[Funland] Nếu là Bộ trưởng Bộ Y Tế, các cụ, mợ sẽ làm gì?

cairong_2011

Xe container
Biển số
OF-193288
Ngày cấp bằng
9/5/13
Số km
9,627
Động cơ
481,024 Mã lực
Em không đủ bản lĩnh, tự trọng để có thể ngồi vào cái ghế chị Tế để mà nói lên nguyện vọng muốn làm. Cái nghề (làm BT) này nó đòi hỏi trình cao, có nhiều biện pháp, thủ thuật, khi cần cũng phải lá mặt lá trái, nói xấu, bợ đỡ nhau .....
 

cairong_2011

Xe container
Biển số
OF-193288
Ngày cấp bằng
9/5/13
Số km
9,627
Động cơ
481,024 Mã lực
Em đọc trên mạng thấy câu chuyện hay về ngành Y, mời các cụ tham khảo (hình như trên FB của nhạc sỹ Đỗ Trung Quân)

Năm 2008 tôi về Quảng Ngãi tìm tư liệu và chuẩn bị làm phim về cụ Huỳnh Thúc Kháng. Khi đang chụp ảnh phần mộ của cụ trên núi Thiên Ấn thì một bác già khả kính đến nói với tôi:

- Anh làm ơn chụp cho đoàn bác vài kiểu ảnh kỷ niệm. Máy bác hết phim ( hồi đó con chụp bằng phim).

Nói rồi ông gửi tôi cái danh thiếp và hẹn gặp lại ở nhà khách UBND tỉnh Quảng Ngãi gần đường Hùng Vương.

Nhìn tấm danh thiếp tôi khoái ngay và chỉ sau một giờ tôi đã đem đến nhà khách biếu quý khách một bộ ảnh rất đẹp, không lấy tiền.

Cảm kích vì nghĩa cử đó và nhận ra mình là đồng hương, quê tôi ở Cẩm Khê, nhà ông ở Xuân Huy, Lâm Thao một làng nhiều Tiến sỹ nhất Việt Nam từ năm …1970 chỉ cách nau hơn chục cây số, ông tiếp tôi rất nồng hậu.

Khi tôi khéo léo hỏi ông ( có ghi âm) về chuyện Y đức thì vị giáo sư bạc đầu này nhận ra ngay.

Ông nói:

-Tôi không trả lời anh đâu, nhưng tôi kể cho anh nghe câu chuyện của chính gia đình tôi, rồi anh làm gì thì làm.

Tôi nghe xong câu chuyện mà xúc động. Câu chuyện này có lẽ đủ tư cách giải thích tất thảy những chuyện vui buồn của ngành y tế, từ chuyện tiêm vaxin chết người đến chuyện Cát Tường, chuyện dịch sởi v.v…

Nghe xong câu chuyện này, thiết nghĩ các bạn sẽ hiểu rằng nếu bây giờ, bà Kim Tiến xuống, bà Kim Tiền lên hoặc ông Kim Lùi nhậm chức, thì cũng rứa cả thôi.

Cảm ơn Giáo sư N.N.L kính mến, cảm ơn nhân vật chính trong câu chuyện bi hài này là BS Huy, ông đã nói lên cái code của sự thể, khỏi phải tư duy nhiều hơn khi ta là dân Việt.

Dưới đây là câu chuyện của GS Vỏ Như Lành.

-Một lần tôi về phép đúng vào dịp người em tôi bị đau vùng bụng cấp, rất nguy kịch, phải đi bệnh viện ngay ban đêm.

Là nhà nghề tôi leo lên xe đi cùng. Vào khu vực phòng cấp cứu, tôi vui mừng nhận ra vị trưởng phòng cấp cứu là BS Huy, một học trò giỏi của tôi trong trường y.

Khi khiêng băng ca vào phòng, hai lần tôi giáp mặt với BS Huy nhưng tôi chợt nhận thấy hình như anh ta không muốn chào tôi.

