[Funland] Manchester United- Vinh Quang và các chặng đường lịch sử!

BALTIC

Xe container
Biển số
OF-90880
Ngày cấp bằng
5/4/11
Số km
5,858
Động cơ
462,236 Mã lực
"20 mùa xuân" của Ryan Giggs tại Manchester United

Ryan Giggs đã đi vào ngôi đền huyền thoại của MU khi anh cùng “Quỷ đỏ” giành trọn mọi vinh hoa dưới thời Alex Ferguson, số mùa bóng anh ở Old Trafford vừa lên tới con số 20 và chỉ còn thêm 1 trận nữa, anh sẽ có 900 trận trong màu áo “Quỷ đỏ”. Có lẽ trên thế giới, hiếm có một cầu thủ nào gắn bó với một đội bóng trên 20 năm, và Giggs là một trong số ít ỏi các cầu thủ như thế. Một sự trung thành tuyệt đối của Giggsy với “Quỷ đỏ”. Xin nhìn lại chặng đường 20 mùa bóng mà “huyền thoại sống” người xứ Wales đã làm được tại “Nhà hát của những giấc mơ” qua những tấm hình.

1991​
1992​
1993​
1994​
1995​
1996​
1997​
1998​
1999​
2000​
2001​
2002​
2003​

2004​
2005​
2006​
2007​
2008​
2009​
2010​
2011​
2012

 
Chỉnh sửa cuối:

vauhoi

Xe container
Biển số
OF-14722
Ngày cấp bằng
12/4/08
Số km
9,454
Động cơ
611,496 Mã lực
Siêu dự bị Ole Gunnar Solskjær - Sát thủ có gương mặt trẻ thơ !

Ole Gunnar Solskjær (sinh ngày 26 tháng 2 năm 1973 tại Kristiansund, Møre og Romsdal) là một huấn luyện viên bóng đá người Na Uy và là cựu cầu thủ bóng đá đã dành phần lớn sự nghiệp của mình cho CLB Manchester United, ông thường gọi với biệt danh là "sát thủ có gương mặt trẻ thơ". Hiện tại, ông là huấn luyện viên của câu lạc bộ Molde. Ông đã xuất hiện 366 lần trong màu áo Quỷ đỏ và ghi được 126 bàn thắng. Solskjær đã xuất hiện từ băng ghế dự bị trong trận chung kết UEFA Champions League 1999, khi ông ghi được một bàn thắng vào phút bù giờ cuối cùng với CLB Bayern Munich, hoàn tất một sự trở lại đáng chú ý và giúp United giành cú ăn ba lịch sử. Trong khi tại ManU, Ole được mệnh danh là một "Siêu dự bị" bởi bàn thắng không thể tin được của ông vào phút cuối.
Trước khi chuyển tới Anh, Solskjær đã hoàn thành nhiệm vụ quốc gia một năm trong quân đội Na Uy,[1] và chơi một cách bán thời gian ở giải đấu đơn vị thứ ba của Na Uy cho CLB Clausenengen, sau đó chuyển tới CLB Molde FKgiải ngoại hạng Na Uy vào năm 1994. Ông gia nhập United ngày 29 tháng 7 năm 1996, với mức phí chuyển nhượng 1.5 triệu bảng. Ông là một người bảo trợ của Manchester United Supporters' Trust (trước đây là Shareholders United).
Ngày 27 tháng 8 năm 2007, Solskjær đã thông báo từ giã sự nghiệp bóng đá sau khi không thể hồi phục từ chấn thương đầu gối nghiêm trọng. Tuy nhiên, Solskjær đã ở lại Old Trafford trong vai trò huấn luyện, cũng như làm một đại sứ cho CLB này. Ngày 20 Tháng 5 Năm 2008, Solskjær đã được công bố là HLV của đội dự bị M.U, ông đã chiếm vị trí của Brian McClairJimmy Ryan, những người sau đó đã làm vai trò người chăm sóc của đội. Ông cũng giám sát một học viện đào tạo cho các cầu thủ bóng đá trẻ tại quê nhà
Sự nghiệp sớm

Solskjær sau một trận đấu của CLB Molde


Solskjær xuất hiện lần đầu tiên trong màu áo Clausenengen và gây ấn tượng tại Cúp Otta lúc 17 tuổi, với 17 bàn thắng trong sáu trận. Sau đó ông gia nhập Molde vào năm 1995 và ghi được 20 bàn trong mùa giải đầu tiên ở Giải ngoại hạng Na Uy.



