- Biển số
- OF-662602
- Ngày cấp bằng
- 28/5/19
- Số km
- 161
- Động cơ
- 113,757 Mã lực
- Tuổi
- 34
- Website
- thang-may-gia-dinh.com.vn
Chắc cũng chỉ là cái tên thôi. Chứ cty ceo to hơn hay cổ đông to hơn vậy các cụ
Do nghiệp đời trước quyết định.Em thấy Ngọc Hoàng rất là ngố, mà vì sao các binh thần rồi phật bồ tát đều phải ở dưới trướng nhỉ. Hay do truyền nhân COCC nhỉ các cụ
Nhân - quả, nó là quá khứ - hiện tại - tương lai. Vs tầng lớp thống trị thì như cụ nói, “con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa ra quét lá đa”. Còn cta hãy thực hiện “nhân” theo kiếp này, theo mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm, theo từng việc sẽ thấy “quả” tốt đẹp hơn. Vd : cta kính hiếu vs cha mẹ thì con cái phần lớn sẽ lễ phép, kính hiếu vs cta; sau 1 ngày lao động, làm việc cta ko “trộm cắp”, ko “ăn bẩn”, ko chơi xấu ai… thì sẽ ko lo lắng, ngủ ngon hơn; v.v. Còn nhân - quả nó nằm trong phạm trù tôn giáo. Mà Max đã phân tích 2 nguồn gốc của tôn giáo.cái nhân vs quả này k bt cụ thể ẩn ý khởi nguồn ntn, nhưng em thấy nó giống như 1 loại áp chế của tầng lớp cai trị cho tầng lớp bị trị: "t tu bao nhiêu kiếp mới dc sướng, còn m do chưa đủ phước, kiếp trc làm điều ác nên giờ bị đoạ, giờ phải ăn năn hối cái, an phận thủ thường, làm ng ngoan đạo (phục vụ t cho tốt) kiếp sau mới đc sung sướng"
Đúng rồi cụ.Đỉnh cao của lãnh đạo không phải là thể hiện mình biết. Mà là giả vờ không biết
Sông tô lịch dưới nhà máy sơn cụ chụp đẹp quáKhi ngủ cụ lang thang trong thế giới tưởng (núi Tudi).
Các hành giả thiền định, các Yogi (người tu Yoga) chủ động lang thang trong thế giới tưởng và ghi chép lại những gì họ thấy. Họ gặp 4 châu : bắc câu lô châu, tây ngưu hóa châu, đông thắng thần châu, Nam Thiện Bội châu và hỏi chỗ này đã là biên của thế giới tưởng chưa ? thì câu trả lời là chưa. Rồi gặp 7 biển mênh mông bay mãi không hết họ cũng hỏi biên của thế giới tưởng chưa câu trả lời vẫn chưa. Chỉ khi nào gặp Ngọc đế (Ngọc Hoàng Thượng Đế) chiến thắng ông ta thì mới vượt ra ngoài thế giới tưởng.
Núi Tu Di còn xuất hiện ở văn hóa Trung Đông, những người Summerian là những người trí tuệ họ tự xưng sống dưới chân núi Sumeru tức là núi Tu Di trong tiếng Phạn (ẤN ĐỘ).
Ở Bắc Âu có người Thụy Điển cũng có truyền thuyết về cây thần Yggdrasil (https://vi.wikipedia.org/wiki/Yggdrasil). Một cây thần khổng lồ nối liền chín thế giới trong vũ trụ. Asgard, Álfheim và Vanaheim nằm trên cành của cây sồi này. Thân của Yggdrasil xuyên qua tâm Midgard. Xung quanh Midgard là Jötunheim và phía dưới là Nidavellir và Svartálfaheim. Ba cái rễ của Yggdrasil đâm xuống Hel, Niflheim và Muspelheim.
Các anh hùng của Marvel xuất phát từ 9 thế giới của người Thụy Điển này đây.
Cây Yggdrasil cũng là mô tả khác của Núi Tu Di
=======
Một vị thày tế Hy Lạp khi gặp Ngọc Hoàng thượng Đế, ông ta hỏi :
“Con gì buổi sáng đi bằng bốn chân, buổi trưa đi bằng hai chân và buổi tối đi bằng ba chân?”
Tất cả đều không trả lời được và bị giết chết.
Riêng chỉ có Oedipus đã trả lời được đó chính là con người (lúc sơ sinh bò bốn chân, trưởng thành đi bằng hai chân và về già chống gậy).
![]()
Núi Tu Di ở đảo BaLi Indonesia (mô tả 10 hoặc 13 tầng trời)
![]()
Chùa Bằng ở Hoàng Mai cũng mô tả 13 tầng trời.