Anh đeo khẩu trang nhưng làm sao tôi quên được vầng trán, ánh mắt, dáng đi của một SV đặc biệt đã học tôi 6 năm trời.

Và đêm ấy, theo gợi ý của cô y tá và sự chỉ dẫn của một người lạ, người nhà tôi phải chi ra 2 triệu bôi trơn cho kíp mổ.

Một tuần sau em tôi ra viện.

Tôi cầm tiền lên thanh toán viện phí và chủ trương đối diện với tay sinh viên xưa, nay đã trở thành kẻ bất trị này.

Khi tôi vào phòng y vụ, vừa chìa giấy tờ ra thì cô nhân viên chừng 30 tuổi đứng bật dậy, giọng nói trầm ấm, thân tình:

-Mời thầy đi theo em.

Mặc dù tôi chưa dậy cô này ngày nào nhưng nghe giọng nói thân thiện, tác phong rất chân tình, tôi vô thức bước theo cô.

Cô đưa tôi lên thẳng phòng …cấp cứu. Đến cửa, cô nói:

-Mời thầy vào, Sếp em đang chờ thầy!.

Cô mở cửa ấn tôi vào căn phòng mát rượi và đi ra.

Khi chỉ còn hai người, BS Huy ôm chầm lấy tôi.Anh nói ngay:

-Thầy ngồi đi, em biết là thầy giận em lắm. Rồi em sẽ giải thích ngay để thầy hiểu.

Tôi lắng nghe.

Vẫn con người ấy, thông minh, lanh lợi, tin cậy và thân tình. Anh ta nói:

“ Và nếu hôm đó, thầy trò mình nhận nhau, tay bắt mặt mừng thì có thể, người nhà thầy…chết!.

Nếu kíp mổ nhận thấy họ đang phải thức ba tiếng đồng hồ giữa đêm khuya để mổ một ca không – phong – bì thì chất lượng chuyên môn, các biện pháp hỗ trợ sẽ chạy theo kiểu không – phong – bì thầy ạ.

Bởi vậy, khi gặp thầy, em làm lơ, tính sau kíp mổ sẽ gặp lại thì Thầy đã về rồi.

Hôm nay, em xin tạ tội cùng thầy và em phải nói rằng, em có được như ngày hôm nay là nhờ thầy, Xin thầy đừng từ chối món quà này của em, coi như vài thang thuốc bổ để chăm sóc thầy khi không được gần thầy” .

Huy nói rồi lấy một gói giấy mỏng, gói ghém chu đáo sẵn nhanh tay nhét vào túi trong áo veston của tôi.

Tôi hoàn toàn mất tự chủ.

Sự thể diễn ra hoàn toàn ngoài suy đoán, dự cảm của tôi. Huy vẫn như cậu sinh viên hiếu hạnh, chu đáo và giỏi giang nằm xưa.

Cuối cùng, tôi hỏi:

- Tôi có dạy các anh làm thế không?.

- Dạ, thưa thầy, cái lỗi chính nằm ở chỗ ấy ạ. Cái chính là vì các thầy đã không dạy những cái đó, những cái cần – phải – dạy.

Tôi ớ ra, hỏi cho rõ thì BS Huy nhẹ nhàng:

-Ngày làm luận văn tốt nghiệp, các thầy cho một câu hỏi: Người BS chế độ XHCN khác với người BS tư bản ở chỗ nào?.

Nếu ai trả lời rằng, điểm khác biệt đó là người BS XHCN không cần tiền bạc vẫn làm tốt chức phận của mình thì được điểm cao.

Thực tế không phải thế.


Tôi bắt đầu hiểu ra vấn đề. Hình như toàn bộ bi kịch là ở đây. Hình như chúng tôi có lỗi. Không có BS nào là không cần tiền cả. Tôi ngậm ngùi thăm hỏi hoàn cảnh BS Huy. Anh nói:

“ Sau khi ra trường, con về phục vụ tại một bệnh viện chuyên ngành chăm sóc cán bộ tại Hà Nội.

