em xin phép copy và paste bài này để các cụ đọc, mỗi tội hơi dài tý, các cụ chịu khó:
Luận về tú ông thời nay
Mọi người đang ầm ĩ với cái vé mời in hình một lô một lốc nữ nữ nam nam trong tình trạng bán khỏa thân của chương trình Đêm hội chân dài lần thứ 7, do ông bầu Vũ Khắc Tiệp của Công ty Venus tổ chức. Người bảo là phản cảm, nhìn như vé mời tham gia sex show. Người bảo bình thường, chỉ là ảnh ghép không được đẹp. Còn người làm công tác quản lý văn hóa, kiên định với lập trường sẽ nhắc nhở và chấn chỉnh.
Nhẽ ra, đã phải chấn chỉnh ngay từ cái tên gọi của chương trình này. Tiếc rằng, như vết dầu loang trên biển, một khi đã để loang thì rất khó trong cách ngăn chặn.
Nhân vụ việc này, tự dưng tôi lại muốn lạm bàn cùng quý bạn đọc xung quanh chuyện ma cô - tú ông. Chỉ là lạm bàn, hoàn toàn không có ý ám chỉ ai cả.
1. Những kẻ chăn dắt các cô nàng bán phấn buôn hương đứng ở gốc cây, thành cầu hay đoạn đường tối gọi là ma cô. Những kẻ tay trong tay xúng xính chân dài da trắng, môi đỏ má hồng, danh hiệu giai nhân được gọi là tú ông.
Thật ra, ma cô hay tú ông không khác nhau về bản chất dẫu đẳng cấp cao thấp đã được phân chia. Thế nên cái khác duy nhất là tên gọi.
Ma cô cũng như tú ông có điểm chung, đó là làm mọi cách để đào dưới tay mình kiếm được khách chịu mua nhằm bán với giá cao. Có điều, ma cô thường không thông minh bằng tú ông.
Ma cô khoác lên mình khuôn mặt của một gã cô hồn, quen kiếm sống bằng những trò của phường tặc tử. Bộ dạng bên ngoài lếch thếch, xăm trổ đầy mình, tóc dài mặt rỗ.
Tú ông khuôn mặt đạo mạo, (có khi còn có cả danh vị là tiến sĩ hay giám đốc không chừng), đồ vest lịch lãm, da trắng hồng đỏ au, tay lấp lánh đồng hồ hiệu, cổ long lanh dây chuyền cẩn kim cương.
Ma cô thường đi xe gắn máy, mỗi năm chỉ rửa một lần. Tú ông ngồi xe hơi xịn, bóng loáng ngày lau mấy lượt. Ma cô thường tự lái xe chở đào đi kiếm khách, tú ông có tài xế ngồi một chỗ để điều đào.
Ma cô chăn đào theo kiểu dùng sức mạnh để trấn áp. Tú ông khiển đào theo cách, cho đào một danh hiệu. Những cô nàng dưới trướng ma cô tuyệt đối không biết thế nào là spa, chăm sóc da, trang sức bạc tỉ… Những cô nàng dưới trướng ông bầu, thở ra là thẩm mỹ viện, hít vào là áo quần hàng nghìn USD. Các cô nàng dưới trướng ma cô, ở nhà thuê, ăn cơm bụi. Các cô nàng dưới trướng tú ông, ở biệt thự, ăn ở khách sạn có sao.
Ma cô không kén chọn khách cho đào, chỉ cần khách có đủ tiền để đi tàu nhanh hay trọn đêm là ma cô cung cấp cái khách muốn. Tú ông chỉ lựa mặt đại gia để điều đào, muốn có đào của tú ông phải dựa vào sự quen biết hay bảo trợ của các khách hàng quen thuộc. Ma cô thu tiền của khách bằng tiền Việt Nam. Tú ông thu của khách toàn bằng ngoại tệ.
Đào của ma cô chỉ có thể chạm mặt báo chí khi bị bắt quả tang đang bán dâm, còn đào của tú ông bô bô cả ngày trên khắp các mặt báo.
Ma cô sử dụng sức mạnh vũ lực, để tống đào ra đường tiếp khách. Còn tú ông, tổ chức các cuộc thi để cho đào danh hiệu trước khi đi khách. Không đào nào của tú ông là không có danh hiệu. Những vụ việc bị phát hiện cho thấy, đào của tú ông nếu không là người mẫu thì là diễn viên, không là diễn viên thì là ca sĩ, không là ca sĩ thì là hoa hậu, không là hoa hậu thì là á khôi… Đại loại, hàng thật bán đúng giá. Đẳng cấp đào của ma cô và đẳng cấp đào của tú ông cách nhau một trời một vực. Ma cô yêu cầu đào đi khách phải thu tiền về. Tú ông yêu cầu đào đi khách có lúc chỉ cần thu về một mối quan hệ. Ngay cả trong giới tú ông, cũng có những đẳng cấp khác nhau.
