- Biển số
- OF-63780
- Ngày cấp bằng
- 10/5/10
- Số km
- 429
- Động cơ
- 441,600 Mã lực
e chứng kiến vài lần rồi
1.2 lần đầu ghê ghê sau lại quen ko sợ nữa
1.2 lần đầu ghê ghê sau lại quen ko sợ nữa
Ơ thế sao cháu k biết chú nhỉQuê cháu toàn người tài nói chuyện với người âm, tìm mộ liệt sỹ, có ông còn nói chuyện được với bác Hồ
Cụ tự mình chết đi phát rồi vong cụ nhập về ai đó là thực tế ngay mà. e chỉ fun thôi cụ đừng giậnKiểm tra thế nào cụ? Bao nhiêu hội đoàn kiểm tra lập ra thì mấy thằng bịp hoặc co vòi hoặc lộ tẩy.
Vớ vẩn! Ông nào đi tu mà mong thành thánh, thần thì tu cái đếch gì. Sư phát ngôn thánh thần thì cũng khác gì lũ mông muộiVong nhập là có thật, còn chuyện vong đó có đúng là người mà vong xưng hay ko thì chịu, vì đa số các cụ và em chưa tu chứng quả để có Thiên nhãn thông hay tha tâm Thông để nhìn thấy biết được. Khi vong nhập vào thì trong thân đồng thời có hai thần thức, 1 của người đó, 1 của vong điều khiển. Người bị vong nhập phải là người có căn, có duyên với vong chứ không phải bạ ai cũng nhập được. Đối với các vị chân tu thì luôn có thần hộ pháp theo bảo vệ nên vong khó nhập. Đây là câu chuyện Hòa thượng Tịnh Không kể về chuyện 1 sư vị vong nhập phải tự tử:
BỊ MA NHẬP PHẢI NHẢY SÔNG TỰ SÁT
( Hoà thượng Tịnh Không kể )
Quý vị nên biết, một người tu chân chính, khi công phu đắc lực sẽ có thần hộ pháp bảo vệ, bất kể là người xuất gia hay tại gia, chỉ cần bạn tu hành chơn chánh là thần hộ pháp luôn theo bảo vệ. Nhưng khi tâm quý vị không tương ưng, khởi niệm hoặc có hành vi trái đạo, thì thần hộ pháp sẽ bỏ đi. Vì chưa là Thánh, nên chúng ta đều có lỗi lầm, đều mang theo ác nghiệp của kiếp quá khứ. Cho nên quý vị phải cẩn thận giữ tâm ý luôn hợp đạo. Thần hộ pháp khi thấy bạn đổi tính theo hướng xấu, thì sẽ than : - Người này đã thay lòng, đã thối chuyển rồi ! Và họ bỏ đi !
Một khi thần hộ pháp bỏ đi, thì oan gia trái chủ lập tức tìm đến, điều này giải thích tại sao ông hành động bất thường , vì ông bị ma ám, nhập vào xúi bậy.
Chúng ta tu bị nhiều chướng ngại, gặp nạn nhiều là vì ác nghiệp. Do từng sát sinh ăn thịt loài vật hoặc sát hại mạng người. Chính nguyên nhân này kết thành oán hận rất sâu.
Hiện nay trên thế giới, ở bất cứ nước nào, ta vẫn gặp cảnh người bị oan hồn, ma quỷ nhập vào thân. Tại sao họ đến phá anh A mà không nhập vào anh B hay chị C ? – Là vì họ có thù với anh A nên chỉ tìm đến anh A báo oán.
Xin kể một câu chuyện có thật để cảnh giác như sau:
Sư Đàm Hư (1875-1963)- đệ tử sư Đế Nhàn (1858-1932) kể là mình có người sư huynh rất thích học thiền nên Sư phụ Đế Nhàn đã gửi huynh đến một ngôi đạo tràng thiền tông đệ nhất, là “Giang Thiên Tự” ở Trấn Giang để tham học. Chùa này còn có tên là Kim Sơn Tự nằm trên hòn đảo thuộc sông Trường Giang, chung quanh toàn là nước. Đây là ngôi đạo tràng Thiền Tông hung thịnh bậc nhất vào năm đầu Dân Quốc.