Bệnh nhân của BV này tòan loại VIP.

Đến bữa trưa, con đem cặp lồng cơm đã nguội hắt có vài cọng rau muống đen xì và nửa quả trứng kho mặn vợ chuẩn bị ra ăn trong khi những bệnh nhân kia chơi gà luộc nửa con, giò chả ngập chân răng và họ luôn có quyền bắt ne bắt nét chúng con.

Đến một lúc, con nghĩ: tại sao cùng là người sao họ sướng thế. Sao mình ra sức phục vụ, ăn học từng ấy năm, tận tụy, hiểm nguy mà khổ thế.

Phải “chặt”!.

Lần đầu con chặt, cầm cái phong bì hơi cũng run tay nhưng về sau quen dần, càng chặt càng bén, chặt nhát nào ra nhát ấy.

Về sau con cũng đứng lớp, cũng dạy học trò nghề y cao quý này, ra trường chúng cũng biết chặt, chúng chặt giỏi hơn con, chặt nhát nào ra nhát ấy”.

Tôi không biết nói gì lúc này nữa.

Trong không gian này, tôi không biết ai là thầy, ai là trò nữa. Hình như BS Huy đang dạy cho tôi bài học vỡ lòng về sự bất hợp lý trong những vận động xã hội đã xảy ra, đang xảy ra.

Trên đường về, tôi giở phong bì ra, đếm được mười triệu. Tôi lẩm cẩm nghĩ: Lãi 8 triệu và một bài học quý từ cuộc sống, thôi thì….

Câu chuyện của GS Lành đến đây là hết. Không gian nhà khách UBND tỉnh Quảng Ngãi trầm hẳn xuống. Tôi cũng chẳng biết bình luận gì thêm. Phải chăng, chúng ta đã tạo ra một không gian để phát triển một loại mâu thuẫn xã hội đằng đẵng dăm chục năm và rồi hôm nay ta đắm mình trong bi kịch đó, bi kịch mà một nhà văn đã nói: Cái lò xo bị nén xuống ba tấc, khi bật lên, nó sẽ bật lên chín tấc.

Những tiêu cực trong ngành y tế sẽ còn dài chứ không dừng lại ở đây kể cả khi thay ba bộ trưởng.

Bao giờ cái thiết chế y tế, từ đào tạo đến các nguyên tắc về phúc lợi, nhân đạo, chính trị thay đổi theo hướng tích cực, có lý có tình thì tình hình sẽ tự nó tốt lên, các bạn ạ.
 

start2fight

Xe tải
Biển số
OF-192774
Ngày cấp bằng
6/5/13
Số km
202
Động cơ
330,447 Mã lực
em là em phải chửi nhau với con Xuân Lan trước, vì nó chửi em
 

xeđạp

Xe buýt
Biển số
OF-20378
Ngày cấp bằng
25/8/08
Số km
786
Động cơ
507,480 Mã lực
Nơi ở
Vỉa hè
Xứ sở thiên đường thì cách hành xử nó phải khác bọn tư bản dãy chết, đó là chân lý rồi.
 

vilexim

Xe container
Biển số
OF-180307
Ngày cấp bằng
10/2/13
Số km
7,709
Động cơ
410,804 Mã lực
Nơi ở
HN
Website
dantri.com.vn
Em không đủ bản lĩnh, tự trọng để có thể ngồi vào cái ghế chị Tế để mà nói lên nguyện vọng muốn làm. Cái nghề (làm BT) này nó đòi hỏi trình cao, có nhiều biện pháp, thủ thuật, khi cần cũng phải lá mặt lá trái, nói xấu, bợ đỡ nhau .....
Cụ sai rồi, bản lĩnh em ko dám bàn nhưng cái tự trọng thì cụ đừng vác vào đây cụ ạ, ko phải cứ làm chính trị hay bộ lọ bộ trai là ko có lòng tự trọng. các cụ hiểu sai những j em mong muốn rồi ạ
 