Tú ông đẳng cấp cao, tự tổ chức ra các cuộc thi để ban phát danh hiệu cho đào. Không tổ chức các cuộc thi, thì tú ông tổ chức những chương trình thi thố tài năng, đối đáp ứng xử… sao cũng được miễn là nhét vào tay đào một danh hiệu nào đó.
Tú ông đẳng cấp trung bình, thì tổ chức những show diễn nhỏ vừa vừa, nhằm cho đào được danh hiệu bé bé.
Tú ông đẳng cấp dưới trung bình, thì dắt đào thi vòng quanh các quốc gia khác, tham gia vào đủ chương trình từ hội chợ cho đến quảng cáo, rồi tìm cách mua cho đào một danh hiệu.
Đào phải có danh hiệu, thì tú ông mới chứng minh được đẳng cấp của mình. Hơn nữa, đào phải có danh hiệu thì khi bán cho khách mới được giá. Những phi vụ tình tiền hàng nghìn USD bị cơ quan chức năng phanh phui đã minh chứng điều này.
2. Đào của ma cô tiếp khách tại nhà nghỉ bình dân, nhà trọ tính giờ. Đào của tú ông tiếp khách tại khách sạn sang trọng, resort năm sao. Khách hàng thường xuyên của ma cô là người ít tiền. Khách hàng quen thuộc của tú ông là đại gia hoặc là người có nhiều mối quan hệ thượng tầng cao cấp.
Đào của ma cô chỉ tiếp khách loanh quanh địa điểm nhất định, khu vực mà ma cô có tiếng nói xã hội với các đối thủ khác. Đào của tú ông tiếp khách xuyên quốc gia, càng đi xa càng có nhiều tiền.
Ma cô ranh mãnh lắm, cũng chỉ dám cung cấp số điện thoại của đào trên các trang web dành cho người lớn. Tú ông không cần khôn ngoan, cũng biết cách thành lập công ty để quản lý đào. Đào của ma cô gọi là gái bán dâm, đào của tú ông gọi là chân dài.
Ma cô trục lợi từ đào, được một khoản tiền nhỏ để ném vào những trò vui khác, như cờ bạc, ma túy… Tú ông trục lợi từ đào được một khoản tiền khổng lồ, đủ để thao túng nhiều mặt. (Lắm lúc, là thao túng cả một vùng của làng giải trí Việt).
Ma cô cũng như đào của ma cô rất khó có đủ khả năng để mua nhà. Tú ông cũng như đào của tú ông, không ở biệt thự thì ở nhà to, không ở nhà to thì bét nhất cũng là chung cư cao cấp. Món hàng khác nhau, mang lại những lợi nhuận khác nhau.
Ma cô thoáng thấy bóng lực lượng chức năng, chở đào phóng bạt mạng trên xe gắn máy, chạy trối chết. Tú ông thấy người có chức quyền, vỗ vai bắt tay ra chiều anh em trong nhà, thân ái hết lời. Đào của ma cô bị tóm gần như chắc chắn sẽ bị chuyển đến các trung tâm phục hồi nhân phẩm. Đào của tú ông, có xui tận mạng cũng chỉ bị phạt hành chính rồi cho về. Ma cô mở miệng là chửi thề. Tú ông cất lời là bàn về nghệ thuật. Ma cô không thể biến đào của mình thành người của công chúng. Tú ông xoay tay là đào trở thành nữ hoàng. Đào gọi ma cô là "anh", đào gọi tú ông là "người quản lý".
Đào trong tay ma cô, nhọc nhằn kiếm được ít tiền lẻ của thiên hạ, đời sống ẩm ẩm ương ương vay nợ tứ tung. Đào của tú ông, miệng cười tay đếm tiền USD, nhấc chân là giày hàng hiệu, nhấc tay là xe siêu sang. Đào của ma cô tiếp khách bất kể đang bệnh hay đang đói. Đào của tú ông chỉ tiếp khách nếu khách đạt yêu cầu. Đào của ma cô không biết chơi facebook, đào của tú ông facebook được hàng chục người rình rập, trong đó có cả nhà báo. Đào với ma cô, già nhân ngãi non vợ chồng hay đơn giản chỉ là mối quan hệ cộng sinh. Đào với tú ông cũng quan hệ cộng sinh, nhưng thi thoảng xuất hiện trước đám đông cứ như tình nhân sắp cưới. Ma cô ít khi tặng đào hoa hồng, tú ông dắt đào đi Âu đi Á đủ cả.
Ma cô chăn đào, xem đó là cách kiếm sống qua ngày. Tú ông chăn đào, có cả một kế hoạch dài hơi không khác những nhà kinh doanh tài năng là mấy. Ma cô có đào đi trại, kiếm ngay được một cô đào khác. Tú ông có đào hết thời, phải tốn thời gian tuyển chọn người kế nhiệm.
