Mã lực
Khổng Tử than với học trò rằng: Đạo của ta đã lỗi thời chăng nên ít người theo quá, nên hạ xuống một chút chăng?.
Học trò (hình như là Nhan Uyên thì phải) dù có không theo thì thầy cứ thế mà làm. Như trái bầu khô, treo lên làm gương (dù không ăn được)
Em nhớ đại khái ý là vậy.
Các tiêu chí đạo đức con người khó theo hoàn toàn. Chỉ có mỗi học trò của Khổng Tử là theo được gần hết.
Theo em, Nhân Nghĩa Lễ Trí Tín thời nay vẫn cần lắm,vẫn nhiều lắm. Chỉ là ở khía cạnh khác mà thôi.
 

datinh

Xe container
Biển số
OF-25268
Ngày cấp bằng
5/12/08
Số km
6,098
Động cơ
423,565 Mã lực
Nơi ở
Ba đình HN
Theo em đó là quan điểm của bậc quân tử theo đạo khổng xưa kia , còn thời nay nếu lúc nào cũng Nhân, lễ , nghiã, trí ,tín mà thiếu sự ganh đua hoặc.... thì khó mà đạt được mục đích.
mong các cụ cắt nghĩa cho?:^)
Chữ Trí là sự hiểu biết, sự linh hoạt đó thôi ...:21:
Em cứ trộm nghĩ thế
Chỗ nào còn sơ sót mong các cụ bổ túc cho
(b)(b)(b)(b)
Chúc các cụ cùng gia đình một năm mới thật an lành và vạn sự như ý
(b)(b)(b)(b)(b)(b)(b)(b)(b)(b)(b)(b)(b)(b)
 

ban2010

Xe buýt
Biển số
OF-50203
Ngày cấp bằng
5/11/09
Số km
658
Động cơ
422,890 Mã lực
Nơi ở
HaNoi
Gần đây, em có đọc một đoạn trích trên forum Kỹ thuật quân sự TTVNOL.com, có một bài của các bác hải ngoại đi lề trái so sánh giữa cách áp dụng đạo Khổng, Mạnh của người Việt và người Nhật

Điểm khác biệt cơ bản nhất là người Việt có xu hướng bê nguyên xi đạo vào cuộc sống, coi những giá trị là bất biến còn người Nhật với tinh thần cực đoan áp dụng có chọn lọc. Người nhật thừa nhận Trung hoa lúc đó phát triển và học tập những điều tốt nhất từ sự phát triển đó. Có phần đề cập đến học giả Nhật còn định sáng tạo Đạo khác chống lại sự truyền bá đạo Khổng Mạnh, có chuyện khác đề cập đến việc ngay cả khi nếu Khổng Mạnh cầm quân đánh Nhật thì lúc đó các học trò nho giáo phải có nghĩa vụ chém Khổng Mạnh đền ơn vua.

Giá trị em cho là quan trọng nhất, là chữ Tín(l)
 

FORD G-Point

Xe tải
Biển số
OF-42417
Ngày cấp bằng
5/8/09
Số km
213
Động cơ
467,790 Mã lực
Văn Miếu hôm nay đông lắm, và rất nhiều F1 dc bố mẹ cho đi. Nhìn cũng thấy vui , vì có thời VM cỏ mọc um tùm. E định xin chữ Trí cho F1 , nhưng đông quá , dể mấy hôm nữa quay lại.
 

buggy

Xe tăng
Biển số
OF-2772
Ngày cấp bằng
13/12/06
Số km
1,467
Động cơ
576,920 Mã lực
Giá trị nhất là chữ TRÍ.

Ko có TRÍ thì sẽ đặt chữ Nhân sai chỗ, nhân với kẻ thù thì nó giết mình.
Lễ, nghĩa với cái bọn bất nghĩa chúng chửi mình ngu.
Tín với kẻ bất tín thì đúng là ngu thực sự.