![]()
Tháp mô tả núi Tu Di ở chùa Trấn Quốc Hồ Tây
Ngọc Hoàng Đại Đế là vua cõi Trời thứ hai trong Dục Giới, gọi là Trời Đao Lợi hay Trời Tam Thập Tam trong Kinh Phật gọi là Trời Đế Thích (Thích Đề Hoàn Nhân), Trong 28 Tầng Trời thì cõi Trời Đao Lợi mới ở tầng thứ 2 thôi, nói thế để cụ tự hiểu nhé:
Đế Thích Thiên (Ngọc Hoàng Thượng Đế) là ai []
Đế Thích Thiên là Thiên chủ của Cung trời Tam Thập Tam Thiên hay còn gọi là Đao Lợi Thiên. Đây là tầng trời thứ 2 trong Dục Giới, theo thứ tự từ dưới lên thì: Trời Tứ Thiên Vương, trời Đao Lợi, trời Dạ Ma, trời Đâu Suất, trời Hóa Lạc và trời Tha Hóa Tự Tại. Đế Thích cũng như Chư thiên trời Đao Lợi: Cao một dặm, áo nặng sáu thù, thọ 1000 tuổi. Một ngày đêm nơi đây bằng 100 năm cõi người.
- Đế Thích Thiên là Thiên chủ, thống lãnh toàn bộ thiên chúng cõi trời Đao Lợi và cõi Tứ Thiên Vương. Vị này có quyền năng và nắm quyền sinh sát chốn nhân gian; Chớ không phải ông Vua cờ Đế thích mà bạn xem trong chuyện cổ dân gian đâu nhé.
- Vua Trời Đế Thích Thiên là ai ?
Vua trời Đế Thích là vị mà: Nho gia tôn xưng là Ngọc Hoàng Thượng Đế; Đạo gia tôn xưng là Ngọc Đế hoặc Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn. Còn trong kinh Phật thường gọi là Tam thập tam Thiên vương, hoặc Đế Thích, hoặc Thích Đề Hoàn Nhân. Vua trời Đế Thích thật ra cũng chỉ đến một vị Thượng đế, có quyền uy thống nhiếp hết bốn vị Đại thiên vương. Với người nhân gian, thì Ngọc Hoàng Thượng Đế là kinh khủng lắm. Nhưng nếu xét theo Tam Giới thì ở vị trí này cũng còn rất thấp. Vì phía trên Đế Thích còn có vô số cõi Chư Thiên khác, quyền năng và phước báu hơn gấp trăm vạn lần!
- Đế Thích Thiên xét việc thiện ác thế gian
Theo Lập Thế A Tì Đàm Luận: Các vị Đế Thích, Thiên vương cùng nhau lên Thiện pháp đường, có chư thiên cùng theo hầu chung quanh cung kính. Vào Thiện pháp đường rồi, Đế Thích lên ngồi trên tòa sư tử, hai bên tả hữu mỗi bên có 16 vị thiên vương cùng an tọa. Ngoài ra tất cả chư thiên cũng đều phân theo ngôi thứ mà ngồi xuống. Có hai vị thái tử, một vị tên là Chiên-đàn, một vị tên là Tu-tỳ-la, chính là hai vị Đại tướng quân của cung trời Đao-lợi. Chia nhau ngồi hai bên tả hữu của 32 vị thiên vương. Bốn vị thiên vương chia nhau ngồi nơi bốn cửa.
Bấy giờ, bốn vị thiên vương mang những việc thiện ác của người thế gian mà tấu trình lên Đế Thích. Nếu nghe biết thế gian có nhiều người thọ trì Ngũ giới, Bát giới; Hoặc đối đãi cung kính với cha mẹ, với các vị sa môn, các bậc sư trưởng; Hoặc thực hành bố thí, tu phước… Đế Thích liền hết sức hoan hỷ, biết rằng như vậy tương lai sẽ có nhiều người sinh về các cõi trời, mà ít người sinh vào cảnh giới a-tu-la. Nếu không được như vậy, Đế Thích liền buồn rầu không vui.
Vì thế, mỗi tháng vào những ngày lục trai, thập trai đều sai khiến các vị phi thiên thần tướng thường xuyên tuần du trong chốn nhân gian, xem xét theo dõi các việc thiện ác của người đời.