longchjnsu

Xe buýt
Biển số
OF-79648
Ngày cấp bằng
6/12/10
Số km
795
Động cơ
423,740 Mã lực
Nếu em là bộ trưởng y tế em sẽ làm cho tình hình giao thông sáng sủa lên :D, người bị nạn được cấp cứu kịp thời. Mỗi ngã ba ngã tư em sẽ bố trí 1 tổ công tác chuyên ngành mang tên YT141 bao gồm: Bác sỹ tim, đa khoa, sản cùng đội ngũ y tá xinh đẹp có trình độ chuyên môn phục vụ :D
 

custardapple

Xe buýt
Biển số
OF-205653
Ngày cấp bằng
11/8/13
Số km
646
Động cơ
125,369 Mã lực
Nếu em là BTYT em đề nghị làm cho tình hình giáo dục sáng sủa lên. Con người không được giáo dục cẩn thận là xã hội sinh ra nhiều bệnh tật lắm!
 

Greeno

Xe lăn
Biển số
OF-22422
Ngày cấp bằng
14/10/08
Số km
14,489
Động cơ
619,608 Mã lực
Nơi ở
www.bodetam.vn
Website
www.bodetam.vn
Nếu em là mụ mặt ruồi bu, em sẽ:
- Họp Bộ y lại, đập bàn chém gió ầm ĩ, dọa xẻo vài trăm chú, nếu cần thí ngay một vài con tốt. Nhất cử lưỡng tiện: xoa dịu dư luận và hốt thêm mớ bạc "bảo dưỡng ghế"!
- Tương tự với bọn nhà thầu cung cấp vaccine, thuốc men, ... Và cũng Nhất cử lưỡng tiện: xoa dịu dư luận và hốt thêm mớ bạc.
Em đủ trình làm quan chưa ạh?
Cụ đúng là có Tài nhưng không có bệ đỡ nên vẫn chỉ làm dân đen thôi
 

vilexim

Xe container
Biển số
OF-180307
Ngày cấp bằng
10/2/13
Số km
7,709
Động cơ
410,804 Mã lực
Nơi ở
HN
Website
dantri.com.vn
Nếu em là BTYT em đề nghị làm cho tình hình giáo dục sáng sủa lên. Con người không được giáo dục cẩn thận là xã hội sinh ra nhiều bệnh tật lắm!
Hơi trai ngành cụ ợ! Nhưng cũng khá đúng so với quan điểm nhất thời hiện nay.....
 

Hoahahoa

Xe tải
Biển số
OF-307447
Ngày cấp bằng
12/2/14
Số km
240
Động cơ
302,397 Mã lực
Câu chuyện của cụ thâm thúy quá.

Em đọc trên mạng thấy câu chuyện hay về ngành Y, mời các cụ tham khảo (hình như trên FB của nhạc sỹ Đỗ Trung Quân)

Năm 2008 tôi về Quảng Ngãi tìm tư liệu và chuẩn bị làm phim về cụ Huỳnh Thúc Kháng. Khi đang chụp ảnh phần mộ của cụ trên núi Thiên Ấn thì một bác già khả kính đến nói với tôi:

- Anh làm ơn chụp cho đoàn bác vài kiểu ảnh kỷ niệm. Máy bác hết phim ( hồi đó con chụp bằng phim).

Nói rồi ông gửi tôi cái danh thiếp và hẹn gặp lại ở nhà khách UBND tỉnh Quảng Ngãi gần đường Hùng Vương.

Nhìn tấm danh thiếp tôi khoái ngay và chỉ sau một giờ tôi đã đem đến nhà khách biếu quý khách một bộ ảnh rất đẹp, không lấy tiền.

Cảm kích vì nghĩa cử đó và nhận ra mình là đồng hương, quê tôi ở Cẩm Khê, nhà ông ở Xuân Huy, Lâm Thao một làng nhiều Tiến sỹ nhất Việt Nam từ năm …1970 chỉ cách nau hơn chục cây số, ông tiếp tôi rất nồng hậu.