Khi có chữ Trí rồi, sẽ tìm dc giá trị thật của các chữ còn lại.
 

shrek_coi

Xe hơi
Biển số
OF-51092
Ngày cấp bằng
17/11/09
Số km
112
Động cơ
456,270 Mã lực
Em nhìn lại mình thì thấy lúc giữ được chữ này thì mất chữ khác, nên nhìn chung nếu cứ theo tiêu chuẩn thì chẳng được chữ nào cả :'(.

Nhưng nghĩ cho cùng Khổng Tử cũng có giữ được hết cả 5 chữ này đâu, nên nhìn chung em coi nó là mục tiêu phấn đấu để khi nào già thì vừa đạt được :21: haha.

Nhưng dạo này tự nhiên em thấy mấy giá trị Khổng giáo kiểu này nhạt nhẽo và vô vị vô cùng. Giờ em nghĩ VN mình giai đoạn này chỉ cần đề cao một tính dám làm, dám chịu tránh nhiệm là đủ.

Ko hiểu có cụ nào lên Văn Miếu xin chữ dám ko :D.
 

Mr Nguyên-Anh

Xe tải
Biển số
OF-50241
Ngày cấp bằng
5/11/09
Số km
378
Động cơ
460,180 Mã lực
Giá trị nhất là chữ TRÍ.

Ko có TRÍ thì sẽ đặt chữ Nhân sai chỗ, nhân với kẻ thù thì nó giết mình.
Lễ, nghĩa với cái bọn bất nghĩa chúng chửi mình ngu.
Tín với kẻ bất tín thì đúng là ngu thực sự.

Khi có chữ Trí rồi, sẽ tìm dc giá trị thật của các chữ còn lại.
cái chữ TRÍ của bác thì con người đi đến đoạn nào của cuộc đời rồi mới thấy? mà có người đi hết cả đời không thấy được chữ này. em thấy rõ ràng nhất các cụ ngày xưa đã dạy; NHÂN TRI SƠ, TÍNH BẢN (Bổn) THIỆN... cứ giữ được đúng tri sơ và bản thiện đã, đừng lạc hướng mới mong đắc được những thứ khác.
 

Mr Nguyên-Anh

Xe tải
Biển số
OF-50241
Ngày cấp bằng
5/11/09
Số km
378
Động cơ
460,180 Mã lực
em vừa đọc lại kỹ comment của bác, hình như bác có chút hiểu sai về chữ "nhân"
 

sauken

Xe container
Tưởng nhớ
Biển số
OF-4349
Ngày cấp bằng
21/4/07
Số km
7,958
Động cơ
626,357 Mã lực
Nơi ở
Phòng chẩn trị đa khoa Đông y Vĩnh Xuân
F1 nhà e gần 2 tuổi, hôm nay đầu xuân cho cu cậu vào Văn Miếu thăm các cụ Rùa. Nhìn mấy chữ NHÂN, LỄ, NGHĨA, TRÍ, TÍN bất chợt tự ngẫm xem mình dc chữ nào :^) . Có lẽ mới dc có LỄ, NGHĨA . E sinh ra trong những năm 60 của thế kỷ trước và lớn lên trong những năm mà vì nhiều lý do những chữ này ko đươc coi trọng. Nghĩ cũng thấy buồn, ko biết cụ nào có cảm giá c như e không.
Theo cái thiển nghĩ của em, trong ngũ thường thì TRÍ làquan trọng nhất!
Người có TRÍ sẽ không phạm sai lầm, có TRÍ thì biết coi trọng lẽ phải (nghĩa),
biết gìn giữ niềm tin (tín), biết dùng "nhân" để đối với đời, biết dùng "lễ" để đối
nhân sử thế.
Vậy nên dậy con cái cho biết đủ (tức là nhận thức đến nơi đến chốn), dậy cách
nhận thức tốt tự nhiên nó khắc thấm nhuần ngũ thường thôi.
Em nghĩ vậy.
 