- Ngọc Đế không giáng trần
Người thế gian cho rằng Ngọc Đế có khi giáng trần, điều đó không đúng. Dưới mắt nhìn của chư thiên thì cõi thế gian này thật vô cùng ô uế; Dẫu cách xa hàng trăm do tuần cũng bốc mùi hôi thối đối với chư thiên, thật khó đến gần. Những vị tuần sát việc thiện ác chốn nhân gian chỉ riêng là những bậc quỷ thần nhiều phúc đức mà thôi. Tuy nhiên, việc thưởng điều lành, phạt điều ác luôn chính xác. Không một mảy may sai lầm. Đến như những cõi trời Dạ Ma, Đâu suất trở lên nữa. Chư thiên đều vô cùng tôn quý, chẳng hề lưu tâm đến những việc của thế tục.
- Đế Thích Thiên vẫn trong vòng sanh tử luân hồi
Kinh Đại Bát Niết bàn dạy rằng: “Tuy được sinh làm Phạm thiên, cho đến sinh vào các cõi trời Phi Tưởng Phi Phi Tưởng xứ. Nhưng đến lúc mạng chung vẫn có thể đọa vào ba đường dữ(Địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh).”
Ngọc Hoàng Đại Đế là vua cõi Trời thứ hai trong Dục Giới, gọi là Trời Đao Lợi hay Trời Tam Thập Tam trong Kinh Phật gọi là Trời Đế Thích (Thích Đề Hoàn Nhân), Trong 28 Tầng Trời thì cõi Trời Đao Lợi mới ở tầng thứ 2 thôi, nói thế để cụ tự hiểu nhé:
Đế Thích Thiên (Ngọc Hoàng Thượng Đế) là ai []
Đế Thích Thiên là Thiên chủ của Cung trời Tam Thập Tam Thiên hay còn gọi là Đao Lợi Thiên. Đây là tầng trời thứ 2 trong Dục Giới, theo thứ tự từ dưới lên thì: Trời Tứ Thiên Vương, trời Đao Lợi, trời Dạ Ma, trời Đâu Suất, trời Hóa Lạc và trời Tha Hóa Tự Tại. Đế Thích cũng như Chư thiên trời Đao Lợi: Cao một dặm, áo nặng sáu thù, thọ 1000 tuổi. Một ngày đêm nơi đây bằng 100 năm cõi người.
- Đế Thích Thiên là Thiên chủ, thống lãnh toàn bộ thiên chúng cõi trời Đao Lợi và cõi Tứ Thiên Vương. Vị này có quyền năng và nắm quyền sinh sát chốn nhân gian; Chớ không phải ông Vua cờ Đế thích mà bạn xem trong chuyện cổ dân gian đâu nhé.
- Vua Trời Đế Thích Thiên là ai ?
Vua trời Đế Thích là vị mà: Nho gia tôn xưng là Ngọc Hoàng Thượng Đế; Đạo gia tôn xưng là Ngọc Đế hoặc Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn. Còn trong kinh Phật thường gọi là Tam thập tam Thiên vương, hoặc Đế Thích, hoặc Thích Đề Hoàn Nhân. Vua trời Đế Thích thật ra cũng chỉ đến một vị Thượng đế, có quyền uy thống nhiếp hết bốn vị Đại thiên vương. Với người nhân gian, thì Ngọc Hoàng Thượng Đế là kinh khủng lắm. Nhưng nếu xét theo Tam Giới thì ở vị trí này cũng còn rất thấp. Vì phía trên Đế Thích còn có vô số cõi Chư Thiên khác, quyền năng và phước báu hơn gấp trăm vạn lần!
- Đế Thích Thiên xét việc thiện ác thế gian
Theo Lập Thế A Tì Đàm Luận: Các vị Đế Thích, Thiên vương cùng nhau lên Thiện pháp đường, có chư thiên cùng theo hầu chung quanh cung kính. Vào Thiện pháp đường rồi, Đế Thích lên ngồi trên tòa sư tử, hai bên tả hữu mỗi bên có 16 vị thiên vương cùng an tọa. Ngoài ra tất cả chư thiên cũng đều phân theo ngôi thứ mà ngồi xuống. Có hai vị thái tử, một vị tên là Chiên-đàn, một vị tên là Tu-tỳ-la, chính là hai vị Đại tướng quân của cung trời Đao-lợi. Chia nhau ngồi hai bên tả hữu của 32 vị thiên vương. Bốn vị thiên vương chia nhau ngồi nơi bốn cửa.
Bấy giờ, bốn vị thiên vương mang những việc thiện ác của người thế gian mà tấu trình lên Đế Thích. Nếu nghe biết thế gian có nhiều người thọ trì Ngũ giới, Bát giới; Hoặc đối đãi cung kính với cha mẹ, với các vị sa môn, các bậc sư trưởng; Hoặc thực hành bố thí, tu phước… Đế Thích liền hết sức hoan hỷ, biết rằng như vậy tương lai sẽ có nhiều người sinh về các cõi trời, mà ít người sinh vào cảnh giới a-tu-la. Nếu không được như vậy, Đế Thích liền buồn rầu không vui.