Những năm đầu ở Manchester United


Solskjær đã ghi được 31 bàn trong 42 trận đấu cho Molde tại Giải ngoại hạng Na Uy, và ông đã không gây thất vọng khi bắt đầu sự nghiệp của mình tại Manchester United, ghi được bàn thắng đầu tay của mình trong vòng sáu phút khi vào sân để thay David May trong trận đấu với Blackburn Rovers tại Premiership mùa giải 1996-1997.
Ông đã gia nhập United trong tháng 7 năm 1996 với phí chuyển nhượng 1.5 triệu bảng Anh, là một trong hai tiền đạo nằm trong kế hoạch mua sắm của M.U, người kia là tiền đạo của Blackburn Roversđội tuyển Anh Alan Shearer, người sau đó gia nhập Newcastle United với mức phí kỷ lục thế giới 15 triệu bảng. Anh là tiền đạo duy nhất đến Old Trafford năm đó, trong mùa giải đầu tiên tại ManU anh được nhiều người dự đoán như một phương án thay thế bất đắc dĩ cho Eric CantonaAndy Cole khi chấn thương và chỉ thỉnh thoảng có cơ hội chơi trong đội hình chính thức. Nhưng khi Solskjær đến Manchester, Ole nói ông sẽ là một phần quan trọng của đội một chứ không phải chỉ để ngồi dự bị, và cũng sẽ chứng minh mình là một trong những cầu thủ giá rẻ nhưng xuất sắc nhất của giải.
Solskjær đã được mang chiếc áo số 20 (trước đây là của Dion Dublin và sau đó là Gary Neville); nó là một số áo ông muốn giữ cho phần còn lại của sự nghiệp ở Manchester United của mình.
Solskjær ghi được 18 bàn thắng cho United tại Premier League mùa giải đầu tiên, giúp United giành được danh hiệu trong những tuần cuối cùng của mùa giải. Các phương tiện truyền thông ở nước Anh, gán cho ông biệt danh "Sát thủ có gương mặt trẻ thơ" vì vẻ bề ngoài trẻ trung và bản năng săn bàn hoàn thiện đến chết người của ông. Nhưng có lẽ sẽ là tốt nhất nếu như gọi ông là một "siêu dự bị", bởi ông có một thói quen lạ rất đáng chú ý là thường ra sân từ băng ghế dự bị nhưng mỗi lần ông vào sân là ghi được bàn thắng. Alex Ferguson nhận xét rằng Solskjær thường ngồi trên ghế dài và học tập từ các trận đấu mà không cần dùng tới đôi mắt của mình. Một trong những chiến công ấn tượng nhất của ông là ghi bốn bàn thắng trong 12 phút cuối cùng của trận United 8-1 Nottingham Forest. Ông ghi bốn bàn trong một trận đấu trễ của mùa giải trước Everton giúp Manchester United thắng 5-1.
Solskjær đã quyết định ở lại Old Trafford, mặc dù các câu lạc bộ khác cho thấy sự quan tâm rất lớn đến ông vào năm 1998. Thậm chí Ole còn từ chối một lời đề nghị từ Tottenham Hotspur, sau khi Manchester United đã chấp nhận giá mà Tottenham trả cho ông. Cầu thủ người Na Uy đã ghi một bàn thắng quyết định vào những phút bù giờ cuối trong trận chung kết UEFA Champions League 1999, cùng với Teddy Sheringham (ghi một bàn thắng trước đó) giúp ManUnited giành cú ăn ba danh hiệu.