sauken

Xe container
Tưởng nhớ
Biển số
OF-4349
Ngày cấp bằng
21/4/07
Số km
7,958
Động cơ
626,357 Mã lực
Nơi ở
Phòng chẩn trị đa khoa Đông y Vĩnh Xuân
cái chữ TRÍ của bác thì con người đi đến đoạn nào của cuộc đời rồi mới thấy? mà có người đi hết cả đời không thấy được chữ này. em thấy rõ ràng nhất các cụ ngày xưa đã dạy; NHÂN TRI SƠ, TÍNH BẢN (Bổn) THIỆN... cứ giữ được đúng tri sơ và bản thiện đã, đừng lạc hướng mới mong đắc được những thứ khác.
"Chi" mới đúng kụ ạ!
 

anhdayma

Xe tải
Biển số
OF-4898
Ngày cấp bằng
21/5/07
Số km
352
Động cơ
550,261 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Theo em là tùy người, tùy thời để sắp xếp lại thứ tự các từ đó cho phù hợp nhất với bản thân.
 

Mr Nguyên-Anh

Xe tải
Biển số
OF-50241
Ngày cấp bằng
5/11/09
Số km
378
Động cơ
460,180 Mã lực
"Chi" mới đúng kụ ạ!
thanks cụ em type nhầm. nhưng con người khi sinh ra thì đâu có được lựa chọn. cái gì cũng phải có đầu có đuôi chứ. nhiều người có trí nhưng vẫn thiếu nhân, nhiều người có trí nhưng vẫn bỏ qua lễ và nghĩa, nhiều người có trí mà vẫn bạc ác là chuyện thường cụ ạ
 

heavyrain2408

Xe buýt
Biển số
OF-405
Ngày cấp bằng
19/6/06
Số km
994
Động cơ
589,620 Mã lực
Nơi ở
The Rain City of America
Website
www.cse.wustl.edu
Gần đây, em có đọc một đoạn trích trên forum Kỹ thuật quân sự TTVNOL.com, có một bài của các bác hải ngoại đi lề trái so sánh giữa cách áp dụng đạo Khổng, Mạnh của người Việt và người Nhật

Điểm khác biệt cơ bản nhất là người Việt có xu hướng bê nguyên xi đạo vào cuộc sống, coi những giá trị là bất biến còn người Nhật với tinh thần cực đoan áp dụng có chọn lọc. Người nhật thừa nhận Trung hoa lúc đó phát triển và học tập những điều tốt nhất từ sự phát triển đó. Có phần đề cập đến học giả Nhật còn định sáng tạo Đạo khác chống lại sự truyền bá đạo Khổng Mạnh, có chuyện khác đề cập đến việc ngay cả khi nếu Khổng Mạnh cầm quân đánh Nhật thì lúc đó các học trò nho giáo phải có nghĩa vụ chém Khổng Mạnh đền ơn vua.

Giá trị em cho là quan trọng nhất, là chữ Tín(l)
Bài trên Tuần Việt Nam net, lề phải đó cụ ơi, hok phải của bọn hải ngoại ********* đâu :))
Em thấy bài này rất hay, rất đáng để học tập Nhật Bản (l)

Bài đó đây:
Trung Quốc trong mắt Nhật Bản, cách nhìn tạo ra số phận
Thử nhìn lại lịch sử, tham chiếu Nhật Bản, một nước cũng là láng giềng Trung Quốc như Việt Nam, nền văn minh cũng sinh sau đẻ muộn như Việt Nam, và quy mô quốc gia cũng nhỏ bé như Việt Nam, đã định vị Trung Quốc như thế nào trong một bối cảnh lịch sử tương tự như Việt Nam.

LTS: Thế giới, đặc biệt là các nước ở châu Á, xem sự trỗi dậy của Trung Quốc có tính cách thời đại, đang bàn thảo sôi nổi về tác động này. Định vị Trung Quốc đang trở thành một chủ đề nóng ở nhiều nước trong khu vực.