Khi tôi khéo léo hỏi ông ( có ghi âm) về chuyện Y đức thì vị giáo sư bạc đầu này nhận ra ngay.

Ông nói:

-Tôi không trả lời anh đâu, nhưng tôi kể cho anh nghe câu chuyện của chính gia đình tôi, rồi anh làm gì thì làm.

Tôi nghe xong câu chuyện mà xúc động. Câu chuyện này có lẽ đủ tư cách giải thích tất thảy những chuyện vui buồn của ngành y tế, từ chuyện tiêm vaxin chết người đến chuyện Cát Tường, chuyện dịch sởi v.v…

Nghe xong câu chuyện này, thiết nghĩ các bạn sẽ hiểu rằng nếu bây giờ, bà Kim Tiến xuống, bà Kim Tiền lên hoặc ông Kim Lùi nhậm chức, thì cũng rứa cả thôi.

Cảm ơn Giáo sư N.N.L kính mến, cảm ơn nhân vật chính trong câu chuyện bi hài này là BS Huy, ông đã nói lên cái code của sự thể, khỏi phải tư duy nhiều hơn khi ta là dân Việt.

Dưới đây là câu chuyện của GS Vỏ Như Lành.

-Một lần tôi về phép đúng vào dịp người em tôi bị đau vùng bụng cấp, rất nguy kịch, phải đi bệnh viện ngay ban đêm.

Là nhà nghề tôi leo lên xe đi cùng. Vào khu vực phòng cấp cứu, tôi vui mừng nhận ra vị trưởng phòng cấp cứu là BS Huy, một học trò giỏi của tôi trong trường y.

Khi khiêng băng ca vào phòng, hai lần tôi giáp mặt với BS Huy nhưng tôi chợt nhận thấy hình như anh ta không muốn chào tôi.

Anh đeo khẩu trang nhưng làm sao tôi quên được vầng trán, ánh mắt, dáng đi của một SV đặc biệt đã học tôi 6 năm trời.

Và đêm ấy, theo gợi ý của cô y tá và sự chỉ dẫn của một người lạ, người nhà tôi phải chi ra 2 triệu bôi trơn cho kíp mổ.

Một tuần sau em tôi ra viện.

Tôi cầm tiền lên thanh toán viện phí và chủ trương đối diện với tay sinh viên xưa, nay đã trở thành kẻ bất trị này.

Khi tôi vào phòng y vụ, vừa chìa giấy tờ ra thì cô nhân viên chừng 30 tuổi đứng bật dậy, giọng nói trầm ấm, thân tình:

-Mời thầy đi theo em.

Mặc dù tôi chưa dậy cô này ngày nào nhưng nghe giọng nói thân thiện, tác phong rất chân tình, tôi vô thức bước theo cô.

Cô đưa tôi lên thẳng phòng …cấp cứu. Đến cửa, cô nói:

-Mời thầy vào, Sếp em đang chờ thầy!.

Cô mở cửa ấn tôi vào căn phòng mát rượi và đi ra.

Khi chỉ còn hai người, BS Huy ôm chầm lấy tôi.Anh nói ngay:

-Thầy ngồi đi, em biết là thầy giận em lắm. Rồi em sẽ giải thích ngay để thầy hiểu.

Tôi lắng nghe.

Vẫn con người ấy, thông minh, lanh lợi, tin cậy và thân tình. Anh ta nói:

“ Và nếu hôm đó, thầy trò mình nhận nhau, tay bắt mặt mừng thì có thể, người nhà thầy…chết!.

Nếu kíp mổ nhận thấy họ đang phải thức ba tiếng đồng hồ giữa đêm khuya để mổ một ca không – phong – bì thì chất lượng chuyên môn, các biện pháp hỗ trợ sẽ chạy theo kiểu không – phong – bì thầy ạ.

Bởi vậy, khi gặp thầy, em làm lơ, tính sau kíp mổ sẽ gặp lại thì Thầy đã về rồi.