Vị đó tu thiền ở đây mười mấy năm, công phu rất đắc lực, được hòa thượng trụ trì xem trọng ngợi khen và tín nhiệm, giao cho chức Phó trụ trì, địa vị chỉ ở dưới Phương trượng mà thôi.
TÂM DANH LỢI NỔI LÊN THẦN HỘ PHÁP ĐI MẤT
Từ khi có danh chức cao, ông phát sinh nhiều chướng duyên gây phiền lụy cho mình. Do ông nổi tiếng, đồ đệ đến quy y đông, vật cúng dường nhiều, tâm danh lợi nổi dậy, định lực chưa đủ lại bị tâm ngã mạn phát sinh. Ông ỷ quyền cậy thế, thái độ hách dịch ngày càng lớn, điều này thật nguy cho ông, vì vô tình tạo dịp cho oan gia trái chủ có cơ hội báo oán.
Quý vị nên biết, một người tu chân chính, khi công phu đắc lực sẽ có thần hộ pháp bảo vệ, bất kể là người xuất gia hay tại gia, chỉ cần bạn tu hành chơn chánh là thần hộ pháp luôn theo bảo vệ. Nhưng khi tâm quý vị không tương ưng, khởi niệm hoặc có hành vi trái đạo, thì thần hộ pháp sẽ bỏ đi. Vì chưa là Thánh, nên chúng ta đều có lỗi lầm, đều mang theo ác nghiệp của kiếp quá khứ. Cho nên quý vị phải cẩn thận giữ tâm ý luôn hợp đạo. Thần hộ pháp khi thấy bạn đổi tính theo hướng xấu, thì sẽ than : - Người này đã thay lòng, đã thối chuyển rồi ! Và họ bỏ đi !
Một khi thần hộ pháp bỏ đi, thì oan gia trái chủ lập tức tìm đến, điều này giải thích tại sao ông hành động bất thường , vì ông bị ma ám, nhập vào xúi bậy.
Ma ám như thế nào? – Khi không có người, ông liền nhảy xuống sông tự tử. Lần đầu, có người bắt gặp, kịp cứu sống ông ta đem lên.
Vài ngày sau đó ông lại tiếp tục nhảy sông. May có người thấy kịp, lại vớt ông ta đem lên.
Hòa thượng trụ trì thấy vậy hoảng kinh, vì phó trụ trì của chùa tài giỏi, nổi tiếng vậy mà giờ lại nhảy sông tự tử, như thế sẽ khiến cho toàn thể đạo tràng bị tai tiếng, không những gieo ảnh hưởng xấu, gây hoang mang cho mọi người mà còn khiến việc tu của các vị khác cũng bị trở ngại lây.
Do vậy bất đắc dĩ chùa phải thông báo cho Sư phụ Đế Nhàn để ngài đem đồ đệ mình ( là vị sư đó ) về. Lúc này Đế Nhàn đang ở núi Thiên Thai, Phong Châu, tỉnh Triết Giang. Vừa nhận được tin chẳng lành, ông lật đật tới Trấn Giang, đem đệ tử về quê. Nhờ uy đức hòa thượng Đế Nhàn hộ trì , suốt lộ trình cả hai đi bình an vì con quỷ báo oán không dám nhập vào.
Về đến núi Thiên Thai, do vị sư từng là phó trụ trì, là người có địa vị nổi tiếng trong Phật môn nên chùa vẫn kính nể, sắp cho ông một căn phòng riêng, ông vẫn được ưu ái đãi ngộ. Tới giờ công phu sáng, ông không lên điện tụng kinh cũng không ai nói gì.