Một mốc son đáng nhớ nữa trong sự nghiệp của ông là thời điểm cưới trong trận đấu với Newcastle United vào năm 1998. Trận đấu đan có tỉ số 1-1, và Manchester United cần ít nhất một trận hòa để theo kịp với Arsenal trong cuộc chạy đua cho danh hiệu vô địch giải ngoại hạng Anh. Khi gần kết thúc trận đấu, cầu thủ của Newcastles là Robert Lee đã có một cơ hội ghi bàn tuyệt vời, thấy vậy Solskjær chạy băng từ phần sân bên kia về để thực hiện một pha phạm lỗi cứu nguy cho M.U, do đó Newcastle đã không thể dành một trận thắng. Solskjær đã làm điều này khi biết chắc chắn rằng ông sẽ bị phạt thẻ đỏ, và bị đình chỉ trong trận đấu tới. Những người ủng hộ ông coi đây là một ví dụ hoàn hảo về lòng hi sinh vì lợi ích chung của CLB ở Solskjær, trước khi nghĩ đến lợi ích cá nhân.
Những chiến công đáng nhớ khiến ông trở thành một nhân vật yêu thích của các cổ động viên, tạo cảm hứng cho những bài hát như "Ai đã đặt bóng vào lưới của Đức?" và "Bạn là Solskjær của tôi". Ngay cả khi ông đã vắng mặt trên sân một thời gian dài do chấn thương, người hâm mộ United vẫn hát vang những bài hát này trong các trận đấu không có Solskjær.
Sau vài năm chơi ở vai trò của một siêu dự bị, Solskjær có cơ hội ra sân ngay từ đầu trong mùa giải 2001-02, kết hợp với tiền đạo người Hà Lan Ruud van Nistelrooy. Ông lập tức nắm lấy cơ hội với sự sắc bén đặc trưng trong khâu ghi bàn, buộc Andrew ColeDwight Yorke phải ngồi trên ghế dự bị.
Mùa giải 2002-03, sau khi cả hai cầu thủ Andrew Cole và Dwight Yorke đã rời Old Trafford, Solskjær phải cạnh tranh một xuất trong vị trí tiền đạo chính thức với Diego Forlán và van Nistelrooy. Tuy nhiên, Ferguson đã để van Nistelrooy và Paul Scholes làm bộ đôi tiền đạo phía trước, hoặc chỉ sử dụng một tiền đạo duy nhất ở phía trên, có nghĩa rằng cơ hội cho anh ra sân đã bị hạn chế đi rất nhiều.
Solskjær sau đó đã được đưa ra chơi ở tiền vệ cánh phải khi David Beckham dính phải một chấn thương. Ngoài chứng minh mình là một cầu thủ có thể tạt cánh được, Solskjær cũng điểm xuất lên tên tuổi của ông với các bàn thắng, Ole ghi được tổng cộng 16 bàn thắng trong mùa giải đó. Ông đã được Ferguson lựa chọn để chơi bên cánh phải trong những trận đấu quan trọng, chẳng hạn như trong trận đấu với Arsenal và trận tứ kết Champions League trước Real Madrid, trong khi Beckham được để lại trên băng ghế dự bị. Ông cũng được giao băng đội trưởng đội trong một số trận đấu.
Solskjær đã chơi cho Na UyFIFA World Cup 1998Euro 2000, có 67 lần ra sân trên đấu trường quốc tế.
[sửa] Mùa giải chấn thương