Bài viết dưới đây đưa ra một góc phân tích về cách nhìn Trung Quốc của Việt Nam và Nhật Bản thời phong kiến. Đây là góc nhìn riêng của tác giả cần được tranh luận, làm sáng tỏ thêm. Mời bạn đọc phản biện bài viết này.

Nếu như lịch sử hiện đại của các nước Đông Á (Việt Nam, Trung Quốc, Triều Tiên, Nhật Bản) là lịch sử quan hệ với Phương Tây, thì trong các thời kỳ tiền hiện đại, lịch sử của Việt Nam, Triều Tiên và Nhật Bản là lịch sử của mối quan hệ với Trung Quốc.

Trong thời đại ngày nay, khi Trung Quốc đang ôm tham vọng giành lại vị trí lịch sử đặc biệt trước đây. Để định vị chính mình, Việt Nam không thể không định vị Trung Quốc. Chúng ta hãy thử nhìn lại lịch sử, tham chiếu Nhật Bản, một nước cũng là láng giềng Trung Quốc như Việt Nam, nền văn minh cũng sinh sau đẻ muộn như Việt Nam, và quy mô quốc gia cũng nhỏ bé như Việt Nam, đã định vị Trung Quốc như thế nào trong một bối cảnh lịch sử tương tự như Việt Nam.

Trung Quốc trỗi dậy. Ảnh: Reuters.

Trung Quốc không phải là "thiên triều"

Nước ta suốt nghìn năm, mỗi khi Trung Quốc xâm lăng thì ngoan cường tuyên bố "Nam quốc sơn hà Nam đế cư", nhưng thắng họ rồi thì lại đều đặn triều cống, các Vua mỗi khi lên ngôi thì luôn xin "thiên triều" phong tước, tự coi mình là nước nằm trong vòng ảnh hưởng của Trung Quốc.

Trong con mắt Nhật Bản, Trung Quốc không may mắn có cái vị trí ấy. Trong suốt lịch sử trung đại, không có bất kỳ một ông Nhật hoàng nào cử sứ giả sang Trung Quốc xin tước phong. Ngay trong bức thư đầu tiên gửi Tùy Dạng Đế để thiết lập quan hệ ngoại giao, thái tử Shotoku đã mở đầu: "Thư này là thư của thiên tử xứ mặt trời mọc gửi thiên tử xứ mặt trời lặn".

Trung Quốc dĩ nhiên là tức giận, nhưng phải chấp nhận. Rồi dần dần thành quen, và... chấp nhận vĩnh viễn.

Với chúng ta, chỉ khi nào bán nước như Lê Chiêu Thống thì mới bị nguyền rủa, còn "nộp cống xưng thần" là chuyện nhỏ, ngay cả với Lê Thái Tổ hay Quang Trung. Ở Nhật Bản, Ashikaga Yoshimitsu (cuối thế kỷ 14), là vị Shogun (tức "tướng quân", dưới quyền Nhật hoàng) duy nhất trong lịch sử Nhật nhận tước phong của Trung Quốc. Và chỉ có thế, cái tên của ông này đã bị lịch sử Nhật Bản muôn đời nguyền rủa như một vết nhơ khó rửa của dân tộc.

Như vậy, ngay cả khi không hề có chiến tranh, họ vẫn thiết định một tư thế bình đẳng trong ngoại giao.

Đừng nghĩ rằng vì Việt Nam quá gần Trung Quốc mà đành nhân nhượng. Chỉ cần xem quá trình Vương An Thạch phải mất nhiều năm chuẩn bị cho cuộc chiến tranh xâm lược Đại Việt năm 1076 là rõ. Thời đó, chuẩn bị một cuộc chiến tấn công Việt Nam không hề dễ dàng.