Ma cô phát hiện thấy nhà báo ghi hình, lập tức giở ngón nghề xã hội, tẩn nhà báo suýt chết. Tú ông thấy nhà báo giơ máy ảnh, miệng cười tươi rói tạo dáng. Nhà báo cất máy ảnh, có khi tú ông còn dúi vào tay phong bì. Người ma cô phảng phất mùi của kẻ không lương thiện. Còn tú ông, người luôn thoang thoảng mùi nước hoa của giới thượng lưu. Ma cô ra tòa đi chăn kiến đếm không hết, tú ông đẳng cấp cao chưa bao giờ có cơ hội biết vành móng ngựa tròn méo ra sao.
3. Trong bất cứ xã hội nào, thì mỗi cá nhân luôn có được một vị trí nhất định tùy theo khả năng của cá nhân đó. Người có tài năng, sẽ làm quan chức. Người ít tài năng hơn, thì làm công chức. Người ít tài năng hơn nữa, thì có thể làm nhiều công việc khác. Chỉ cần lao động, không ai phải chịu cảnh đói ăn. Tất nhiên, khẩu phần ăn tùy thuộc vào thu nhập lẫn công việc mà cá nhân đó đang thực hiện.
Không ai cực đoan đến mức, đi phê phán doanh nhân tiếp khách với hóa đơn thanh toán vài chục triệu đồng. Bởi, từ vài chục triệu tiếp khách, họ có thể kiếm được hàng tỉ đồng. Không ai lại đi dè bỉu, những người có thu nhập hàng trăm triệu mỗi tháng, nếu họ khoác trên mình cái áo hàng hiệu giá bằng một năm lương của công nhân… Người có tiền xài theo kiểu người có tiền, người ít tiền xài theo kiểu người ít tiền. Còn người không có tiền, thì không có cơ hội xài tiền, vậy thôi.
Thế nhưng, với quan điểm cá nhân, tôi cho rằng những kẻ kiếm tiền bằng cách trục lợi thân xác của những thân phận buôn phấn bán hương là thể loại hèn kém nhất trong tất cả các thể loại hèn kém. Bản thân những thân phận buôn phấn bán hương đã là một bi kịch. Vậy mà, còn kiếm sống từ bi kịch của họ thì quá khó để gọi đó là hành động của một con người, theo đúng nghĩa là một con người.
Tuy nhiên, điều này vẫn không khó chịu bằng việc phải chứng kiến những kẻ trục lợi từ thân xác của những thân phận bán phấn buôn hương, đang ngạo nghễ nhìn đám đông một cách xấc xược và đầy khinh mạn. Càng khó chịu hơn, khi những kẻ này được một số người trong giới truyền thông săn đón như những người thành đạt của xã hội. Trong một xã hội, mà tú ông được vinh danh, thì đừng hy vọng vào chuyện những giá trị văn hóa chuẩn mực không bị ảnh hưởng.
Cái khôn lỏi của tú ông, là biết cách co mình để tránh chuyện lòi đuôi để không bị các cơ quan chức năng sờ gáy. Mà biết đâu đấy, tú ông có bị lòi đuôi cũng không thể sờ gáy được.
Trong bộ phim điện ảnh kinh điển “Bố già”, nhân vật Michael Corleone thay thế vị trí bố già từ người cha ruột của mình là Vito Corleone, Michael Corleone đã biến rất nhiều cơ quan truyền thông trở thành công cụ của mình trong quá trình triệt hạ các đối thủ. Cả đời Michael Corleone, với tất cả thủ đoạn giết người tranh giành quyền lợi theo đúng kiểu mafia vùng Sicilia, lại luôn mong đến ngày được dư luận cùng thời công nhận là người không dính líu đến tội ác. Thật ra, Michael Corleone ý thức rất rõ việc thanh tẩy lý lịch để được thừa nhận là một công dân sống và tuân thủ pháp luật. Tuy nhiên, đó là hy vọng hoàn toàn viển vông. Mãi mãi trong mắt đám đông, Michael Corleone chỉ là một gã mafia không hơn không kém.
Trở lại với các tú ông hiện tại, họ có muốn thanh tẩy lý lịch như nhân vật Michael Corleone đã từng mong muốn hay không(?!). Chắc chắn là không, bởi những tú ông không cần đến điều đó, khi mà tiền chảy vào trong túi tú ông ngày càng nhiều hơn và khuôn mặt ngày càng trở nên nhẵn bóng hơn bởi tiếng thơm mà truyền thông mang lại giúp họ.
Dẫu sao thì tú ông vẫn là tú ông, những kẻ không đáng được tôn trọng cho dù mang bất cứ bộ mặt đạo mạo đáng kính nào đi chăng nữa(!)
em xin phép mode cho chữ to lên tý hầu các cụ dễ đọc