Được mấy ngày, một sáng nọ, khi dùng điển tâm, chúng chẳng thấy ông đến dự. Hòa thượng trụ trì nghĩ là ông biếng lười, ngủ nướng nên rất phật ý, vội sai thị giả đến gõ cửa phòng ông. Gõ hoài mà không thấy động tĩnh gì, thị giả bèn xô cửa bước vào thì thấy phòng trống trơn, nhìn quanh thấy cửa sổ phòng đang mở, nghi là ông ta đã nhảy cửa sổ ra ngoài , thị giả bèn quay về trình với hòa thượng.
Vừa nghe tin, hòa thượng vội la lên:
- Không xong rồi !
Sát cạnh núi Thiên Thai có con sông nhỏ, tuy không lớn bằng sông Trường Giang nhưng độ sâu đủ dìm chết người.
Hòa thượng lập tức sai người ra sông tìm kiếm và bảo :
- E đã xảy ra chuyện lớn rồi !
Mọi người đi tìm hơn nửa dặm thì phát hiện vị sư đó đã chết, thi thể nổi lên. Rốt cuộc không tránh được, ông ta cũng chết vì nhảy sông tự tử.
Mọi chuyện dần sang tỏ, người ta hiểu ra. Trước khi xuất gia ông ta từng kết hôn, có một đứa con gái .
Khi ông nghiên cứu Phật pháp, nhất quyết đòi xuất gia, bà vợ không đồng ý, ông vẫn lạnh lùng vô tình, không thèm giải thích và cư xử rất có lỗi, khiến vợ ông đem lòng oán hận nhảy sông tự sát.
Lúc đó con gái ông còn nhỏ. Cha đi xuất gia, mẹ thì nhảy sông chết, cô bé được bà con nhận nuôi cho đến trưởng thành, giờ đã lập gia đình.
Con quỷ theo ám ông chính là bà vợ. Lúc đầu mới xuất gia, sơ tâm mạnh, ông tu hành tinh tấn, có công phu đắc lực, nên được thần hộ pháp theo hộ, oan hồn không cách chi nhập vào báo oán.
Đến khi tu lâu, có chức vị, có tiếng tăm, lòng kiêu ngạo nổi lên, đạo tâm tiêu mất, thần hộ pháp cũng bỏ đi nên bà vợ được dịp tìm đến báo oán. Cho nên hai lần nhảy sông, chẳng phải là ý của ông, mà là của con quỷ. Do ông bị quỷ ám, xúi bậy.
Khi hay tin ông chết, con gái ông đến chùa khóc lóc, kể là : - Đêm qua con nằm mơ, thấy cha nói hôm nay sẽ đi nhận sở làm.
Sư Đế Nhàn bỗng hiểu, buột miệng nói:
- À, thì ra ông ta đi làm thổ địa.
Vì cách chùa họ không xa có miếu thổ địa mới lập. Bên trong vừa đức tượng Thổ địa xong, thì ra đây là chỗ ông đến.
Hòa thượng than:
Tu Phật cả đời, tham thiền mấy mươi năm, cuối cùng lại bị đọa làm thần thổ địa.
( Thần Thổ địa đối với người thế gian thì thấy là cao, nhưng trong Phật Pháp thì chưa xếp được vào vị trí nào cả ).
Đây là chuyện có thật của sư huynh ngài Đàm Hư. Vì vậy tôi thường nhắc quý vị : tu hành phải hết sức cẩn thận, giữ tâm như giữ thành. Đừng để tâm xấu nổi lên điều khiển sai sử mình là hỏng bét, đẫn đến đọa lạc, suy sụp đáng sợ.
Muốn tu giải thoát, xin quý vị nhớ hồi hướng công đức cho oan gia trái chủ.