Việt Nam lựa chọn như vậy về mặt chính trị, vì một nguyên nhân văn hóa: chúng ta chấp nhận văn hóa Trung Quốc là một "khuôn mẫu đỉnh cao", do đó, dù kháng chiến ngoan cường để giữ độc lập trong thực tế, nhưng về mặt chính trị, lại chấp nhận mình thuộc vùng ảnh hưởng của nó.

Vậy, tiếp theo, ta thử xem Nhật Bản trước đây nhìn văn hóa Trung Quốc như thế nào.

Trung Quốc không phải là khuôn mẫu

Nhật Bản dĩ nhiên thừa nhận Trung Quốc là một nền văn minh rực rỡ và học tập nó hết mình, nhưng khác Việt Nam, Nhật Bản không cho phép Trung Quốc trở thành khuôn mẫu. Có thể thấy sự lựa chọn này ở tất cả những lĩnh vực chủ yếu của nền văn hóa.

Cắm rễ trên nền tảng văn minh nông nghiệp lúa nước Đông Nam Á, Việt Nam dĩ nhiên có một bản sắc khác biệt với Trung Quốc, ngay từ cội rễ. Nhưng ta thử nhìn vào phần văn hóa bác học, phần được tầng lớp tinh hoa dân tộc du nhập về và "đặt chình ình" vào giữa cơ thể dân tộc.

Là một nước đi sau, Việt Nam muốn bắt kịp Trung Quốc. Nhưng ít nhất là từ thế kỷ XV trở đi, chúng ta có một cách nhìn lạ lùng: không thua Trung Quốc nghĩa là... không khác Trung Quốc.

Bị dẫn dắt bởi cách nhìn này, những sáng tạo của chúng ta thật đáng tự hào, nhưng chỉ có điều, ở khá nhiều lĩnh vực chủ yếu, chưa bao giờ vượt ra ngoài "chiếc hộp Trung Quốc". Tổ chức khoa cử như Trung Quốc. Sắp xếp bộ máy nhà nước như Trung Quốc. Dùng hoạn quan như Trung Quốc. Viết chữ Hán như người Trung Quốc viết... Xây dựng Văn Miếu, biểu tượng của nền văn hiến nước nhà, chúng ta không dám làm bất kỳ chi tiết nào khác với Khổng miếu ở Trung Quốc.

Văn miếu (Việt Nam) xây dựng từ thế kỷ 11. Khang Hy ở thế kỷ 17 đến thăm Khổng miếu (Trung Quốc), viết 8 chữ "Vạn thế sư biểu. Khang Hy ngự thư". Chúng ta cũng lật đật làm một tấm bảng y như vậy để treo ở nhà mình, đến nỗi Hồ Cẩm Đào ở thế kỷ 21 này đến thăm Văn miếu (Việt Nam), nhìn 8 chữ ấy, từng bối rối vì ngỡ đang... ở nhà.

Ngay cả trong những sáng tạo nhằm mục đích phân biệt mình với Trung Quốc, chúng ta cũng sáng tạo trong khuôn khổ của Trung Quốc: sáng tạo chữ Nôm, nhưng theo đúng những nguyên tắc của chữ Hán, bắt buộc những ai muốn học chữ Nôm thì phải học chữ Hán trước.

Nhật Bản thì không cho phép Trung Quốc có vinh dự là một lò gạch để đúc nên những cục gạch giống nhau. Họ không tổ chức khoa cử như Trung Quốc. Không xây dựng hệ thống nhà nước như Trung Quốc. Không dùng hoạn quan như Trung Quốc. Dùng chữ Hán, nhưng ngay trong cuốn sử đầu tiên, "Cổ sự ký", họ phá vỡ mối quan hệ giữa âm và nghĩa của chữ Hán để viết một thứ chữ Hán mà người Trung Quốc... không đọc được.

Suốt hơn một nghìn năm độc lập phong kiến và tự chủ khi học hỏi Trung Quốc, Việt Nam có nhiều sáng tạo độc đáo, rất riêng, nhưng không có những đóng góp khiến Trung Quốc ngày nay nhìn lại mà hổ thẹn.

