- Biển số
- OF-150015
- Ngày cấp bằng
- 21/7/12
- Số km
- 27,424
- Động cơ
- 513,702 Mã lực
BÒN NƠI KHỐ RÁCH ĐÃI NƠI QUẦN HỒNG
Người phụ nữ hỏi thằng bé: “bé bán mớ rau này giá bao nhiêu?”
Thằng bé trả lời: “5.000₫ một bó, thưa bà.”
Người phụ nữ liền nói: “3 bó 10.000₫, không bán tao mua chỗ khác.”
Thằng bé nói: “Bà cứ mua với cái giá mà bà muốn vì bà đã mở hàng, từ sáng tới giờ con vẫn chưa bán được bó nào.”
Chị lấy những bó rau và rời đi, lòng thầm đắc thắng.
Đến hàng hoa quả, chị vặt luôn một quả vải ở chùm đẹp nhất ăn thử, miệng nhồm nhoàm, hỏi:
- Vải bao nhiêu một kg?
Anh bán vải có lẽ hơn chồng chị đến chục tuổi, nhưng lễ phép:
- Dạ 50.000đ chị ạ.
- Mày bán hay ăn cướp thế, 30.000đ thôi.
Kỳ kèo qua lại, cuối cùng anh bán vải đồng ý bán cho chị với giá 40.000đ/kg, nhưng khi anh cân xong, trả tiền rồi thì chị vặt thêm mấy quả nữa ở cái chùm đẹp nhất bên sọt phía kia. Anh bán vải tức run lên, vì không chỉ phải buộc lại chùm vải mà những quả cùng chùm bị vặt phải bỏ ra, lỗ đã thấy rõ, nhưng anh đành ngậm ngùi thở dài...
Hôm ấy, chị ta và mấy người bạn đi shopping hết 11.700.000đ, chị đưa luôn 12 triệu đồng chẵn, khỏi trả tiền thừa. Bà chủ shop khinh khỉnh nhìn theo lầm bầm:
- Bọn ...., chưởng giả học làm sang!
Các chị lại còn tổ chức đi “từ thiện” rầm rộ nữa, cho mấy người thôn quê ít bộ váy áo cũ, rồi rủ nhau đi nhà hàng ăn uống hết 5.540.000đ, khi thanh toán chị đưa luôn 6 triệu đồng để dễ chia, khỏi cần trả lại tiền thừa. Ông chủ cười hí hí cảm ơn nhưng khi ra khỏi lại lầu bầu:
- Toàn lũ nạ dòng sồn sồn đua đòi!
Tình huống này xem ra khá quen thuộc với người chủ cửa hàng, nhưng thật quá nhẫn tâm với những người nghèo khổ kia. Cứ thế, chị ăn bớt từng xu của người nghèo hèn, rồi chị vung tay mang cho những người không cần thiết.
Ôi xã hội gì lạ thế!!!
Ngẫm: Nếu có lòng tự trọng, những người như chị hãy rộng lòng với người lao động thấp cổ bé họng. Chỉ cần mua bán sòng phẳng ở những cửa hàng đồ hiệu, nhà hàng sang trọng thì có thể vô tư mua rau, quả và nhiều thứ khác của những người nghèo mà không phải kỳ kèo giá cả là cách gián tiếp giúp họ rồi. (St)
Người phụ nữ hỏi thằng bé: “bé bán mớ rau này giá bao nhiêu?”
Thằng bé trả lời: “5.000₫ một bó, thưa bà.”
Người phụ nữ liền nói: “3 bó 10.000₫, không bán tao mua chỗ khác.”
Thằng bé nói: “Bà cứ mua với cái giá mà bà muốn vì bà đã mở hàng, từ sáng tới giờ con vẫn chưa bán được bó nào.”
Chị lấy những bó rau và rời đi, lòng thầm đắc thắng.
Đến hàng hoa quả, chị vặt luôn một quả vải ở chùm đẹp nhất ăn thử, miệng nhồm nhoàm, hỏi:
- Vải bao nhiêu một kg?
Anh bán vải có lẽ hơn chồng chị đến chục tuổi, nhưng lễ phép:
- Dạ 50.000đ chị ạ.
- Mày bán hay ăn cướp thế, 30.000đ thôi.
Kỳ kèo qua lại, cuối cùng anh bán vải đồng ý bán cho chị với giá 40.000đ/kg, nhưng khi anh cân xong, trả tiền rồi thì chị vặt thêm mấy quả nữa ở cái chùm đẹp nhất bên sọt phía kia. Anh bán vải tức run lên, vì không chỉ phải buộc lại chùm vải mà những quả cùng chùm bị vặt phải bỏ ra, lỗ đã thấy rõ, nhưng anh đành ngậm ngùi thở dài...
Hôm ấy, chị ta và mấy người bạn đi shopping hết 11.700.000đ, chị đưa luôn 12 triệu đồng chẵn, khỏi trả tiền thừa. Bà chủ shop khinh khỉnh nhìn theo lầm bầm:
- Bọn ...., chưởng giả học làm sang!
Các chị lại còn tổ chức đi “từ thiện” rầm rộ nữa, cho mấy người thôn quê ít bộ váy áo cũ, rồi rủ nhau đi nhà hàng ăn uống hết 5.540.000đ, khi thanh toán chị đưa luôn 6 triệu đồng để dễ chia, khỏi cần trả lại tiền thừa. Ông chủ cười hí hí cảm ơn nhưng khi ra khỏi lại lầu bầu:
- Toàn lũ nạ dòng sồn sồn đua đòi!
Tình huống này xem ra khá quen thuộc với người chủ cửa hàng, nhưng thật quá nhẫn tâm với những người nghèo khổ kia. Cứ thế, chị ăn bớt từng xu của người nghèo hèn, rồi chị vung tay mang cho những người không cần thiết.
Ôi xã hội gì lạ thế!!!
Ngẫm: Nếu có lòng tự trọng, những người như chị hãy rộng lòng với người lao động thấp cổ bé họng. Chỉ cần mua bán sòng phẳng ở những cửa hàng đồ hiệu, nhà hàng sang trọng thì có thể vô tư mua rau, quả và nhiều thứ khác của những người nghèo mà không phải kỳ kèo giá cả là cách gián tiếp giúp họ rồi. (St)