Vì thế, mỗi tháng vào những ngày lục trai, thập trai đều sai khiến các vị phi thiên thần tướng thường xuyên tuần du trong chốn nhân gian, xem xét theo dõi các việc thiện ác của người đời.
- Ngọc Đế không giáng trần
Người thế gian cho rằng Ngọc Đế có khi giáng trần, điều đó không đúng. Dưới mắt nhìn của chư thiên thì cõi thế gian này thật vô cùng ô uế; Dẫu cách xa hàng trăm do tuần cũng bốc mùi hôi thối đối với chư thiên, thật khó đến gần. Những vị tuần sát việc thiện ác chốn nhân gian chỉ riêng là những bậc quỷ thần nhiều phúc đức mà thôi. Tuy nhiên, việc thưởng điều lành, phạt điều ác luôn chính xác. Không một mảy may sai lầm. Đến như những cõi trời Dạ Ma, Đâu suất trở lên nữa. Chư thiên đều vô cùng tôn quý, chẳng hề lưu tâm đến những việc của thế tục.
- Đế Thích Thiên vẫn trong vòng sanh tử luân hồi
Kinh Đại Bát Niết bàn dạy rằng: “Tuy được sinh làm Phạm thiên, cho đến sinh vào các cõi trời Phi Tưởng Phi Phi Tưởng xứ. Nhưng đến lúc mạng chung vẫn có thể đọa vào ba đường dữ(Địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh).”
Sáu cõi trời thuộc Dục giới.
Kể từ bên dưới tầng đất nước của thế gian trở lên cho đến cảnh trời Tha hóa tự tại đều gọi chung là cõi Dục, vì chúng sinh trong cõi này đều có tham dục. Từ dưới đếm lên có cả thảy sáu cảnh trời tuần tự kể ra như sau: 1.Cõi Trời Tứ Vương. 2.Cõi Trời Đao Lợi. 3.Cõi Trời Dạ Ma. 4.Cõi Trời Đâu Suất. 5.Cõi Trời Hóa Lạc. 6.Cõi Trời Tha Hóa Tự Tại.
1. Cõi Trời Tứ Thiên Vương.
Tứ Thiên Vương còn được gọi là Hộ Thế Tứ Vương, tức là bốn ông thiên vương bảo hộ thế gian. Tứ Thiên Vương Thiên nằm ở lưng chừng núi Tu Di; còn Ðao Lợi Thiên thì ở tại sơn đỉnh của núi này.
Tứ Thiên Vương chính là bốn vị đại thiên vương trấn giữ bốn phương – Ðông Thiên Vương, Nam Thiên Vương, Tây Thiên Vương và Bắc Thiên Vương. Vị Thiên Vương ở phương đông là Trì Quốc Thiên Vương, ở phương nam là Tăng Trưởng Thiên Vương, ở phương tây là Quảng Mục Thiên Vương, và ở phương bắc là Ða Văn Thiên Vương.
Ở cõi trời mà bốn vị đại thiên vương cư ngụ, thọ mạng của thiên nhân là năm trăm tuổi; và một ngày một đêm tại cõi Tứ Vương Thiên này là năm mươi năm ở chốn nhân gian.
Tứ Vương Thiên là cõi trời gần với thế giới của chúng ta nhất. Người thế gian ai làm thiện hoặc làm ác đều do Tứ Vương Thiên xét xử; bởi chư thiên ở đó lo trông coi việc thiện ác của nhân gian chúng ta. Ðó là nói về Tứ Thiên Vương Thiên.
2. Cõi Trời Ðao Lợi.
“Ðao Lợi” là tiếng Phạn, Trung Hoa dịch là “tam thập tam”, tức là chỉ cõi trời Ba Mươi Ba. Như thế, có phải trời Ðao Lợi nằm ở tầng thứ ba mươi ba không? Không phải! Tuy gọi là cõi trời “Ba Mươi Ba”, nhưng đó không phải do đếm từ dưới lên trên theo thứ tự, như tầng trời thứ nhất, tầng trời thứ hai, rồi đến tầng trời thứ ba,… cho tới tầng trời thứ ba mươi ba.
Vậy thì như thế nào? Cõi trời Ba Mươi Ba này vốn nằm chính giữa, và ở bốn phía đông tây nam bắc của cõi trời này thì mỗi phía lại có tám cõi trời. Do đó, tổng cộng có ba mươi hai cõi trời phân bố chung quanh cõi trời Ba Mươi Ba.