Chúng ta không thể làm điều đó, vì ngay từ xuất phát điểm là cách nhìn và cái nhìn, "chữ thánh hiền" là chữ Trung Quốc, "người thánh hiền" là
người Trung Quốc, nhìn chung, mọi hình mẫu đều nằm ở Trung Quốc.

Vậy chúng ta thử nhìn xem ông bạn Nhật kia học Trung Quốc bằng thái độ văn hóa nào.

Trả ơn thầy bằng cách giỏi hơn thầy

Các bậc đại Nho của chúng ta coi mọi điều hay lẽ phải đã được "thánh hiền Trung Quốc" nói hết cả, mình không cần phải lập thuyết làm gì, chỉ cần sống sao cho đúng.

Ở Nhật Bản xưa, các nhà Nho được tôn vinh là bậc đại Nho là những người dám làm một việc mà đối với các nhà Nho Việt Nam là không thể chấp nhận được: phủ định triệt để thánh hiền Trung Quốc, để xây dựng một cách nhìn và cái nhìn một mới về nhân sinh.

Ảnh: 2m.au.com

Trong văn hóa Việt Nam, có bậc đại Nho nào của chúng ta khi biện luận mà dám đặt vấn đề một cách "vô lễ" như thế này với thánh hiền Trung Quốc? Sách "Sentetsu Sodan" ("Tiên triết tùng đàm") của Nhật kể về Yamazaki Ansai, bậc đại Nho của Nhật Bản thế kỷ 17, như sau: Một hôm Yamazaki Ansai hỏi các môn đệ: "Nếu bây giờ Trung Quốc cử Khổng tử làm chánh tướng, Mạnh tử là phó tướng, dẫn vài vạn binh thuyền tấn công nước ta. Là học trò của Khổng Mạnh, các trò sẽ làm gì?". Nghe câu hỏi là biết câu trả lời rồi. Các học trò của Khổng Mạnh sẽ phải... chém đầu Khổng Mạnh để báo ơn vua, như chính Khổng Mạnh đã dạy.

Việt Nam thì chỉ có thể chém đầu Ô Mã Nhi, Liễu Thăng, chứ chém đầu cụ Khổng cụ Mạnh thì không dám. Chúng ta không cảm thấy cần phải "đặt vấn đề" về mặt văn hóa với Trung Quốc.

Thế kỷ 17, Nhật Bản có một bậc đại Nho là Ito Jinsai phê phán triệt để Tống Nho: để hiểu Đạo của người, không thể bằng cách nhìn đạo của Trời thông qua Lý, như Tống Nho quan niệm, mà cần nhìn thẳng vào chính cuộc sống đời thường và trần tục này. Họ có những kẻ điên.

Tominaga Nakamoto, đầu thế kỷ 18, còn đi xa hơn nữa, lớn tiếng tuyên bố rằng, đạo Nho là của Trung Quốc, đạo Phật là của Ấn Độ, Thần đạo thì của Nhật Bản nhưng của thời xưa.

Cần một triết thuyết mới cho cuộc sống thực hôm nay. Nakamoto tuyên bố vậy, nhưng chẳng làm được gì cả. Chí nguyện là một chuyện, còn có sáng tạo được cái "triết thuyết mới" ấy hay không là chuyện khác.

Tuy nhiên, điên như Nakamoto là dở cho riêng ông nhưng tốt cho đất nước ông. Khoảng nửa thế kỷ sau, thái độ thách thức cái vị trí đỉnh cao văn hóa của Trung Quốc đã đi đến đích: ngay từ trước duy tân Minh Trị gần một thế kỷ, cậu học trò Nhật Bản có những cống hiến thực sự trong thực tế để dạy lại ông thầy của mình.

