- Biển số
- OF-204619
- Ngày cấp bằng
- 2/8/13
- Số km
- 172
- Động cơ
- 321,520 Mã lực
chuyến di thật thú vị.
Chắc chăn là em sẽ quay lại đó cụ ạ. Đáng lẽ tháng 7 vừa rồi em đã đi nhưng năm nay công việc không được suôn sẻ lắm nên phải hoãn. Mà nhà em ngay gần phòng tập của cụ, có chương trình thẻ giản giá ko cụ ơi? He heCụ có định quay lại Mỹ lần nữa không? Hi vọng là em sớm có dịp trải nghiệm như cụ! Quá tuyệt!
Khi ở Mỹ. nhất là ở NewYork lúc nào em cũng nghe thấy tiếng còi hụ của xe cảnh sát vang rền trên phố, y như trong phim vậy. Khi kiểm tra bình thường thì họ hay nói xin hãy vui lòng để tay ở nơi tôi có thể nhìn thấy, còn đã phải truy đuổi thì không có chuyện phải bắn ba phát chỉ thiên như nhà mình.Chạy xe trên đường cao tốc của Mỹ mới thấy trời đất thênh thang, sang đường bên Mỹ mới thấy họ tôn trong người đi bộ thế nào (nếu bạn chuẩn bị sang họ sẽ dừng xe cách cả trăm mét), sang Mỹ bạn se thấy đời thưcj bắt bớ tội phạm ko khác gì phim, trựcc thăng lượn đầy đầu, xe cảnh sát nhiều hơn lợn con...
Ngày nào em cũng chạy qua con đập này cụ ah. E chơi Asphalt 8 đường đua Nevada heheGrand Canyon
Bạn đồng hành
Đập Hover
Đập Hover: tháp bên trái thuộc bang Arizona, tháp bên phải thuộc bang Nevada. Năm 2008 em đi Grand Canyon từ Las Vegas bằng oto, chạy ngay trên mặt đập nên không cảm nhận được sự đồ sộ. Năm 2011 đi bằng máy bay cánh quạt mới hình dung được như thế này
Thớt của cụ quá hay, nhưng em kết cái này nhất!Hãy có niềm tin cụ ạ. Có niềm tin ta sẽ làm được tất cả. Ngày trước em đã từng ước ao khi ra trường em có đủ tiền để mua vé bay vào Sài Gòn rồi lại bay ra ngay, để biết máy bay và đi máy bay nó như thế nào chứ đùng nói là mơ đi nước ngoài. Vậy mà em đã làm được nhiều hơn thế. Khối ASEAN em chỉ còn 2 nước chưa đi là Campuchia và Brunei
Đoạn này thì y chang Gấu nhà em pv xin Visa đi Mỹ, nào là các giấy tời đất, sổ tiết kiệm, bằng lái đăng ký, đến hỏi mỗi câu (do được phía Đế quốc mới) nên y như cụ, đúng 10s là xong.Nước Mỹ- Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, một quốc gia không bí ẩn như Bắc Triều Tiên, không hoang sơ như Kenya, Mozambich, một quốc gia mà tất cả mọi người dù đã đến hay chưa từng đặt chân lên cũng đều có thể nói vanh vách về nó. Nghĩa là Mỹ chả có gì là " vẻ đẹp tiềm ẩn" cả nhưng nó luôn là điểm đến mong muốn của tất cả mọi người, trong đó có nhà em. Đã từ lâu em đã muốn được một lần đến Mỹ, đến tận nơi sào huyệt của bọn " đế quốc sài lang" " tên sen đầm quốc tế" xem mặt mũi nó dư thế lào nhưng chưa có cơ hội thì may quá vừa rồi nhận được cái thư mời sang bên đó dự hội thảo về ngành em đang làm việc. Có cơ hội, có lý do chính đáng để đi hóng rồi. Thế là cuống quýt, thế là hối hả chuẩn bị các thủ tục, hồ sơ để biến ước mơ thành sự thật. Vấn đề đầu tiên và quan trọng nhất là