- Biển số
- OF-511636
- Ngày cấp bằng
- 23/5/17
- Số km
- 121
- Động cơ
- 181,810 Mã lực
cái tình cái nghĩa rồi mình sẽ được đền đáp thôi
Sáng nay đọc được bài của cụ thấy ấm lòng trước khi lên đường! Cảm ơn cụ và mấy bạn trẻ!Em cũng vội quá nên chỉ có 2 cái hình mờ ảo các Cụ xem tạm. Vừa xong ạ, Em đang đi thì gặp 1 Chị đi xe SYM chở 2 thùng hàng chỗ 328 Nguyễn Trãi ( gần hầm ngầm), thì ngã và chui vào giữa 2 bên barie. Em xuống giúp đỡ, cùng rất nhiều thanh niên khác trong đó Em chỉ nhớ qua loa là biển 18b, 33, 17... và rất nhiều biển HN. Em vẫn kịp xin số đt và gọi về gia đình Chị ấy, bọn Em chặn taxi định đưa đi nhưng có 2 thanh niên trẻ công tác trong ngành Y ngăn lại sơ cứu qua và nhất quyết gọi các hãng xe của Yte đến. Sau đó tất cả kéo barie ra để người phụ nữ ấy nằm giữa con lươn chia làn. Rồi chả ai bảo ai, người thì ra nhắc nhở các xe lưu thông để tránh tắc, người thì đi kiếm đá để trườm lên vết thương ở đầu nhằm tránh chảy máu rất nhiều, người thì đi gửi xe và 2 thùng hoa quả tại 328 Nguyễn Trãi... cực kỳ ấm lòng ạ, Em dù đang rất bận phải xuống viện K chăm người nhà vẫn cố nán lại cho xong việc đã. Nhưng cái buồn của Em là người nhà đến thì Em đã phải đi, người nhà Chị ấy chỉ gọi điện xem xe và chìa khóa ở đâu. Mặc dù Em cáu nói để tất cả ở 328 NT, người nhà chuyển cấp cứu ở Bệnh viện Hà Đông ( đang co giật). Thế mà người nhà ( chắc là chồng): Bác ơi, Em tìm thấy xe nhưng chưa thấy chìa khóa...!
- ps: ko có nghĩa thì phải có tình, người nhà quý hay cái xe quan trọng cho dù nghèo. Chả may có đọc được thớt này Bác cứ đến tìm cô bé cắt tóc áo đen mà xin chìa khóa. Cũng thay mặt nạn nhân hôm nay cám ơn các bạn trẻ nhé, cực kỳ nhiệt tình, chờ xe cấp cứu đi rồi các bạn ấy và Em dọn dẹp bê lại barie, cất gọn gàng các vật dụng bay ra đường ( tránh người sau gặp nạn) rồi bắt tay nhau chúc may mắn và hẹn gặp lại.
Em cũng ngại chả dám quay chụp, xong việc rồi Em mới chụp 2 kiểu nhòe nhoẹt để mong gặp lại những con người đạo đức, có văn hóa thực sự
- à Em nhắn người nhà Chị ấy nhé, trước khi bọn Em bê lên cáng Chị ấy có rơm rớm và nói: A ơi, Em không đi viện đâu!
Sao thất đức vậy nhỉCó thể người ta nghĩ là bình thường ạ !
Như e chứng kiến chuyện này !
Không biết sau này vợ con chú ấy có ân hận không !