Các học phái "Kokugaku", "Rangaku", "Mito"... đã phủ nhận tận gốc vị trí lãnh đạo của văn hóa Trung Quốc, bằng cách chỉ ra những lý luận phi tự nhiên của Nho giáo Trung Quốc, sự cực đoan của học thuyết "thiên mệnh", những sai lầm trong những kiến thức y học Trung Quốc về giải phẫu người...

Học tập Trung Quốc là chịu ơn Trung Quốc. Chịu ơn thầy thì phải trả ơn thầy. Cách trả ơn duy nhất đúng là cống hiến cho ông ấy những hiểu biết mới của riêng mình.

Lời cuối cho một khởi đầu

Sang đến thế kỷ XIX, ở Việt Nam, đáp lại tiếng khóc canh tân thảm thiết của Nguyễn Trường Tộ là cái im lặng đáng sợ của một hoang mạc tinh thần, vì ngay cả khi Việt Nam đã bị Pháp nghiền nát, những ông quan hay chữ trong triều đình Huế vẫn chưa thôi sùng bái Trung Quốc như là "khuôn mẫu đỉnh cao".

Ở Nhật Bản, vì dám thách thức thầy mình về mặt trí tuệ, nên sang đầu thế kỷ XIX, trí thức Nhật không bất ngờ khi thấy Trung Quốc đại bại trước Anh quốc trong chiến tranh nha phiến. Và nhờ thế, họ được chuẩn bị sẵn về mặt tinh thần để đáp lại tiếng gọi canh tân của Fukuzawa Yukichi bằng một nhịp bước quân hành khiến cả bầu trời rung chuyển.

Cách nhìn tạo ra cái nhìn. Cái nhìn tạo ra sự lựa chọn. Sự lựa chọn tạo ra số phận. Số phận thay đổi khi cách nhìn thay đổi.

Người Nhật ngày trước nhìn văn hóa Trung Quốc như thế nào thì sau đó họ cũng nhìn văn minh Phương Tây theo cách ấy. "Học tập Phương Tây, Đuổi kịp Phương Tây. Vượt qua Phương Tây" - đó là tinh thần Nhật Bản suốt từ thời kỳ Duy tân đến nay. Tinh thần này trùm lên mọi lĩnh vực, kể cả văn chương nghệ thuật.

Dĩ nhiên, khi nghe khẩu hiệu này của Nhật Bản, ta sẽ cảm thấy họ lộng ngôn. Bởi "Phương Tây" là cả một thế giới khổng lồ và đa dạng. Nhật Bản không thể so sánh được về mặt quy mô. Nhưng, lộng ngôn thì cũng như... Nakamoto ở thế kỷ 18 là cùng.

Mỗi dân tộc khi tham gia vào dòng chảy toàn cầu hóa đều không thể không định vị quốc gia mình trên bản đồ thế giới. Mỗi người Việt định vị bản thân mình trước cuộc đời như thế nào thì Dân tộc Việt định vị chính nó trước thế giới như thế ấy.

Sức mạnh của một dân tộc thể hiện rõ nhất không phải khi nó đứng ở vị thế của kẻ mạnh, mà khi nó sinh ra, mới ngước mắt nhìn mặt trời đã nhận thấy mình là kẻ yếu.

Một dân tộc yếu khi còn chưa thôi thách thức những đỉnh cao, nó vẫn còn đang sống, đang hành trình. Một dân tộc đã chấp nhận một đỉnh cao nào đó là khuôn mẫu vĩnh viễn, nó là một chiến binh "gục bên súng mũ bỏ quên đời".
Nguồn: http://www.tuanvietnam.net/2010-02-01-trung-quoc-trong-mat-nhat-ban
 

Ngo Gia

Xe tăng
Biển số
OF-1231
Ngày cấp bằng
10/8/06
Số km
1,422
Động cơ
589,219 Mã lực
Nơi ở
Chân trời góc bể...
Website
www.butmay.com
Nhà cháu ghét mỗi cái ra Văn Miếu toàn thấy mấy cái chữ đó viết bằng tiếng Tàu.
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top