Thiên chủ của cõi trời Ba Mươi Ba là Ðế Thích. Trong Kinh A Di Ðà có nói đến “Thích Ðề Hoàn Nhân”, tức là vị Ðế Thích này vậy. Ngoài ra, trong Chú Lăng Nghiêm có câu “Nam Mô Nhân Ðà La Da”, thì Nhân Ðà La Da cũng chính là Thiên Chủ Ðế Thích. Ở cõi trời thì Ðế Thích là một vị Thiên Chủ; còn trong Phật Giáo thì Ngài là một vị Hộ Pháp – Ngài chẳng những không được làm chủ mà ngay cả tòa sen để ngồi cũng không có nữa, Ngài chỉ đứng ở ngưỡng cửa mà thôi!
*
Thiên Chủ Ðế Thích cũng chính là đấng “Thượng Ðế Vạn Năng” mà người đời thường xưng tụng. Ðúng vậy, Ðế Thích quả là một “đấng vạn năng” – Ngài cai quản tất cả mọi việc ở cõi trời cũng như ở cõi người. Tuy nhiên, giữa Ngài và người thế gian chúng ta chẳng có gì khác biệt lắm. Vì sao? Vì Ngài vẫn còn tâm dâm dục, và vẫn cần ăn uống, ngủ nghỉ; có khác chăng là ba thứ dục vọng ấy ở Ngài thì nhẹ và tinh tế, chứ không nặng nề và thô thiển như ở phàm phu chúng ta!
Người thế gian chúng ta chỉ không ăn không uống vài bữa là chịu không nổi, vài ngày không dâm dục là cảm thấy khó chịu, vài hôm không ngủ nghỉ là thấy uể oải, bạc nhược. Còn Trời Ðế Thích thì một trăm ngày không ăn cũng được; thậm chí hai trăm ngày, ba trăm ngày, hoặc một năm mới ăn một lần cũng chẳng sao; suốt năm không ngủ cũng vẫn tỉnh táo như thường, và quanh năm không dâm dục cũng chẳng lấy làm phiền – tuy nhiên, Ngài vẫn chưa đoạn trừ được dục vọng.
Tuổi thọ của chư thiên ở cõi trời Ðao Lợi là một ngàn năm. Một trăm năm của cõi nhân gian chúng ta chỉ là một ngày một đêm ở cõi trời Ðao Lợi. Vậy, quý vị thử tính xem, so với người thế gian chúng ta thì thọ mạng của chư thiên lâu hơn được bao nhiêu năm?
*
Cõi trời Ðao Lợi rộng tám vạn do-tuần; tất cả tường vách của thành trì nơi đây đều được làm bằng bảy thứ báu. Thành trì của Thiên Chủ Ðao Lợi Thiên là Thiện Kiến Thành, rộng sáu vạn do-tuần; và tất cả cung điện đều được xây bằng những vật liệu quý báu nhất. Ðây cũng là lý do khiến Thiên Chủ Ðế Thích sau khi được sanh về đó rồi thì chỉ muốn ở lại làm chúa trời, chứ không muốn “dọn nhà” đi nơi khác! Mọi thứ xung quanh Ðế Thích toàn làm bằng châu báu; ngay cả nhà cửa phòng ốc cũng được kiến tạo bằng những vật liệu vô cùng quý giá.
Vì được sống ở một nơi đẹp đẽ với những cung điện tráng lệ như thế, nên Ðế Thích khó thể dứt bỏ dục tâm. Ngài lấy làm thỏa mãn, an nhiên hưởng thụ phước trời, và cho rằng đó là nơi vui sướng nhất. Chẳng những thế, Ngài còn kêu gọi tất cả chúng sanh hãy sanh về “thiên quốc” – thế giới của Ngài.
Ðối với Ngài, cõi trời Ðao Lợi là một thế giới đầy vui thú; do đó, ai thích thì cứ đến ở, Ngài sẵn lòng hoan nghênh tất cả. Ngài cho rằng Ngài rất khảng khái, rộng lượng, vì lúc nào cũng hoan hỷ nghênh đón mọi người đến ở và cùng an hưởng phước lạc của cõi trời với Ngài; song le, Ngài không biết rằng sở dĩ bản thân mình chưa thoát khỏi vòng sanh tử là bởi mình còn tham đắm dục lạc!
3. Cõi Trời Tu Diệm Ma.
Ðây là nơi mà ánh mặt trời và mặt trăng đều không giọi tới được. Thế thì nơi ấy có lẽ rất tối tăm? Cũng không hẳn! Bởi thiên nhân ở cõi Dạ Ma Thiên này trên thân đều có hào quang chiếu sáng, cho nên cũng không cần tới ánh sáng của mặt trời và mặt trăng.