Siêu thoát đầu thai tùy duyên nghiệp từng người cụ ạ, Như trong cuốn Hành trình về phương Đông của giáo sư Spalding người Anh có nói một linh hồn chết đuối chấp chặt ở đáy ao đến 300 năm đấy. Còn chuyện gọi hồn - hầu đồng thì không biết thật giả thế nào nhưng Ấn Quang Đại Sư (1862-1940) đã có giảng qua về việc này trong Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Tam Biên- Thư trả lời cư sĩ ở Vĩnh Gia (thư thứ tư):
Tha Tâm Thông có nhiều thứ bất đồng, nếu luận theo sự chứng đạo thì như ông Chú Am[3]hễ hỏi đến bất cứ sách nào, liền có thể đọc được thông suốt hết thảy, không sai một chữ. Ông ta chưa hề đọc sách, sao lại làm được như thế? Ấy là do nghiệp tận, tình không, tâm như gương sáng; lúc không ai hỏi, trong tâm một chữ cũng chẳng có. Đến khi ai hỏi tức là người ấy đã đem những gì chính mình từng đọc qua từ trước ra hỏi, người hỏi tuy đã lâu không nhớ, nhưng trong tám thức điền vẫn còn giữ lại hình ảnh của những câu chữ ấy (xem kinh Phật cũng giống như thế. Cổ nhân nói: “Nhất nhiễm thức thần, vĩnh vi đạo chủng” (một phen lọt vào thần thức, vĩnh viễn thành hạt giống đạo). Hãy nên tin tưởng chắc điều này).Người kia cố nhiên vì vô minh che lấp kín mít, trọn chẳng hay biết, còn người này có Tha Tâm Thông, nên thấy rõ ràng rành mạch những hình ảnh trong tâm thức của người kia, vì thế hỏi đến bèn đọc ra, không sai sót gì. Nếu người hỏi chưa từng đọc sách ấy, cũng có thể thấy trong tâm thức của người khác mà đọc ra. Đấy là dùng tâm người khác làm tâm mình, chứ không phải trong tâm người ấy ghi nhớ không quên rất nhiều kinh sách như thế. Phàm phu không rõ, cho là thật kỳ đặc, thật sự chỉ là do nghiệp tiêu huệ rạng, chướng tận trí viên mà thôi!
Cầu cơ đa phần là linh quỷ giả mạo tiên, Phật, thần thánh, con quỷ nào kém cỏi sẽ không có sức thần thông ấy. Quỷ nào khá hơn thì biết được tâm người, vì thế, nó có thể mượn dùng trí thức và sự thông minh của con người. Ông Kỷ Văn Đạt bảo: “Cầu cơ đa phần là linh quỷ giả vờ. Tôi cùng anh là Thản Nhiên[4]hầu cơ bút, tôi làm được thơ nhưng viết chữ xấu. Khi tôi hầu cơ bút thì thi từ mẫn tiệp, chữ viết nguệch ngoạc. Thản Nhiên hầu cơ bút thì thi từ tầm thường, chữ viết ngay ngắn, cứng cỏi. Quỷ giả mạo cổ nhân, hỏi đến những điều bí hiểm, sâu kín trong những tác phẩm của cổ nhân[5], bèn bảo niên đại quá lâu, không còn nhớ được. Do vậy biết không phải thật!”Nhưng sự linh thiêng của quỷ là chỉ có thể mượn dùng những gì tâm con người hiện đang biết, còn những gì được ghi nhớ trong thần thức nhưng hiện nay người hỏi không biết, hoặc những nghĩa chính người hỏi cũng không biết thì quỷ chẳng thể nêu ra để chỉ dạy cho người. So với Tha Tâm Thông của người nghiệp tận tình không thì khác hẳn một trời một vực, nhưng nhìn vào tình cảnh khá tương tự. Lại sợ các ông bị mê hoặc bởi những lời giáng cơ, nên mới phải bất đắc dĩ nhắc đến chuyện này. Lại trong sách Tống Cao Tăng truyện có chép ngài Tăng Giam đến thọ trai nơi Vương Xử Hậu. Xử Hậu đọc ra văn chương thật đắc ý; nhân đó, Sư hỏi:
- Đang đọc những văn từ gì vậy?
Xử Hậu nói:
- Đó là bài văn đậu tiến sĩ của tôi.
Sư nói:
- Dưới mái hiên hóng gió, thong dong đến thế ư?