Chú này là giảng viên kiến trúc , mới nghỉ hưu , chắc cũng hay rượu chè nên bị chảy máu dạ dày. Cấp cứu ở viện nhỏ , bác sỹ bảo chuyển viện vì nôn ra máu nhiều. Không cầm máu được phải can thiệp ngoại khoa. Viện còn 3-4 bịch máu gì ấy cho truyền nốt và yêu cầu người nhà lên viên huyết học mua máu. Bà mẹ thì còn gọi cho mấy ông em chồng đến mà trông anh, chắc mấy ông ngồi uống với nhau hôm trước! Xong cuong quyết không đồng ý chuyển viện, kệ bác sỹ nói để ở lại là chết. Chờ anh em nhà ông ấy đến mà đưa đi. Thằng con thì bác sỹ kêu đi mua máu luc 11 rưỡi , dạ vâng. 1 giờ chưa thấy về .Bác sỹ hỏi liên tục , bà mẹ cũng chả thèm gọi điện giục. Lúc này thêm chị gái và anh rể đến mới gọi tìm. Hóa ra nó đi ăn chứ có đi mua máu đâu ! Chị nó chửi ầm ầm , xong thằng con rể lúc đấy chạy đi mua máu ! 3 giờ về thì ông ấy chết rồi! Một cái mao mạch bị vỡ mất máu cấp !
Khi sự việc xảy ra theo phản xạ tự nhiên người ta nghĩ đến trước tiên là tài sản sau đó là tình hình sức khoẻ nạn nhân, cuối cùng mới sực nhớ ra là phải cám ơn người đã giúp đỡ.
số đông người việt mình nó thế cụ ah. chung quy cũng vì nghèoMới thấy cái An sinh XH của mình quá kém- chứ ko phải quá nghèo.
Câu của chi ấy nói khi đc khiêng : EM ko đi Viện đâu - chua xót lắm cụ ơi.
Trường hợp chị trên, xe biển tỉnh :
- Ngoại tỉnh lên HN, ko bấu víu vào đâu
- Kiếm ăn từng đồng, chạy ăn từng bữa
- Có nợ trên đầu nữa
Thì nên thông cảm, khi cái xe máy là 1 tài sản quá lớn, là con trâu cày của họ.
Vào viện ko tiền, ko có ASXH , em ko dám nghĩ
Ấm lòng cụ nhể
Em nghĩ là cũng phải tùy tình huống chứ, ví dụ có chuyện nhưng vẫn có người ở nhà và tạm thời OK hoặc đã đưa vào viện thì vẫn có thể nán lại chỉ 5-10' để bàn giao và sắp xếp các vấn đề quan trong, em ko ủng hộ việc đặt cái cá nhân quá lớn lên trên 1 tổ chức như thế. Tất nhiên nó ko có gì quan trọng mà sếp làm khó thì kệ mẹ nó là ko có gì bàn cãi.Cám ơn thì cũng có giải quyết việc gì đâu, đã làm điều gì thì cần gì cái ơn đúng ko Cụ?. Em chỉ ức chế là người ngoài họ còn cố giúp, người nhà lại cứ nghĩ tới tài sản. ( Em đoán đó là Chồng, vì Em xin số chồng Chị ấy). Nhưng Chồng kiểu đó khác gì trồng cây chuối, Em có đợt đang họp: nghe nhà có chuyện là Em đi luôn, cãi nhau với sếp thẳng tưng kể cả mất việc chỉ vì Em báo cáo gấp mà ko đồng ý. ( Em cơ quan quản lý nhà nước ạ)
truyện cổ tích hả cụTrên mạng có anh thợ hồ cứu đứa trẻ 8 tuổi bị dân vu là yêu râu xanh đánh cho một trận bết. Sau đó hơn 10 năm sau đứa bé ấy trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, giàu có đi tìm a thợ hồ xin lấy làm chồng đó.
Em ghi nhận lúc đó hơi nóng, nhưng nhà chỉ có 2 A/E. Ông A thì bỏ vợ rồi, lúc xin đi Em cũng đã đứng lên xin phép và thực sự cuộc họp đó cũng ko quan trọng lắm. Nhất là người ngoài báo có chủ số đt này tai nạn nặng lắm, đợt đó cũng lên báo đấy ạ. Em bây giờ cũng lên được tí, nhân viên cứ ốm tha, già thải, tạo điều kiện hết mức rồi sau nó lại trả lại mình hết mà. Cái gì cũng nên có sự mềm mỏng, Em chưa làm quan to nên Em chỉ tính đến con người thôi, công việc cứ hoàn thành là ổn!Em nghĩ là cũng phải tùy tình huống chứ, ví dụ có chuyện nhưng vẫn có người ở nhà và tạm thời OK hoặc đã đưa vào viện thì vẫn có thể nán lại chỉ 5-10' để bàn giao và sắp xếp các vấn đề quan trong, em ko ủng hộ việc đặt cái cá nhân quá lớn lên trên 1 tổ chức như thế. Tất nhiên nó ko có gì quan trọng mà sếp làm khó thì kệ mẹ nó là ko có gì bàn cãi.