Vào đầu mùa giải 2003-04, Solskjær là cầu thủ chạy cánh phải số một của United. Tuy nhiên, một chấn thương đầu gối trong trận đấu với Panathinaikos vào ngày 16 tháng 9 năm 2003 đã khiến Solskjær ngồi ngoài xem đồng đội thi đấu ròng rã cho đến tháng 2 năm 2004. Solskjær trở về từ chấn thương trong trận bán kết Cúp FA thắng Arsenal. Ông cũng đã chơi trong trận chung kết Cúp FA năm 2004, trận đấu mà Manchester United cũng chiến thắng và đoạt cúp. Solskjær đã buộc phải trải qua phẫu thuật đầu gối chuyên sâu trong tháng 8 năm 2004 và phải bỏ lỡ hoàn toàn mùa giải 2004-05. Khi Solskjær đã hồi phục thể lực của mình, thì lúc đó ông đã ở độ tuổi khó khăn là 32 và trở thành gánh nặng trong những đợt tấn công của United, đa phần anh ra sân từ băng ghế dự bị. Nhưng các cổ động viên M.U yêu mến Solskjaer vì lòng trung thành nên họ không nề hà chuyện ngồi dự bị của anh.
Để tiếp tục biểu lộ sự ủng hộ của họ, những người hâm mộ đã dán những tấm biểu ngữ trên khán đài Stretford End của sân Old Trafford với dòng chữ: "20 LEGEND" (Huyền thoại số 20, vì Solskjær mặc áo số 20).[2] Solskjær cũng đền đáp lại tấm lòng người hâm mộ bằng cách trở thành một người bảo trợ của hiệp hội những người ủng hộ, Manchester United Supporters Trust (MUST), trước đây là Shareholders United.
[sửa] Trở lại từ chấn thương

Solskjær đã trở lại vào ngày 05 tháng 12 năm 2005, ông tiếp tục ngồi trên băng ghế dư bị trong trận đấu với Liverpool. Số lượng khán giả lên tới 2.738 đã đến để chứng kiến sự trở lại của cầu thủ người Na Uy nhưng Manchester United đã thua 2-0. Ông đã vào sân thay người trong trận gặp Birmingham vào ngày 28 tháng 12. Sau đó, ông đã chơi ở đội hình xuất phát lần đầu tiên kể từ hơn một năm trước đây trong trận đấu Cúp FA với Burton Albion, trước khi chơi một trận đấu đầy đủ trong vai trò đội trưởng từ khi ông thi đấu trở lại. Sau đó nhận ra thể lực Solskjær chưa đảm bảo nên Alex Ferguson đã để ông lên băng ghế dự bị cho đến ngày 08 tháng 3 năm 2006 trong một trận đấu với Middlesbrough, ông vô tình bị phạm lỗi bởi Ugo Ehiogu, người đã phá vỡ gò má của ông. Trong khi phải đối mặt với khả năng không thể thi đấu ở phần còn lại của mùa giải, ông vẫn xuất hiện để thay người trong trận đấu với Sunderland vào ngày Thứ sáu Tuần Thánh.
Solskjær đã có một tour du đấu rất thành công vào mùa hè năm 2006 và được Ferguson khen ngợi người cũng nói rằng ông sẽ xem xét lại kế hoạch mua tiền đạo mới của mình.[3] Ole Solskjær trở lại thi đấu tại Premiership vào ngày 23 tháng 8 năm 2006 khi ông ghi bàn trong trận gặp Charlton Athletic, bàn thắng đầu tiên của ông tại giải Ngoại hạng Anh kể từ tháng 4 năm 2003. Ferguson nhận xét sau trận đấu rằng "đó là một khoảnh khắc tuyệt vời cho Ole, người hâm mộ United ở khắp mọi nơi, các cầu thủ và nhân viên" và rằng "Ole đã không thi đấu một thời gian dài với thương tích trong hai năm qua, nhưng ông vẫn kiên trì và không bao giờ mất niềm tin và đã được báo đáp vào đêm nay..."
Sau một trận gặp Reading, Solskjær đã phải phẫu thuật thêm về đầu gối của mình. Tuy nhiên, nó không nghiêm trọng như các chấn thương trước đây của ông, và ông được đưa ra thi đấu chỉ một tháng sau.

Ole Gunnar Solskjaer chào tạm biệt khán giả sân Old Trafford trong trận đấu chia tay.


