David Moyes - Người tội nghiệp!
(MUSVN) Khi cú đánh đầu tàn nhẫn của Darren Bent xé toang mành lưới David De Gea, sau lưng tiền đạo Fulham là biết bao ánh mắt thẫn thờ cùng chịu chung nỗi ám ảnh khủng khiếp. Cảm giác của sự tuyệt vọng. Cảm giác bất lực đã rất lâu rồi mới hiện về. Cảm giác cay đắng khi bị số phận trêu ngươi. Những trái tim United một lần nữa lại tan vỡ ở phút bù giờ, điều đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần trong mùa giải này. Và có một người đau đớn hơn tất cả: dĩ nhiên rồi, David Moyes.
Hình ảnh của vị thuyền trưởng người Scotland, giống như các học trò của ông, đã tái hiện lại đầy đủ bi kịch trên sân Old Trafford trong trận đấu kỉ niệm 56 năm thảm hoạ Munich. Phút 78, khi Robin sút tung lưới đội khách để mở đầu cho cuộc lội ngược dòng ngoạn mục như mọi lần (hãy tưởng tượng thế), ông Moyes thở phào nhẹ nhõm trên đường biên. Những tiếng vỗ tay động viên, và những tiếng “come on” có thể đọc được qua khuôn hình màn ảnh nhỏ. Cũng như hầu hết các CĐV United, Moyes biết rằng đội bóng sẽ tiến lên, và bàn thắng rồi cũng sẽ tới.
Ông đã làm hết sức mình trong khả năng có thể, thay đổi chiến thuật, thay đổi nhân sự, điều chỉnh những hướng tấn công mới. Sau cú đá thành bàn của Carrick, Rooney ăn mừng như thế đội sắp vô địch, David Moyes gầm lên như một võ sĩ đã bị dồn đến chân tường vừa đấm kẻ thù bay khỏi khán đài.
Thế rồi, thảm kịch lại xảy đến theo cái cách nghiệt ngã nhất cho Quỷ Đỏ. Người ta có thể trách Moyes bởi các học trò của ông không thể nâng tỷ số lên 3-1 với những cơ hội rõ ràng khi Fulham buộc phải dâng lên. Nhưng cú đánh đầu tai hại của Vidic thì chỉ có thể là sự sắp đặt của số phận. Trận đấu đầu tiên sau khi Vida nói lời chia tay trở thành một tai hoạ cho “Captain United”, và trực tiếp mang đến nỗi đau cho ông thầy mới.
David Moyes, người tội nghiệp
Điều kinh khủng không phải là thất bại (dù sao, ta vẫn có một trận hoà!!!). Điều kinh khủng nhất chính xác là những gì ông Moyes sẽ phải gánh chịu sau 90 phút hoang mang. Cảm giác xa lạ ngay ở chính ngôi nhà của mình. Cảm giác giông tố nổi lên trên đầu từng giờ, từng phút. Những sự so sánh, những mối liên tưởng, những lời đồn đoán. Tất cả đều hiểu Moyes không thể hoá thân thành Alex Ferguson, nhưng chẳng ai chịu đựng được việc đánh mất thói quen chiến thắng. Rất nhanh chóng, giai đoạn tái thiết của Moyes – United diễn ra trong bối cảnh hỗn loạn.
Vấn đề không còn nằm ở lực lượng, phong độ hay chiến thuật. Dù bất kì lý do gì, đội hình Man Utd hiện tại vẫn trên cơ khá nhiều CLB ở nước Anh. Và nếu người ta cần một ai đó làm mục tiêu tấn công cho sự suy tàn hậu triều đại Ferguson, thì đối tượng dễ dàng nhất chính là “người tội nghiệp” Moyes. Đời không như là mơ, chàng tí hon David không phải lúc nào cũng đủ sức làm nên điều kì diệu như quật ngã gã khổng lồ Goliath. Sống trong cái bóng vĩ đại của một huyền thoại vĩ đại khiến cho ông Moyes già đi đến mấy tuổi kể từ ngày chuyển tới Man United.
Ngược dòng lịch sử của CLB, dễ dàng nhận thấy David Moyes không phải là nạn nhân đầu tiên. Người lên thay thế Sir Matt Busby từ năm 1969, ông Wilf McGuinness, tồn tại được một mùa rưỡi sau khi chỉ thắng 32/87 trận cầm quân. Sir Busby thậm chí còn trở lại dẫn dắt United thời gian sau đó, và người kế nhiệm ông lần thứ hai cũng chịu kết cục tương tự: Frank O’Farrell tiếp tục rời ghế nóng với 30 trận thắng/81 trận.
Đội bóng đã thử các kiểu HLV khác nhau để kế tục Sir Matt, trong khi ông McGuinness là “cây nhà lá vườn” mang dòng máu thuần Manchester, trưởng thành từ lò đào tạo thế hệ vàng những năm 1950s, trải qua thảm hoạ Munich và dẫn dắt đội trẻ của CLB; thì ông O’Farrell đi lên từ các đội bóng Anh tầm trung giống hệt David Moyes bây giờ. Ngay đến các HLV thế hệ sau này như Docherty hay Atkinson, tầm ảnh hưởng từ một giai đoạn hoàng kim sáng chói trước đó vẫn là trở ngại lớn. Trước khi vô địch quốc gia, Sir Alex Ferguson vẫn luôn có cảm giác “mùi tẩu thuốc của Matt Busby phảng phất” trong căn phòng làm việc của mình.
Lịch sử đã chứng minh Manchester United không đặt dấu ấn lên giới túc cầu bằng các yếu tố kỹ, chiến thuật, bởi ngay cả những HLV vĩ đại nhất của họ cũng là những chiến lược gia hơn là chiến thuật gia. Sự phát triển của Manchester United sẽ được quyết định bằng văn hoá bóng đá, “tinh thần bóng đá” chứ không phải là việc thay đổi từ sơ đồ này sang một sơ đồ khác. Cho đến khi tìm được “Choosen One” thấu hiểu “tinh thần bóng đá” bên trong con Quỷ Đỏ thành Manchester, người ta vẫn sẽ phải nguyện cầu cho David Moyes (và những người đi sau ông, nếu có) chân cứng đá mềm. Cố lên, “người tội nghiệp”!
Kim Dung - manutd.com.vn