Hôm nay, em xin tạ tội cùng thầy và em phải nói rằng, em có được như ngày hôm nay là nhờ thầy, Xin thầy đừng từ chối món quà này của em, coi như vài thang thuốc bổ để chăm sóc thầy khi không được gần thầy” .

Huy nói rồi lấy một gói giấy mỏng, gói ghém chu đáo sẵn nhanh tay nhét vào túi trong áo veston của tôi.

Tôi hoàn toàn mất tự chủ.

Sự thể diễn ra hoàn toàn ngoài suy đoán, dự cảm của tôi. Huy vẫn như cậu sinh viên hiếu hạnh, chu đáo và giỏi giang nằm xưa.

Cuối cùng, tôi hỏi:

- Tôi có dạy các anh làm thế không?.

- Dạ, thưa thầy, cái lỗi chính nằm ở chỗ ấy ạ. Cái chính là vì các thầy đã không dạy những cái đó, những cái cần – phải – dạy.

Tôi ớ ra, hỏi cho rõ thì BS Huy nhẹ nhàng:

-Ngày làm luận văn tốt nghiệp, các thầy cho một câu hỏi: Người BS chế độ XHCN khác với người BS tư bản ở chỗ nào?.

Nếu ai trả lời rằng, điểm khác biệt đó là người BS XHCN không cần tiền bạc vẫn làm tốt chức phận của mình thì được điểm cao.

Thực tế không phải thế.


Tôi bắt đầu hiểu ra vấn đề. Hình như toàn bộ bi kịch là ở đây. Hình như chúng tôi có lỗi. Không có BS nào là không cần tiền cả. Tôi ngậm ngùi thăm hỏi hoàn cảnh BS Huy. Anh nói:

“ Sau khi ra trường, con về phục vụ tại một bệnh viện chuyên ngành chăm sóc cán bộ tại Hà Nội.

Bệnh nhân của BV này tòan loại VIP.

Đến bữa trưa, con đem cặp lồng cơm đã nguội hắt có vài cọng rau muống đen xì và nửa quả trứng kho mặn vợ chuẩn bị ra ăn trong khi những bệnh nhân kia chơi gà luộc nửa con, giò chả ngập chân răng và họ luôn có quyền bắt ne bắt nét chúng con.

Đến một lúc, con nghĩ: tại sao cùng là người sao họ sướng thế. Sao mình ra sức phục vụ, ăn học từng ấy năm, tận tụy, hiểm nguy mà khổ thế.

Phải “chặt”!.

Lần đầu con chặt, cầm cái phong bì hơi cũng run tay nhưng về sau quen dần, càng chặt càng bén, chặt nhát nào ra nhát ấy.

Về sau con cũng đứng lớp, cũng dạy học trò nghề y cao quý này, ra trường chúng cũng biết chặt, chúng chặt giỏi hơn con, chặt nhát nào ra nhát ấy”.

Tôi không biết nói gì lúc này nữa.

Trong không gian này, tôi không biết ai là thầy, ai là trò nữa. Hình như BS Huy đang dạy cho tôi bài học vỡ lòng về sự bất hợp lý trong những vận động xã hội đã xảy ra, đang xảy ra.

Trên đường về, tôi giở phong bì ra, đếm được mười triệu. Tôi lẩm cẩm nghĩ: Lãi 8 triệu và một bài học quý từ cuộc sống, thôi thì….

Câu chuyện của GS Lành đến đây là hết. Không gian nhà khách UBND tỉnh Quảng Ngãi trầm hẳn xuống. Tôi cũng chẳng biết bình luận gì thêm. Phải chăng, chúng ta đã tạo ra một không gian để phát triển một loại mâu thuẫn xã hội đằng đẵng dăm chục năm và rồi hôm nay ta đắm mình trong bi kịch đó, bi kịch mà một nhà văn đã nói: Cái lò xo bị nén xuống ba tấc, khi bật lên, nó sẽ bật lên chín tấc.

Những tiêu cực trong ngành y tế sẽ còn dài chứ không dừng lại ở đây kể cả khi thay ba bộ trưởng.