Ngày 5 tháng 6 năm 2007, có một nguồn thông báo rằng Solskjær đã phải trải qua một pha phẫu thuật nhỏ sau khi ông cảm thấy khó chịu ở đầu gối của mình trong khi đang tập luyện với đội tuyển Na Uy. Cuộc phẫu thuật đã thành công, nhưng Solskjær không hoàn toàn hồi phục và phải thông báo treo giày vào ngày 27 tháng 8 năm 2007.[4] Cuối cùng, vào ngày 04 tháng 9 sau khi trận đấu tại sân nhà Old Trafford trước Sunderland, ông chính thức giã từ sự nghiệp bóng đá chuyên nghiệp, khi Solskjær đi ra đường pitch khán giả đã đồng loạt đứng dậy để thực hiện những tràng vỗ tay hoan hô. Ole Gunnar Solskjær đã giữ kỷ lục là người ghi bàn cho Manchester United nhiều nhất với tư cách là một cầu thủ dự bị, ghi được 28 bàn thắng khi vào sân thay người.[5]
[sửa] Trận đấu chia tay

Ngày 02 tháng 8 năm 2008, Solskjær được ban lãnh đạo Manchester United tổ chức một trận đấu chia tay tại sân Old Trafford với CLB Espanyol của Tây Ban Nha. Hơn 68.000 người hâm mộ đã có mặt xem trân đấu cuối cùng của thần tượng trong tim mình. Solskjær xuất hiện ở phút 68, thay thế Carlos Tévez, tuy nhiên ông đã không thể có bàn thắng chia tay 70 ngàn khán giả tới sân Old Trafford, tiền đạo người Na Uy đã có 2 cơ hội ghi bàn song gánh nặng tuổi tác đã khiến anh không thể thắng được thủ môn đối phương nhưng cuối cùng M.U vẫn thắng 1-0 nhờ công của cầu thủ trẻ Campell.[6] Vào cuối trận đấu, ông nói chuyện với các fan hâm mộ bằng một bài phát biểu, cám ơn các nhân viên, cầu thủ, người hâm mộ và gia đình ông.
[sửa] Bước đầu tiên làm huấn luyện viên

Solskjær đã ký hợp đồng cuối cùng của ông với Manchester United vào ngày 31 tháng 3 năm 2006, với một điều khoản cho phép ông phát triển các giải thưởng huấn luyện. Ông cũng đã hoạt động trong vai trò đại sứ cho câu lạc bộ, khi ông đi du lịch đến Hồng Kông vào năm 2006 và chơi với các sinh viên tại trường Manchester United Soccer ở đó. Khi được phỏng vấn bởi Setanta Sports trong tháng 8 năm 2007, Solskjær đã xác nhận ông sẽ làm một huấn luyện viên sau khi giãi từ sự nghiệp bóng đá chuyên nghiệp, và sẽ bắt đầu tìm kiếm những danh hiệu yêu cao quý sau khi mùa giải cuối cùng của ông với Manchester United kết thúc. Sau khi nghỉ hưu, Solskjær đã làm việc cho Alex Ferguson tại Old Trafford trong vai trò huấn luyện viên vị trí tiền đạo cho đội một trong phần còn lại của mùa giải 2007-08.
Trong suốt mùa hè năm 2008, ông dẫn dắt Đội dự bị Manchester United và đã giành được Cúp Senior Lancashire 2007–08 bằng cách đánh bại Liverpool với tỉ số 3-2 trong trận chung kết.[7]
Ngay sau khi từ chức ở Åge Hareide, Solskjær đã có cơ hội làm huấn luyện viên dẫn dắt đội tuyển quốc gia Na Uy, nhưng Ole lại từ chối, nói rằng lúc này chưa đúng thời điểm để ông trở thành huấn luyện viên cho quốc gia mình.[8]
[sửa] Cuộc sống cá nhân