Liền lấy một tập sách trong bọc ra, bảo:
- Đây chẳng phải là bài văn sách của ông hay sao?
Xử Hậu đọc thấy chính là nguyên bản bài văn sách khi trước, bèn hỏi:
- Về sau tôi đã gọt giũa bài này.
Tăng Giam nói:
- Dĩ nhiên tôi biết nó không phải là bài văn sách gốc của ông.
Nhân đó bèn hỏi:
- Trong bọc của Sư sao lại có bài văn sách này của tôi?
Tăng Giam đáp:
- Chẳng những chỉ có bài văn sách này. Phàm những sách ông đã đọc từ trước đến nay, thậm chí một nét, một vạch đùa bỡn, trong bọc của tôi đều có đủ hết!
Xử Hậu hoảng sợ, chẳng dám hỏi tới. Chú Am tuy có Tha Tâm Thông, nhưng chưa thấy có thần thông; Tăng Giam vừa có Tha Tâm Thông lại có cả đại thần thông, có thể hiện những gì trong tâm thức người khác thành sách, hiện thành hình chất để chỉ bày cho người khác, chứ không phải là trong bọc mình thật sự có chứa sẵn để lôi ra.
Gần đây, Thượng Hải rầm rộ mở đàn cầu cơ, những gì cơ bút khai thị về sửa lỗi hướng thiện, tiểu luân hồi, tiểu nhân quả v.v…đều có lợi ích cho thế đạo, nhân tâm. Còn như giảng về cõi trời, giảng về Phật pháp đúng là nói lăng nhăng! Chúng ta là đệ tử Phật, chẳng được bài xích pháp ấy kẻo mắc lỗi chướng ngại người khác hướng thiện, nhưng cũng chẳng được phụ họa, khen ngợi pháp ấy, bởi những gì cơ bút giảng về Phật pháp toàn là nói mò, sợ rằng đến nỗi tạo thành tội khiên lầm lạc hoại loạn Phật pháp, lầm lạc chúng sanh. Ấn Quang xưa nhiều ác nghiệp, đến đời này có mắt như mù, trọn chẳng dám thuận theo tình cảm chẳng dựa vào lý, tự lầm, lầm người. Mong hãy châm chước tình và lý mà hành mới không bị tệ hại.
đấy là bị lừa đấy cụ, em gái của LS bị uống thuốc thôi miên đấyEm nhớ mãi cạnh nhà em ông ý quan chức to đi tìm mộ liệt sỹ là anh ruột . Khi vào quảng nam và đến khu đất gần nơi anh ý yên nghỉ thì hồn nhập vào cô em gái . Tất nhiên có Thầy đi cùng . Cô em gái bị hồn nhập đã chỉ từng người trong họ cùng đi với đoàn và sau 15 phút đi trong rừng đã chỉ đúng ngôi mộ và kỳ lạ thay đêm hôm đó khi khai quật lên thì bình tông và túi đồ có chiếc lọ bi trong đó có mảnh giấy ghi tên tuổi quê quán đúng chuẩn luôn các cụ ạ . Nhưng kỳ là hơn là sau 1 năm chính ông thầy đó đã bị công an tỉnh quảng trị bắt tạm giam và đã đưa ra xét sử về tội làm giả hài cốt liệt sỹ . Nhưng em ko hiểu sao mà ông thầy đó lại làm cho hồn nhập vào người em gái của liệt sỹ và tự chỉ đúng nơi anh mình yên nghỉ .
Chắc các "lãnh tụ" xuống đấy nhiều, giờ đông bè phái nên lại làm cách mệnh, hồn phải di cư thôi màNgày trước ít ,độ 5 năm trở lại đây e thấy nhiều ,k hiểu ở dưới làm sao mà thế
Khả năng cao là như vậy cụ nhỉđấy là bị lừa đấy cụ, em gái của LS bị uống thuốc thôi miên đấy
Kỹ thuật thôi miênNhưng hồn nhập vào em gái cụ liệt sỹ nên gia đình càng tin hơn cụ ạ