Bao giờ cái thiết chế y tế, từ đào tạo đến các nguyên tắc về phúc lợi, nhân đạo, chính trị thay đổi theo hướng tích cực, có lý có tình thì tình hình sẽ tự nó tốt lên, các bạn ạ.
 

1.6gli

Xe container
Biển số
OF-189928
Ngày cấp bằng
15/4/13
Số km
7,077
Động cơ
394,335 Mã lực
Nếu đc làm giống như mợ Kim Tiến em thề sẽ "từ chức" ngay và nuôn ạ:))
 

kimthanh_jsc

Xe tăng
Biển số
OF-172422
Ngày cấp bằng
18/12/12
Số km
1,237
Động cơ
354,506 Mã lực
Thưa các cụ, các mợ Kính mến!
Những ngày qua, tình hình dịch bệnh (bệnh Sởi, Sởi biến chứng) đang bùng phát mạnh mẽ và rất lâu, khoảng 40 năm nay mới xuất hiện lại. Nó đang cướp đi rất nhiều sinh mạng (tính đến thời điểm này thì đã có trên 100 các thiên thần bé nhỏ, các mầm non tương lai của đất nước) tử vong. Hẳn là các cụ, các mợ đặc biệt là các gia đình có con nhỏ cũng đang hết sức bức xúc với vấn đề y tế cũng như y đức với chuyện chậm trể công bố bệnh dịch này của nhà nước, các cơ quan liên quan nói chung và Bộ Y tế???!!! Em cũng đã đọc nhiều, nghe nhiều, đã bức xúc... em cũng có con nhỏ như các cụ, mợ trên này, và ngày hôm qua thôi, em cũng đã phải chạy đôn, chạy đáo để mua Hạt Mùi ta về tắm cho các cháu, mặc dù em biết đó cũng chỉ là một liệu pháp tạm thời để phần nào trấn an được tâm lý. Các cụ ạ! để quản lý một gia đình nho nhỏ của mình thôi cũng đã khó lắm rồi (thu chi trong sinh hoạt, làm sao cho đủ với đồng lương còm... rồi chuyện dạy con cái sao cho chúng biết điều hơn, lẽ thiệt.... Ôi! Đau đầu lắm ạ) Đấy các cụ xem! Chỉ một gia đình còn như vậy huống chi là một tư lệnh nghành! (Một nghành phải nói là nhạy cảm, đặc biệt là trong thời điểm này, phải nói là lịch sử ạ) Em chắc cũng một điều là ngay trong lúc này thôi, Bộ trưởng, " người mà các cụ, đụng cái là chửi, đụng nhìn thấy mặt là bức xúc... rồi kêu gào từ chức.... Em chắc hẳn lúc này Cô ý, Bộ trưởng Bộ Y tế cũng đang hết sức là ngổn ngang và rối bời rồi các cụ ạ, nhưng cụ, mợ mà khi em bước chân vào diễn đàn em đã nghĩ, đang nghĩ là những người hiểu biết, ko quy kết vô lý và là những con người rất tốt.... Em thật ạ!
- Vậy các cụ thử đặt mình vào vị trí của Bộ trưởng Bộ Y tế xem các cụ sẽ làm gì? Có làm được không khi mà cầm bút ký vào biên bản bàn giao nhiệm vụ đã thấy bao vấn đề ngổn ngang rồi:
+ Cơ sở hạ tầng cho nghành,
+ Y đức xuống cấp trầm trọng,
+ Trình độ người làm chuyên môn...
+ ...
Em thiết nghĩ việc các cụ, mợ và cả em lúc này cần làm những việc quan trọng hơn là ngồi chửi (mở mắt là chửi, chửi cả ngày) và quy kết tầm bậy nữa là hãy tham gia vào những công việc có ích cho xã hội như:
+ Tham gia vào việc đun nước lá Mùi để lau người cho các bé ở viện Nhi TW, mà có mợ Yến Định nhà mình đang phát động đấy ạ
+ Đóng góp công sức, tiền bạc vào các chương trình từ thiện v.v...
Em nghĩ thiết thực hơn là ngồi đây rồi chém gió!
P/s: Trên đây là vài lời tâm huyết từ em, em biết kiểu j cũng có những ý kiến này, nọ, nhưng em chỉ mong ai hiểu thì hãy hiểu cho cho Bộ trưởng, các cụ, mợ nhé!
@};-
Không đồng tình với suy nghĩ của cụ, cứ để người bất tài giữ những vị trí quan trọng như bộ trưởng y tế thì sự huy sinh không ai khác chính là con cháu chúng ta cụ nhé.
 

