Ca của cụ đúng là rất khó khi phải quyết định bán giá nào? Từ bản thân mình, tôi xin nêu vài ý kiến như sau:
1. Biển đẹp: Cụ nói biển 20 ngàn tiền Mỹ. Hẳn là biển đẹp lắm. Nhưng trên thực tế, biển đẹp làm mình tốn khá nhiều tiền. Và đôi khi, nhiều công sức chạy chọt, nằn nì, xin xỏ nữa. Nhưng lúc phải bán xe, sẽ chẳng thu được đồng nào từ khoản này đâu cụ ạ! Có 10 cụ chơi xe, thì hết cả 10 cụ thích biển đẹp. Nhưng mua xe second hand thì chẳng ai chịu trả một đồng nào cho cái biển ấy đâu. Biển đẹp chỉ có giá trị như chất xúc tác, nó có thể làm cho người mua đang còn chần chừ giữa vài option thì nhanh chóng quyết định mà thôi.
2. Xe nhập: Xe nhập hơn xe liên doanh ở vài điểm. Nhất là chống ồn. Và định lượng của các cao thủ thường là 10%. Còn các thứ khác thì không hơn. Thậm chí ở E 300, có 2 option rất hay là hiển thị thông số lái trên kính chắn gió và đèn trước Multi Beam thì xe nhập lại không có. Thế nên thật khó để nói ai hơn ai khi định giá bán đã qua sử dụng.
3. Giữ xe: Cụ giữ xe rất cẩn thận. Tôi cũng thế. Thậm chí xe tôi, hàng ghế sau coi như không ai ngồi, từ lúc mua cho tới lúc bán. Ghế phụ phía trước cũng xem như là như vậy luôn. Nhưng cũng không vì thế giá bán cao hơn hẳn được những xe khác. Tất nhiên, trừ xe các cụ đi quá nhiều, quá nát. Chẳng hạn, xe đi được 2 năm, giá sẽ chỉ tầm một 9,5 một 10 thôi, chứ cũng không hơn hẳn được cụ ạ!
Tôi nghĩ,phải rất khéo, rất kén khách, cụ mới bán được giá 2,5 tỉ VND. Vì thế, nếu có khách trả giá đó, cụ nên quyết nhanh. Còn nếu không, giữ lại dùng thì rất tốt. Đỡ tốn kém. E 300 rất đẹp, nhất là với ai tự cầm lái. Có thể nói, nếu tự cầm lái, E 300 là một trong những chiếc xe sang hợp lý nhất hiện nay.
Chúc cụ nhanh chóng tìm ra giải pháp hợp lý nhất của mình!