Vì sao cõi trời này có tên là “Dạ Ma”? “Dạ Ma” (Suyama) là Phạn ngữ; Trung Hoa dịch là “thiện thời phân” (khéo chia thời giờ). Vì sao gọi là “thiện thời phân”? Bởi vì cõi trời này nằm ở vị trí quá cao, ánh sáng của mặt trời và mặt trăng đều không thể nào giọi tới được; cho nên thiên nhân ở đây bèn lấy lúc bông sen nở hiệp để phân biệt ngày và đêm – hoa nở là ban ngày, hoa hiệp là ban đêm.
Tại Tứ Vương Thiên thì thiên nhân thân cao nửa dặm (lý).
Tại Ðao Lợi Thiên, thiên nhân thân cao một dặm (lý), và có thọ mạng là một ngàn tuổi. Một ngày đêm ở cõi trời này là một trăm năm ở chốn nhân gian.
Còn ở Dạ Ma Thiên thì thế nào? Thiên nhân ở đây thân cao một dặm (lý) rưỡi, và có thọ mạng là một ngàn năm trăm tuổi. Một ngày đêm tại cõi trời này là một trăm năm ở trần gian.
Cứ lên cao hơn một tầng trời thì thọ mạng được tăng thêm năm trăm tuổi, thân cao thêm nửa dặm (lý); cho nên càng lên các tầng trời phía trên thì thiên nhân thân hình càng cao lớn, và tuổi thọ càng gia tăng.
4. Cõi Trời Ðâu Suất Ðà.
“Ðâu Suất Ðà” là Phạn ngữ (Tusita); Trung Hoa dịch là “tri túc” (biết đủ); do đó cũng gọi là “Tri Túc Thiên.” Ðâu Suất Ðà Thiên gồm có nội viện và ngoại viện. Bồ Tác Di Lặc hiện ngụ tại nội viện, còn các thiên nhân thì ở tại ngoại viện.
Tam Tai (ba thứ tai họa – lửa cháy, nước lụt, gió bão) không lan tràn đến Ðâu Suất Nội Viện được, song vẫn có thể hủy diệt Ðâu Suất Ngoại Viện.
5. Cõi Trời Hóa Lạc.
Sự vui sướng tại cảnh trời này có tánh biến hóa, bởi sự vui sướng phi thường ấy là do chư thiên ở đó biến hóa ra.
6. Cõi Trời Tha Hóa Tự Tại.
Sự vui sướng ở Tha Hóa Tự Tại Thiên vốn là của các cõi trời khác hóa hiện ra; vì chư thiên ở đây có thần thông nên họ có thể chuyển dịch sự vui sướng của các cõi trời khác về cõi trời của họ. Tha Hóa Tự Tại Thiên là nơi trú ngụ của thiên ma, chứ không phải của các vị thiên thần hoặc tiên nhân chân chánh.
Sáu cảnh trời kể trên – Tứ Vương Thiên, Ðao Lợi Thiên, Dạ Ma Thiên, Ðâu Suất Ðà Thiên, Hóa Lạc Thiên, Tha Hóa Tự Tại Thiên – được gọi chung là Lục Dục Thiên. Vì sao gọi là “Lục Dục Thiên” (sáu cõi trời dục)? Bởi vì các thiên nhân ở đó tuy được sanh lên cõi trời nhưng vẫn còn tâm dâm dục, vẫn còn những ý nghĩ không thanh tịnh.
Trong khóa hè vừa qua, lúc giảng Kinh Lăng Nghiêm, tôi đã có giảng về Lục Dục Thiên rồi, song tôi tin chắc là quý vị nghe xong đều không muốn giữ cho mình và đã “tặng” lại hết cho tôi; vì thế bây giờ tôi giảng lại để “thân tặng” cho quý vị thêm lần nữa vậy!
Thiên chúng ở Lục Dục Thiên đều còn lòng ái dục. Sự hành dâm của chư thiên ở trời Tứ Thiên Vương và trời Ðao Lợi thì cũng giống như của con người ở nhân gian vậy. Vì sao ư? Bởi vì họ đều có hình thể. Thiên nhân ở trời Tứ Thiên Vương cũng kết hôn như người thế tục; và ngay cả thiên nhân ở trời Ðao Lợi cũng vậy, họ đều có vợ chồng, con cái chẳng khác gì loài người ở trần gian cả.
*
Trẻ sơ sinh ở Tứ Vương Thiên thì như thế nào? Ở cõi trời này, trẻ con mới sinh ra đã lớn bằng đứa bé năm tuổi ở nhân gian. Còn ở Ðao Lợi Thiên thì sao? Trẻ sơ sinh ở trời Ðao Lợi thì trạc đứa bé bảy tuổi ở nhân gian; và ở trời Dạ Ma thì trẻ sơ sinh bằng cỡ đứa bé mười tuổi ở nhân gian.