quytahun

Xe hơi
Biển số
OF-306438
Ngày cấp bằng
1/2/14
Số km
151
Động cơ
302,640 Mã lực
Mình còn quá nhiều dự định cho bản thân, cho con, cho đứa cháu họ con đứa em ở quê ngoại của bạn thân đứa em gái mình nên mình chưa thể xin từ chức được đâu
 

Ngọc Thạch

Xe buýt
Biển số
OF-204016
Ngày cấp bằng
29/7/13
Số km
779
Động cơ
325,650 Mã lực
Nơi ở
Công trình nội thất
1. Thanh lọc lại hệ thống các y bác sỹ ở các bệnh viện tuyến TW
2. Đầu tư nghiên cứu các loại thuốc vắc xin để không phải phụ thuộc vào nước ngoài
3. Tăng lương cho y bác sỹ ở các vùng sâu, vùng xa. Phân bổ lại luơng của bác sỹ ở từng vùng.
4. Quyết liệt trong vấn đề nhận phong bì, thái độ y bác sỹ trong chữa bệnh bằng cách lập đường dây nóng. Chỉ cần có tin nhắn tố cáo bất kỳ ở đâu, bất kỳ lúc nào cũng phải xử lý kiên quyết ngay và luôn.
5. Đầu tư cơ sở hạ tầng, trình độ y bác sỹ ở các tỉnh. Làm sao để nâng cao trình độ cơ sở hạ tầng, trình độ y bác sỹ ở các tỉnh ngang bằng thành phố lớn.
6. Nếu không có trình độ thay đổi được những điều trên theo hướng tích cực trong vòng một nhiệm kỳ thì từ chức và đi tẩy nốt ruồi! :)

p/s: Con em tiêm mũi 5 in 1 dịch vụ được đúng 2 tháng nay rồi mà chưa có thuốc để tiêm mũi 2. Tiêm free mũi 5 in 1 của Hàn Quốc thì thế giới họ đã bài xích từ lâu rồi ạ nên em không dám cho con em đi tiêm chứ không phải em chê thuốc free đâu ạ!
 
Chỉnh sửa cuối:

Ngọc Thạch

Xe buýt
Biển số
OF-204016
Ngày cấp bằng
29/7/13
Số km
779
Động cơ
325,650 Mã lực
Nơi ở
Công trình nội thất
Bao giờ cái thiết chế y tế, từ đào tạo đến các nguyên tắc về phúc lợi, nhân đạo, chính trị thay đổi theo hướng tích cực, có lý có tình thì tình hình sẽ tự nó tốt lên, các bạn ạ.
Chả phải là cụ đã đưa biện pháp rồi đây ạ! Làm nghề gì thì cũng cần tiền thì mới sống được. Xã hội chủ nghĩa đạt được khi nào? Khi mà Y tế, giáo dục, Khoa học- kỹ thuật phát triển vượt bậc thì mới đạt được. Chứ không phải xhcn là xã hội nghèo đói mà đòi hỏi đầy tình thương được. Xã hội nghèo đói chỉ có lọc lừa và bệnh tật mà thôi.
 

chihuongcao

Xe tải
Biển số
OF-195312
Ngày cấp bằng
23/5/13
Số km
237
Động cơ
329,253 Mã lực
Em sẽ từ chức!
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top