Solskjær sống ở Bramhall với vợ, Silje, và ba đứa con của họ, Noah, karna và Elijah. Ông đã thừa nhận thời gian gần đây rằng ông không phải là cầu thủ ưa thích của con trai mình Noah mà cầu thủ cậu bé thích là cựu đồng đội của ông tại Manchester United Wayne Rooney.[9]
Trong tháng 11 năm 2007, Solskjær đã được trao giải hạng nhất Huân chương Hoàng gia Na Uy của St Olav bởi vua Harald V của Na Uy, phong tước hiệp sĩ người Na Uy.[10] Ông đã trình bày các giải thưởng trong một buổi lễ vào ngày 25 tháng 10 năm 2008 tại quê nhà Kristiansund. Solskjær là người trẻ nhất từng nhận giải thưởng của phong tước hiệp sĩ, vì giải thưởng đó thường được ban tặng cho các thành viên lớn tuổi và đáng chú ý trong xã hội ở những năm sau này.[11]
Trong năm 2010, trang báo Rich List Sport (Danh sách Nhân vật Thể thao Giàu có) của tờ Sunday TimesAnh ước tính tài sản cá nhân của Solskjær lên tới khoảng 10 triệu bảng Anh, khiến ông trở thành một trong những huấn luyện viên giàu nhất bóng đá sứ xở sương mù.[12]
[sửa] Sự nghiệp quốc tế

Solskjær xuất hiện lần đầu tiên trong màu áo đội tuyển quốc gia Na Uy ở một trận giao hữu với Jamaica vào ngày 26 tháng 11 năm 1995, một vài tháng trước khi ông gia nhập Manchester United. Trận đấu kết thúc với trận hòa 1-1 và Ole Gunnar ghi bàn duy nhất cho Na Uy. Ông tiếp tục phong độ ghi bàn tuyệt vời của mình bằng việc ghi được 3 bàn thắng trong lần đầu tiên được gọi lên đội tuyển quốc gia trong chiến dịch vòng loại World Cup 1998.
Solskjær đã chơi trong cả hai giải FIFA World Cup 1998Euro 2000 cho đội tuyển quốc gia Na Uy. Ông đã thành lập một mối quan hệ đối tác sợ với đồng đội ở đội tuyển và là cựu tiền đạo Chelsea Tore André Flo, được coi là một trong những quan hệ đối tác nổi bật nhất trong lịch sử của Na Uy.
Sau thời gian dài của ngồi ngoài vì chấn thương, ông đã trở lại trong một trận đấu đầy đủ của mình vào ngày 02 tháng 9 năm 2006, khi Ole Gunnar ghi thắng bàn đầu tiên cho mình và cũng là cuối cùng trong trận thắng 4-1 với Hungary ở vòng loại Euro 2008. Đó cũng là lần cuối cùng ông ghi bàn cho đội tuyển quốc gia và tổng cộng ông có 23 bàn thắng trên đấu trường quốc tế.
Ông đã đã xuất hiện lần cuối cùng trong màu áo Na Uy với Croatia trong tháng 2 năm 2007, kết thúc kỷ lục 67 trận ra sân của mình.

 
Chỉnh sửa cuối:

vauhoi

Xe container
Biển số
OF-14722
Ngày cấp bằng
12/4/08
Số km
9,454
Động cơ
611,496 Mã lực
Chỉ tiếc cho Ryan Giggs, bị dính vào bê bối tình ái!
Chả có gì tiếc, đời tư cầu thủ thì kệ họ, quan trọng họ cống hiến cho đội bóng thế nào thôi lão ạ.
Em thêm nhé, giờ đến CANTONA:

[video=youtube;iLtRGVd6LQg]http://www.youtube.com/watch?feature=player_detailpag e&v=iLtRGVd6LQg[/video]​
 
Chỉnh sửa cuối:

vauhoi

Xe container
Biển số
OF-14722
Ngày cấp bằng
12/4/08
Số km
9,454
Động cơ
611,496 Mã lực
Nhưng trở thành tượng đài kiểu như hậu vệ Maldini ở AC Milan cần phải giữ mình nữa, em up lai video cho chủ tịch!
Em bẩu rồi, đời 4 cầu thủ kệ họ, ở đây ta chỉ nên bàn đến sự cống hiến của họ cho đội bóng, (có thể Maldini chưa bị lộ thôi :)))
Lão thích hậu vệ không tai tiếng thì có đây:

Gary Neville


Thông tin cá nhân Tên đầy đủ Gary Alexander Neville Ngày sinh 18 tháng 2, 1975 (36 tuổi) Nơi sinh Bury, Greater Manchester, Anh Chiều cao 5 ft 11 in (1,80 m)[1][2] Vị trí Hậu vệ cánh phải (đã giải nghệ) CLB trẻ 1991–1992 Manchester United CLB chuyên nghiệp* Năm CLB Số trận† (bàn thắng)† 1992–2011 Manchester United 400 (5) Đội tuyển quốc gia‡ 1995–2007 Anh 85 (0)
Gary Alexander Neville sinh ngày 18 tháng 2 năm 1975 tại Bury, Greater Manchester, là cầu thủ bóng đá người Anh hiện đã giải nghệ. Anh từng thi đấu ở giải ngoại hạng Anh cho CLB Manchester United. Vị trí sở trường của anh là hậu vệ cánh phải, Gary bắt đầu chơi bóng tại M.U và dành cả sự nghiệp của mình cho United. Ở thời kì đỉnh cao sự nghiệp, Gary Neville được biết đến như là một hậu vệ công-thủ toàn diện, cùng khả năng tạt cánh siêu việt, thứ rất cần thiết ở vị trí hậu vệ cánh. Anh xuất hiện lần đầu ở một trận đấu quốc tế là vào năm 1995 và dành 10 năm chơi bóng cho đội tuyển Anh.

Gia đình

Em trai của anh là Phillip cũng từng là một cầu thủ của MU từ 1993-2005, hiện anh ta đang là đội trưởng của Everton. Em gái của Gary, Tracey Neville là một cầu thủ bóng rổ của đội tuyển bóng rổ Anh. Mẹ của anh bà Jil là nhân viên tiếp tân của Bury, cha của anh Neville Neville từng là một cầu thủ bóng chày của Lancashire.
Sự nghiệp CLB

Gary xuất hiện lần đầu ở M.U là vào năm 1992 trong trận gặp Torpedo MoscowUEFA Cup. Anh là cầu thủ thuộc thế hệ tài năng trẻ của Mu những năm 1990, cùng lứa với anh có Phil Neville, Ryan Giggs, David Beckham, Nicky Butt and Paul Scholes. Đến năm 1994 anh bắt đầu thi đấu chính thức trong đội hình Mu và trở thành cầu thủ không thể thiếu của Mu, và đã cùng Mu giành nhiều vinh quang. Năm 2005 anh trở thành đội trưởng kế nhiệm của Mu khi Roy Kean ra đi. Trong những năm đỉnh cao anh là một hậu vệ cánh công thủ toàn diện, với đường chuyền xa với độ chính xác rất cao anh đã nhiều lân góp công vào các bàn thắng của Quỷ đỏ. Gary bị chấn thương trong trận gặp Bolton tháng 3-2007 và cũng quay lại thi đấu khi gặp Everton hồi tháng 1-2008. Anh đã ghi 1 bàn và phút thứ 21 của trận đấu giúp cho Mu có được trận hòa trước Everton.Ngày 9-4 anh cũng thi đấu trong trận tứ kết C1 gặp AS Roma, anh chơi 81 phút sau khi ra sân để nhường chỗ cho Anderson. Đó là lần thứ 99 anh thi đấu ở cúp C1. Mới đây 21-5-2008 Mu của anh đã giành chiếc cúp C1 thứ 3 trong lịch sử sau chiến thắng trước Chelsea trên chấm 11m.
Vào ngày 2 tháng 2 năm 2011, Neville đã thông báo về quyết định giải nghệ của mình sau gần 20 năm cống hiến cho Manchester United.[3] Trận đấu cuối cùng của anh là trong trận thắng 2 - 1 trước West Bromwich Albion trên sân The Hawthorns vào ngày đầu năm 2011.[4][5]
Quốc Gia