phải xin được visa vào Mỹ. Ai cũng biết xin visa Mỹ rất khó khăn. Để có thêm kinh nghiệm và chuẩn bị hồ sơ cho tốt, nhà cháu lên mạng tìm hiểu thêm, nhưng càng tìm hiểu thì nhà cháu lại càng..........không hiểu gì vì thôi rồi đủ loại tư vấn tư veo, phải nên thế nọ, phải như thế kia cứ rối như canh hẹ. Nhà em quyết định cứ mộc mặc thôi, có sao khai vậy, chả hoa hòe hoa sói làm gì. Thế là em nộp hồ sơ online với tâm thế được thì tốt, không được cũng vui vẻ chả sao. Một tuần sau thì nhận được lịch 8h30 sáng đến bộ phận xét cấp visa ở Ngọc Khánh để phỏng vấn. Đúng giờ nhà em có mặt thì đã thấy hàng dài dằng dặc mọi người đang xếp hàng rồi. Ngao ngán đứng vào xếp hàng và lê từng bước chân, mãi đến hơn 10h em mới tới cửa để vào trong. Trước khi vào được bên trong mọi người phải qua cổng từ kiểm tra an ninh như ở sân bay, tất cả điện thoại, thiết bị điện tử phải tắt nguồn và gửi tại bộ phận an ninh sau đó đi cầu thang lên tầng 2 rẽ trái vào phòng chờ lấy tích kê chờ đến lượt. Trình tự thủ tục gồm rất nhiều bước, bắt đầu từ của số 5 xác nhận hồ sơ, sau đó sang cửa số 3 lấy dấu vân tay sinh học. Khi mọi thứ đã xong thì sang cửa số 6 hoặc 7 để phỏng vấn dành cho những người xin visa không di dân. Trước khi đi phỏng vấn em cứ hình dung là vào một phòng kín chỉ có ta và địch, ngồi hỏi và trả lời, ai ngờ phỏng vấn mà đứng ở quầy như quầy bán vé, bên hỏi thì hỏi qua micro oang oang, bên trả lời thì ấp úng, lúng búng, tất cả mọi người có mặt ở đó đều được nghe và quan sát tất cả, vui đáo để. Rất nhiều cung bậc cảm xúc được biểu lộ ở đó, người được cấp visa thì vui sướng hân hoan, người bị từ chối thì ủ rũ thất vọng. Nhà cháu thấy có nhiều bác trông rất chi là cốp, đầu bóng mượt, comle cavat lịch lãm như Mỹ nhưng vẫn bị trượt, quay ra mặt hằm hằm tức giận vẻ như muốn nói: " chúng mày là cái éo gì mà không cấp cho ông, ông éo thèm đi nữa đấy" ha ha. Hôm em phỏng vấn thấy có đến 4,5 bác làm ở các cơ quan Trung ương mà cũng bị out. Đến lượt em, tay người Mỹ hỏi đúng một câu, rồi bảo em chào mừng mày đến đất nước Mỹ, tất cả diễn ra trong không quá 10 giây làm nhà em cứ chưng hửng hết cả. Bao nhiêu bài học thuộc lòng, bao nhiêu phương án trả lời, rồi các loại giấy tờ sổ đỏ sổ đen, giấy tờ xe pháo vv và vv mất công chuẩn bị nó không thèm liếc mắt qua, thành ra vô tích sự ráo cả.
Thế mà cụ ko làm shot nữa từ phía sau, phí quá ạGiật mình, lia được máy ảnh lên thì nó dư lày
Vâng, để em hầu các cụ thêm ít ảnhSắp kỉ niệm 12 năm vụ khủng bố toàn tháp đôi rồi !!! Cụ Vít có ảnh ở khu vực đó up lên cho anh em xem với. E hình như còn mấy cái chụp ở đó, để tìm xem có thấy không. Không biết họ đã hoàn thiện xong khu vực tưởng niệm đó chưa.
Giật mình, lia được máy ảnh lên thì nó dư lày
Trên đại lộ số 5, NY
Times Square, NY
Bến phà ra thăm Liberty Lady