Trẻ con mới sinh ra là đã lớn như thế, ngồi trên đùi của thiên nhân; và một lát sau thì được cho ăn “thiên lộ tự nhiên,” một thứ cam-lộ của cõi trời tự nhiên hóa hiện ra. Ăn xong chưa được bao lâu thì đứa bé vụt biến thành cao lớn như mọi thiên nhân khác – thân cao nửa dặm (lý), và thọ mạng là năm trăm tuổi. Ðó là nói về Tứ Vương Thiên.
Có bài kệ nói về cảnh giới dục lạc của chư thiên ở Lục Dục Thiên như sau:
Dịch là:
*
“Tứ Vương, Ðao Lợi dục giao bão” (Tứ Vương, Ðao Lợi còn ôm ấp). Thiên chúng ở trời Tứ Thiên Vương và trời Ðao Lợi cũng hành dâm như loài người ở thế gian vậy.
“Dạ Ma chấp thủ, Ðâu Suất tiếu” (Dạ Ma nắm tay, Ðâu Suất cười). Hành vi sắc dục của thiên nhân ở trời Dạ Ma là cầm tay nhau.
Ở cõi trời này, thiên nam và thiên nữ giao tình bằng cách nắm tay nhau, tương tự như lối bắt tay của người Tây phương vậy.
Thế còn ở trời Ðâu Suất thì sao? Ở trời Ðâu Suất thì thiên nam thiên nữ chỉ cười với nhau là đã thành vợ chồng rồi; bởi thiên nhân ở đó bình thời không hề cười! Vì sao? Vì lòng ham muốn của họ quá nhẹ, hầu như là không còn nữa vậy. Tại Lục Dục Thiên, hễ lên cao được một tầng trời thì dục niệm lại giảm nhẹ bớt một bậc.
Tại sao ở cõi nhân gian chúng ta, những người tu Ðạo đều cần phải “khử dục đoạn ái,” quét sạch mọi dục niệm? Bởi vì nếu dục niệm mà nhiều thì ngu si mê muội cũng nhiều thêm; dục niệm càng giảm thiểu thì trí huệ sáng suốt càng gia tăng. Dục niệm là thuộc cõi Ngũ Trược Ác Thế – cái gì gọi là “trược”? Ðó là dục niệm! Dục niệm là một thứ ô trược nhất, dơ bẩn nhất.
Lòng sắc dục của thiên chúng trên cõi trời Tứ Thiên Vương thì cũng giống như của nhân gian chúng ta vậy; còn dục niệm của thiên nhân ở trời Ðao Lợi thì có phần nhẹ hơn so với ở trời Tứ Thiên Vương.
*
Hành vi sắc dục của thiên nhân ở trời Dạ Ma là nắm tay nhau, còn ở trời Ðâu Suất thì cười với nhau. Quý vị chớ cho rằng cười là tốt – nhân gian chúng ta thường cho cười là điều tốt, mà không biết rằng cười cũng có một tác dụng về mặt tình cảm và sắc dục.
Chư thiên ở cõi trời Dạ Ma đều thích dụng công tu hành, cho nên rất hiếm khi có chuyện nắm tay nhau xảy ra.
“Hóa Lạc thục thị, Tha tạm thị” (Hóa Lạc nhìn lâu, Tha nhìn thoáng). “Thục thị” tức là nhìn hơi lâu một chút, như chừng một phút, hai phút hoặc năm phút. Thiên nam thiên nữ ở trời Hóa Lạc thì đăm đăm ngó nhau chừng một vài phút là thành dâm; còn ở trời Tha Hóa Tự Tại thì chỉ cần nhìn phớt nhau thôi, không phải nhìn lâu.
“Thử thị Lục Thiên chi dục lạc” (đó là dục lạc cõi Lục Thiên). Hành vi sắc dục của thiên nam thiên nữ ở Lục Dục Thiên là như thế – hễ lên cao hơn một tầng thì dục niệm giảm nhẹ bớt một tầng. Kẻ có dục niệm nặng nề thì không thể sanh lên cõi trời, cho nên những người được sanh thiên đều rất ít dục niệm. Bài kệ vừa rồi là nói về dục lạc ở Lục Dục Thiên.
