CHIÊU ĐỘC
[TRUYỆN KỂ DÂN... GIAN]
Khi bà Loan 25 tuổi thì ông địa chủ bị nghẽn mạch tim mà chết. Để hết lại nhà cửa ruộng nương cho bà. Nhưng bà chẳng vui gì với gia tài sung túc này. Hằng ngày bà phải trông coi thợ cấy thợ cày bốn mùa xuân hạ thu đông.
Bà không biết trong đám thợ cày có anh Thìn 30 tuổi vẫn nhìn lén cái eo thon của bà mà nuốt nước miếng ừng ực. Vì không biết nên chiều nào bà Loan cũng phát tiền công cho hắn sau khi hắn rửa chân tay tại cái chum nước mưa sau nhà.
Hai tuần nay bà Loan cảm thấy hơi lạ vì thằng Thìn hôm nào cũng là người sau cùng lĩnh tiền rồi đóng cổng giùm bà.
Hôm nay, bà Loan phải chờ cả 5 phút mới thấy Thìn đi từ sau nhà đi ngang qua phòng khách có cái sập gỗ lim to và trên tường là bàn thờ ông Giáp, chồng bà Loan.
Bà liền mắng:
- Chỉ rửa chân tay mà sao lâu thế?
Thìn chẳng nói chẳng rằng đưa hai tay rờ mép sập gỗ như người mù, vì hai con mắt hắn đã trợn ngược nhìn lên trần nhà, rồi liếc nhìn cái bàn thờ ông Giáp...
Bà Loan sợ quá, bèn mắng to hơn cho mình bớt sợ:
- Mày làm cái gì thế?
- Tôi là Giáp đây, tôi nhập vào thằng Thìn... Lâu lắm mới có dịp về thăm nhà mà bà mắng tôi à?
- Trăm lạy anh nghìn lạy anh, em đâu có biết anh về, xin anh bỏ qua cho... Mời anh ngồi xuống cái sập này đi, để em pha chè anh uống nhé.
- Thôi ta thăng đây...
Thế là Thìn ngã úp mặt trên sập, rồi từ từ chống tay ngồi dậy y như vừa tỉnh một giấc ngủ...
Bà Loan chẳng biết phải làm gì, bèn đặt tay lên vai Thìn mà hỏi:
- Sao? Mệt à?
Thìn làm bộ vội đứng dạy vì đã tỉnh và biết thân phận người làm công của mình, nên vội ra về mà quên cả lĩnh tiền.
Hôm sau, bà phát tiền gấp hai cho Thìn và giải thích:
- Hôm qua quên đưa tiền.
Bà nói như thế là bà đã nhún nhường, vì muốn chuộc lỗi đã mắng chồng. Gái góa nào chẳng muốn chồng mình sống lại...
Bà Loan vừa mừng vừa lo: được gặp chồng rồi, nhưng không biết sẽ có dịp nào nữa không?
Chiều nay, Thìn lại trợn mắt bên ngoài phòng khách, bà Loan vội bước tới nắm tay chồng:
- Chào anh, anh đã về ạ?
- Ừ, tôi về để chỉ chỗ mà tôi đã giấu một lạng bạc.
- Gớm anh thành thật với em quá.
- Mình đưa vai cho tôi vịn, rồi dẫn tôi ra cái chum nước.
- Vâng, đã đến cái chum rồi anh.
- À tôi tìm thấy hòn gạch rồi, tôi dẫm lên nó đây này. Mình lật nó lên thì thấy lạng bạc ở dưới đó, thôi tôi thăng đây.
Thế là anh Thìn ngã ngồi ngay xuống đất, rồi hoàn hồn đứng lên vội vã đi về phía cái cổng ra ngoài...
Bà Loan cúi nhặt lượng bạc cười cười...
- Thế ra khi còn sống ông Giáp này cũng lưu manh đấy.
Bỗng dưng mắt bà nhòa lệ: bà càng thương nhớ ông Giáp hơn bao giờ. Làm sao tìm được một người chồng yêu vợ đến như thế nhỉ?
Càng nhớ ông ta, bà lại càng mong anh Thìn được đồng nhập.
Quả thật, tối nay ông Giáp lại về thăm bà trong phòng khách. Bà liền đóng cửa cài then, rồi mời ông ngồi xuống cái sập gỗ, bưng cho ông tách nước chè. Ông từ từ uống, mắt không trợn nữa mà lim dim ngó xuống tách chè rồi chỉ tay xuống sập ra hiệu mời bà cùng ngồi bên cạnh...
Ôi còn hạnh phúc nào hơn. Ông quàng tay ngang lưng mà vuốt vai bà, rồi ông bóp bóp mà rằng:
- Mình hơi gầy hơn trước đấy nhé.
- Vâng, bao nhiêu công việc trông coi đồng áng của anh nay em phải cáng đáng hết mà lị...
Ông chầm chậm dìu bà vào phòng ngủ. Bà Loan vội vén mùng cho ông vào rồi mới leo lên giường nằm cạnh ông.
Lâu quá vợ chồng mới được sung sướng nên họ quấn lấy nhau như hai vợ chồng con rắn hổ mang bành.
Đến lúc sắp hết cuộc mây mưa thì anh Thìn lại nói:
- Tôi thăng đây!
Chỉ còn một phút nữa thôi mà ông Giáp phải thăng thiên lúc này nên bà Loan tức quá bèn nói to rằng:
- Ông mà thăng thì mày làm tiếp cho xong đi...
Thế là anh Thìn thành công mỹ mãn: vì anh không còn phải diễn tuồng dưới danh nghĩa ông Giáp nữa, mà bà Loan đã bằng lòng cho anh tiếp tục đoạn đường tình ái lâu dài...
***