E mới đọc xong hôm qua đó cụ, e không hề chém đâu.truyện cổ tích hả cụ
Cụ đúng là người tốt rồiCụ rất tốt và nhiệt tình, thời sinh viên em cũng vậy, có lần còn móc hết tiền nộp viện phí mà chả được câu cảm ơn! Em cũng kệ, miễn làm đc việc tốt là vui rồi
Em mời cụ chén rượu ạ
Gọi là sống có trách nhiệm thì đúng hơn, ai cũng biết phải/ nên làm thế nhưng thường tặc lưỡi bỏ quaCụ và các bạn đó thật tốt
ủn giúp cụ, xã hội cần nhiều hơn những việc như này, chúc các cụ gặp nhiều may mắn trong csEm cũng vội quá nên chỉ có 2 cái hình mờ ảo các Cụ xem tạm. Vừa xong ạ, Em đang đi thì gặp 1 Chị đi xe SYM chở 2 thùng hàng chỗ 328 Nguyễn Trãi ( gần hầm ngầm), thì ngã và chui vào giữa 2 bên barie. Em xuống giúp đỡ, cùng rất nhiều thanh niên khác trong đó Em chỉ nhớ qua loa là biển 18b, 33, 17... và rất nhiều biển HN. Em vẫn kịp xin số đt và gọi về gia đình Chị ấy, bọn Em chặn taxi định đưa đi nhưng có 2 thanh niên trẻ công tác trong ngành Y ngăn lại sơ cứu qua và nhất quyết gọi các hãng xe của Yte đến. Sau đó tất cả kéo barie ra để người phụ nữ ấy nằm giữa con lươn chia làn. Rồi chả ai bảo ai, người thì ra nhắc nhở các xe lưu thông để tránh tắc, người thì đi kiếm đá để trườm lên vết thương ở đầu nhằm tránh chảy máu rất nhiều, người thì đi gửi xe và 2 thùng hoa quả tại 328 Nguyễn Trãi... cực kỳ ấm lòng ạ, Em dù đang rất bận phải xuống viện K chăm người nhà vẫn cố nán lại cho xong việc đã. Nhưng cái buồn của Em là người nhà đến thì Em đã phải đi, người nhà Chị ấy chỉ gọi điện xem xe và chìa khóa ở đâu. Mặc dù Em cáu nói để tất cả ở 328 NT, người nhà chuyển cấp cứu ở Bệnh viện Hà Đông ( đang co giật). Thế mà người nhà ( chắc là chồng): Bác ơi, Em tìm thấy xe nhưng chưa thấy chìa khóa...!
- ps: ko có nghĩa thì phải có tình, người nhà quý hay cái xe quan trọng cho dù nghèo. Chả may có đọc được thớt này Bác cứ đến tìm cô bé cắt tóc áo đen mà xin chìa khóa. Cũng thay mặt nạn nhân hôm nay cám ơn các bạn trẻ nhé, cực kỳ nhiệt tình, chờ xe cấp cứu đi rồi các bạn ấy và Em dọn dẹp bê lại barie, cất gọn gàng các vật dụng bay ra đường ( tránh người sau gặp nạn) rồi bắt tay nhau chúc may mắn và hẹn gặp lại.
Em cũng ngại chả dám quay chụp, xong việc rồi Em mới chụp 2 kiểu nhòe nhoẹt để mong gặp lại những con người đạo đức, có văn hóa thực sự
- à Em nhắn người nhà Chị ấy nhé, trước khi bọn Em bê lên cáng Chị ấy có rơm rớm và nói: A ơi, Em không đi viện đâu!