Các cụ trích dẫn các tài liệu khác nhau em thấy đều đúng vì thực tế có ai biết là như thế nào đâu, truyền thuyết kiểu như Lạc Long Quân và Âu Cơ của VN thôi.Phần giải thích này nghe sai sai
Cả hai đều lớn tuổi nhưng không có con nối dõi. Bỗng một đêm nọ, bà mộng thấy Thái Thượng Lão Quân (太上老君) ẵm một đứa hài nhi đưa vào trong bài thai của Hoàng Hậu. Bà cung kính đón nhận, đến khi tỉnh dậy mới hay rằng mình đã có thai. Mang thai tròn 12 tháng, rồi đến ngày mồng 9 tháng giêng năm Bính Ngọ thì hạ sinh Thái Tử. Ngay từ lúc nhỏ, Thái Tử đã thông tuệ, đến khi lớn lên phụ tá cho Quốc Vương rất đắc lực, thương dân, làm việc thiện, cứu người nghèo khổ. Sau khi vua cha băng hà, Thái Tử từ bỏ ngôi vị, vào trong Phổ Minh Hương Nham Sơn (普明香岩山) tu đạo, trãi qua 3.200 kiếp, mới chứng được Kim Tiên, hiệu là Tự Nhiên Giác Hoàng. Sau đó, lại trãi qua cả ức kiếp mới chứng thành Ngọc Đế, hy sinh thân mạng để cứu độ chúng sanh. Từ đó, mồng 9 tháng giêng hằng năm được xem như là ngày khánh đản của Ngọc Hoàng Đại Đế. Tại các Đạo Quán đều có thiết lễ dâng cúng, gọi là Ngọc Hoàng Hội (玉皇會) để cầu nguyện phước quả, sống lâu. Tại tỉnh Phúc Kiến của Trung Quốc cũng như Đài Loan, ngày này được gọi là ngày Bái Thiên Công (拜天公, Lạy Ông Trời); cho nên cả gia đình lớn nhỏ, già trẻ đều giữ gìn trai giới, tắm rửa sạch sẽ, dâng hương hành lễ, vái lạy, tụng kinh. Thời xưa, ở phương Bắc của Trung Quốc có tục lệ tế lễ Ngọc Hoàng, rước tượng Ngài đi cùng khắp thôn xóm. Tương truyền 25 tháng 12 là ngày Ngọc Hoàng Đại Đế hà phàm tuần tra nhân gian, cho nên các Đạo Quán cũng như trong dân gian đều có thắp hương, tụng kinh để nghênh đón Ngài. Trong Đạo Mẫu của Việt Nam, Ngọc Hoàng được gọi là Vua Cha Ngọc Hoàng, là cha của Thánh Mẫu Liễu Hạnh. Trong bài Mộng Tiên (夢仙), Bạch Cư Dị (白居易, 772-846) có đoạn thơ xưng tán Ngọc Hoàng Đại Đế rằng: “An kỳ tiện môn bối, liệt thị như công khanh, ngưỡng yết Ngọc Hoàng Đế, khể thủ tiền trí thành (安期羨門輩、列侍如公卿、仰謁玉皇帝、稽首前致誠, mong sao lòng kẻ mọn, hầu hạ như công khanh, ngưỡng tâu Ngọc Hoàng Đế, cúi đầu tâm chí thành).
![]()
Tự điển - Ngọc Hoàng Thượng Đế
phatgiao.org.vn
Thời xưa Vua-Chúa thường mạnh vì Bộ hạ ( tức là những bá quan - văn - võ triều đình, không phải hạ bộ đâu nhé).Em thấy Ngọc Hoàng rất là ngố, mà vì sao các binh thần rồi phật bồ tát đều phải ở dưới trướng nhỉ. Hay do truyền nhân COCC nhỉ các cụ
Thực tế đúng như trên đấy bác ạ.Các cụ trích dẫn các tài liệu khác nhau em thấy đều đúng vì thực tế có ai biết là như thế nào đâu, truyền thuyết kiểu như Lạc Long Quân và Âu Cơ của VN thôi.
Bộ hạ cũng có bộ hạ this, bộ hạ that. Nhưng công nhận có những bộ hạ được buff kinh thật, mạnh lên quá nhanh, to lên quá khiếp.Thời xưa Vua-Chúa thường mạnh vì Bộ hạ ( tức là những bá quan - văn - võ triều đình, không phải hạ bộ đâu nhé).
Cái chính là Vua-Chúa phải có "cái khác" để thâu phục và kiểm soát được sức mạnh của Bộ hạ. Lúc cần, Vua-Chúa có thể sai khiến Bộ hạ này để kiểm soát - triệt tiêu sức mạnh của Bộ hạ khác...đại loại kiểu thế.
Và Vua thì cha truyền - con nối, nên con Vua lớn lên lại làm Vua.
Ngọc Hoàng chắc cũng vậy, mạnh vì có Bộ hạ mạnh.