Khổ thế, ko đam mê nó lại sống dai nhách
. Câu cá ? Em câu từ nhỏ , nhưng chỉ thích chứ ko mê. Với suy nghĩ của em là mê tức là phải đào sâu tìm hiểu gốc rễ ngọn ngành. Chứ chỉ uống bia rượu, nghe nhạc nhẽo, ăn uống, nấu nướng, vật dụng nhà cửa... người ta có gì thì em gần như có cả. Nhưng ko thể gọi là mê đc kể cả bài bạc, em chơi từ nhỏ , ko món nào là ko biết ko hay. Kể cả các máy trong casino, em cũng tìm hiểu và kiếm tiền từ nó đã. Nhưng nó chỉ đc coi là nghề cờ bạc kiếm cơm. Ko nghiện 1 tý nào hết. Nói trắng ra là cờ bạc gạo. Kiếm đc thì chơi. Ko ăn đc thì giải tán. Thứ mà nhiều người giống như em đi kiếm ăn từ cờ bạc rốt cuộc đều nghiện sạch.
Nhờ cờ bạc mà em kiếm đc tiền cưới vợ, mua xắm vật dụng giá đình, ăn tiêu và gửi về VN. Đều nhờ nó cả vào cờ bạc.
Tiền kiếm tạm đc, có thể mua thứ mà 1 số ng ko mua nổi, nhưng đam mê là cái gì thì đúng là câu hỏi khó. Mà nào phải mình là thứ công tử bột. Dãi dầu bôn bà khắp mọi nơi. Đến ở những nơi mà mình ko quen ai, ko biết nó ra sao. Ko biết phải đối mặt với những gì phía trc ko bạn bè, ko nhà cửa tiền chỉ vài trăm trong người ... nói thật về độ liều thì ít ng dám như em lắm. Nhiều khi kể lại , nhiều ng nói chắc chắn ko bh dám như vậy.
Nhà hoang em còn chui vào ngủ, vì mình toàn làm lậu. Ko ai dám chứa luôn. Có lúc trong ng ko có 1 xu. Ăn bắp cải luộc 3 ngày với cơm. Đến ngày thứ 4 thì trời thương làm đc ít. Đủ ăn 1 tháng.
Hay tại mình khô khan cảm xúc quá ko ?