Đội Việt Nam đã đạt thành tích như mơ, nhưng điều đó ko thay đổi được 1 thực trạng, đẳng cấp còn quá thấp. May mắn thì lại quá thừa. Ko có trận thắng nào thuyết phục cả.
Nếu nói tới 1 đội đá tốt, áp đặt lối chơi, thắng thuyết phục các đối thủ thì đó là Uzbekistan
1. Ở vòng bảng, ngoài đỗ xe buýt 2 tầng, thì phá bóng lung tung càng xa khung thành càng tốt, ko có bài miếng gì cả.
Thực sự xem cũng đã rất nản, cầu thủ trẻ đối phương càng nản hơn.
Nhưng đã cực kỳ may mắn mà lọt được vào vòng sau, nhờ trận then chốt thắng Úc ( chủ quan )
2. Gặp 2 đội Tây Á thì do 2 đội này ko hiểu rõ đội Việt Nam và lối đá của họ khá đơn giản, gặp Iraq ( đẳng cấp hơn ) khó khăn hơn so với Qatar,
đội gây nhiều khó khăn nhất cho Việt Nam là Syria và Hàn Quốc.
3. May mắn thì quá thừa, tỷ lệ thành bàn quá cao , cảm giác cứ có cơ hội là vào... 1 phần do ngẫu hứng của cầu thủ, nhưng ko phủ nhận yếu tố may mắn.
nếu ko có công bù thủ và may mắn ( dẫn tới thua ) thì hàng thủ sẽ trở thành tội đồ, trận nào cũng bị phạt penalty, một số bàn thua xảy ra ngay sau bàn thắng ( 1 quả số 4 phạm lỗi, 1 quả số 4 kèm ko sát để Iraq sút góc hẹp..., cứ đá thế mà ko có bàn thắng thì toi.
Điểm sáng duy nhất khó chê là Thủ môn
Quan điểm của em lại khác, em không ảo tưởng sức mạnh kiểu như: Cả Châu Á dưới chân VN, VN đã bơi ra biển lớn ..... đội tuyển của chúng ta đúng là vẫn kém hơn tầm Châu lục, nhưng giải đấu này vẫn có rất nhiều điểm tích cực mà chúng ta cần ghi nhận:
1. Thể lực quá tiến bộ: các cụ thấy đá 120 phút nhưng các em vẫn xử lý bóng tốt, chạy tốt, thua kém các đối thủ rất mạnh về thể lực như Iraq, Quatar không đáng là bao. So với các lứa cầu thủ trước, cứ ngoài phút 80 là em thấy đi bộ đá bóng, rất hay thua trong các phút cuối.
2. Kỹ chiến thuật tiến bộ:
Rõ ràng về so sánh thực tế chúng ta không thể so với các đối thủ, vì thế chiến thuật khôn ngoan nhất là phòng ngự phản công, tránh đua sức, cần phải biết người biết ta. Chiến thuật phòng ngự nghe thì đơn giản nhưng không phải đội nào muốn phòng ngự là phòng ngự được đâu ạ, nếu không có sức, không có bài miếng thì dựng xe buýt vẫn thua cả tá cụ ạ (đơn giản như những đội gặp Barca thời đỉnh cao 2008, đội nào cũng chọn phòng ngự nhưng chỉ Chel mới phòng ngự nổi cụ ạ)
Hàng phòng ngự của U23 rất kỷ luật, tranh chấp, bọc lót tốt, cự ly đội hình tốt nên các đối thủ khó xuyên phá được (những bàn thua Pel đều do trọng tài xử ép).
Về khả năng phối hợp của cả đội: các em xử lý bóng rất nhanh, tự tin cầm bóng, di chuyển không bóng thông minh, chuyền bóng cự ly ngắn chính xác. CCCM có thấy khi đội ta có bóng thì đội bạn muốn lấy bóng cũng không phải dễ dàng gì, lớ ngớ mà nôn nóng dâng cao đội hình lấy bóng là lại ăn quả phất bóng của Xuân Trường ngay. Khoản này là ăn đứt các đàn anh trước kia rồi
3. Tâm lý và bản lĩnh thi đấu: khoản này thì miễn bàn. Đá giải Châu lục, rất nhiều lần phải vào thế rượt đuổi nhưng các em không bối rối, vẫn tự tin, phối hợp mạch lạc và gây áp lực tấn công lại đối thủ.
Đá Pel thì nổi tiếng là cần thần kinh thép rồi: em nghĩ bài đá Pel được tập rất nhuần nhuyễn, 2 trận đá Pel chỉ bị đẩy đúng 1 quả, còn lại đều là các cú sút có lực, hiểm hóc, rất khó cho thủ môn đội bạn bắt dù đổ đúng hướng.
Các bàn thắng là hệ quả của rất nhiều yếu tố, không phủ nhận là cũng cần may mắn, nhưng 5 bàn cho 2 trận đá loại trực tiếp thì không phải may mắn hết được.
Cuối cùng thì các em cũng đã mang đến niềm vui, niềm hân hoan và những khoảnh khắc lịch sử cho cả dân tộc. Cứ vui đi cụ ơi
Thân!