[Vì sợ gấu nhà phát hiện nên em dùng nick phụ để tâm sự, không có mục đích vào chợ shopping]
Hôm qua em gặp lại Nàng, sau đúng 10 năm không liên lạc,
Mười không gặp mười năm nhớ thương"
Đồng cảm với cụ! Chuyện của em như này ạ:
Ngày ấy ….tôi và em yêu nhau đã trao cho nhau những nụ hôn đầu đời của tình yêu mới lớn. Tình yêu của chúng tôi mới đẹp làm sao. Tôi và em học cùng trường cấp 3 của huyện, em lớp văn, tôi lớp toán. Em ước mơ sẽ học Sư phạm để trở thành cô giáo,còn tôi ước mơ sẽ học kinh tế để kiểm thật nhiều tiền, để không phải sống cảnh nghèo hèn lam lũ như những người dân quê tôi. Chúng tôi đã cùng nhau học tập, xây dựng ước mơ, tình yêu tuổi học trò thật mộng mơ và trong trắng. Rồi ba năm học cấp ba cũng qua mau, tôi không còn cùng em đạp xe đi học trên con đường làng nữa. Tôi lên Hà Nội vào đại học, em ở lại quê nhà theo đuổi ước mơ làm cô giáo. Chỉ vào dịp hè hay nghỉ tết chúng tôi mới được gặp nhau. Ngày đó không có điện thoại như bây giờ, nhịp cầu nối tình cảm của chúng tôi là những cánh thư, tuần nào cũng đều đặn 2 lá thư cho nhau. Hôm nào thứ 7 hay chủ nhật không có thư em tôi buồn lắm, lá thư nào của em cũng có mấy nụ hồng em ép ở trong thư... Mỗi lần gặp nhau chúng tôi cùng đi bộ bên cánh đồng quê thơ mộng, ngày đó tình yêu đẹp và thú vị thế, trao vội cho nhau một cái nắm tay, một nụ hôn còn thấy thẹn.
Tình yêu đầu khó quên, cứ tưởng chúng tôi đến được bến bờ hạnh phúc ai ngờ khi em ra trường cũng là lúc chúng tôi mỗi người một ngả. Tại tôi, tất cả là tại tôi không biết trân trọng em, chỉ vì một câu nói, một chút tự ái và sỹ diện, cao ngạo của tuổi trẻ, chỉ vì ước mơ ảo ảnh một cuộc sống giầu sang, phồn hoa nơi đô thị mà tôi đánh mất em. Tôi không muốn trở về quê hương , nơi tôi đã sinh ra và lớn lên trong sự yêu thương của gia đình, bà con và có cả tình yêu của em nữa . Tôi muốn lập nghiệp ở thủ đô. Tất cả chỉ tại cái nghèo hay tại tôi? Tôi biết em giận và trách tôi nhiều lắm... Giờ gặp lại em tôi biết làm gì để chuộc lại lỗi lầm xưa.
Ngồi bên nhau trong quán ven đường, em vẫn thẹn thùng, chốc chốc lại liếc nhìn mọi người xung quanh, hình như em sợ gặp người quen thì phải. Em thiệt thòi nhiều quá. Tôi nghĩ là em đang hạnh phúc lắm đấy chứ, nhưng không tôi đã nhầm, giá mà tôi có thể làm được điều gì để xoá bớt nếp nhăn đang hằn trên khoé mắt của em…
Chúng tôi cùng ôn lại chuyện ngày xưa, những lá thư, những bài thơ em viết tặng tôi được em nhắc lại cứ như mới hiển hiện ngày hôm qua đây thôi, giọng em đầy hờn trách. Tôi biết tôi là người có lỗi, con tim em tưởng như đã ngủ yên 10 năm nay nhưng không phải, vẫn cồn cào, vẫn thổn thức với những nỗi nhớ đầy vơi, vẫn muốn tìm về 1 chút của ngày xưa. Lần hồi trong kỷ niệm em đưa tôi về với thực tại cuộc sống của em.
Em nhà cửa đàng hoàng, một công việc ổn định, một con gái xinh đẹp và học giỏi, chồng em một người đàn ông hiền lành và tử tế... cứ tưởng như thế là đủ lắm rồi. Thế sao vẫn buồn hả em?
Em khóc nước mắt em lăn trên gò má, muốn lau nước mắt cho em nhưng tôi không dám.
Anh ơi! Hạnh phúc là gì hả anh? Có ai nói là em không hạnh phúc đâu, thế nhưng cái vỏ bọc hạnh phúc đó chỉ có người trong cuộc mới hiểu được thôi anh ạ!
Chồng em là một giáo viên dậy thể dục cùng trường với em, hiền lành và rất thương vợ thương con nhưng phải cái ham mê bài bạc. Ngay khi con gái mới 4 tháng tuổi anh ta đã lao vào những ván bài thâu đêm suốt sáng. Rồi cuộc sống vẫn cứ trôi, em vẫn âm thầm chịu đựng. Chồng em một tuần lên lớp có vài ba tiết học, càng nhàn rỗi anh lại lao vào những cuộc đỏ đen nhiều hơn. Những hôm anh đi thâu đêm cũng là những đêm dài em mất ngủ, em khuyên răn kiểu gì chồng em vẫn thế, thậm chí có hôm em nặng lời, xúc phạm chồng em cũng chỉ im lặng không nói điều gì. Em lại khóc….
Biết nói gì cùng em đây, lúc này đây chỉ có 2 người, gần nhau trong gang tấc tôi như đang nghe thấy từng nhịp thở trong trái tim em. Tôi muốn gần em hơn, muốn em tựa vào vai tôi như ngày nào để tôi có thể mang bớt gánh nặng u sầu trong tâm hồn em... Nhưng tôi đâu dám, biết khuyên em điều gì bây giờ. Em ơi! Hãy tha lỗi cho anh.
Gặp nhau rồi chia tay sau bao năm trời cách biệt, một cái bắt tay sao mà hờ hững thế hả em, tay em vẫn ấm áp như ngày nào nhưng tôi biết tâm hồn em đang lạnh giá. Hãy hiểu và thông cảm cho anh, anh luôn biết mình là người có lỗi….
Điện thoại reo…! Em chào tạm biệt hai bố con tôi và xin phép về trước…Tôi châm điếu thuốc, nhả khói…nhìn theo dáng em xa dần, xa dần..trong mưa phùn chiều cuối năm…Mắt tôi nhoà đi. Lòng tôi cuộn sóng….