Gary xuất hiện lần đầu ở tuyển Anh vào năm 1995. Đó là trận anh được Terry Venables gọi vào tuyển Anh thi đấu trong trận giao hữu với Nhật Bản. Năm 1996 anh cùng Tuyển Anh tham dự Euro 1996, mặc dù thế hệ gồm nhiều tài năng như Alan Shearer, David Beckham... Đội Anh đã thất bại trước Đức trên chấm 11m ở trận bán kết. Đó là một trận đấu được cho vào các trận kinh điển ở các kỳ Euro. Sau đó anh còn cùng đội tuyển tham gia Euro 2000, 2004 và World cup 98 2002,2006. Tuy nhiên anh vẫn chưa một lần cùng đội tuyển Anh có một lần bước lên bục cao nhất.
 
Chỉnh sửa cuối:

vauhoi

Xe container
Biển số
OF-14722
Ngày cấp bằng
12/4/08
Số km
9,454
Động cơ
611,496 Mã lực
Của mợ hoabachdiep :



 
Chỉnh sửa cuối:

vauhoi

Xe container
Biển số
OF-14722
Ngày cấp bằng
12/4/08
Số km
9,454
Động cơ
611,496 Mã lực
Paul Scholes

(Nguồn: Bách khoa toàn thư mở Wikipedia)




Paul Aaron Scholes (sinh ngày 16 tháng 11 năm 1974) là một cầu thủ bóng đá người Anh.Anh là một trong những cầu thủ trung thành, đã dành toàn bộ sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp của mình với câu lạc bộ Manchester United.
Sinh ra ở Salford, nhưng sau đó chuyển đến Langley, Scholes xuất sắc trong cả hai môn cricketbóng đá ở trường. Anh được đào tạo lần đầu tiên bởi Manchester United lúc 14 tuổi sau khi được phát hiện tài năng bởi một trinh sát tại trường học của mình. Paul có trận ra mắt cho M.U trong mùa giải 1994-1995 và có 17 lần ra trận. Anh cũng là một thành viên trong đội hình giành cú ăn ba mùa giải 1998-99 của United .
Scholes đã thi đấu cho đội tuyển Anh từ năm 1997 đến 2004, tham gia World Cup 1998World Cup 2002, cũng như Euro 20002004. Scholes đã bị phạt hơn 120 thẻ vàng trong tất cả các giải đấu suốt sự nghiệp của mình và đã bị đuổi khỏi sân mười lần.[2][3][4][5] Scholes đã được huyền thoại của bóng đá Pháp Zinédine Zidane gọi là tiền vệ vĩ đại nhất "của thế hệ mình".[6]
Anh cũng đã trở thành 1 huyền thoại của MU với tư cách là cầu thủ khoác áo câu lạc bộ nhiều thứ 4 trong lịch sử, sau Ryan Giggs, Bobby Charlton và Bill Foulkes với 676 trận đấu. Ngày 31 tháng 5 năm 2011 Scholes đã tuyên bố giã từ sự nghiệp cầu thủ của mình, và tiếp tục gắn bó với câu lạc bộ trên cương vị là một thành viên trong ban huấn luyện. Tuy nhiên ngày 8 tháng 1 năm 2012 anh bất ngờ tuyên bố quay lại sân cỏ để giúp MU vượt qua khó khăn và anh ra sân từ băng ghế dự bị trong trận derby thành Manchester .[7][8]

Tiểu sử

Scholes được sinh ra tại bênh viện Hope ở Salford, Greater Manchester bởi cha mẹ anh Stewart và Marina Scholes. Khi mới được 18 tháng tuổi, cả gia đình anh chuyển đến vùng Langley thuộc Middleton, Greater Manchester và sống tại đường Bowness , sau đó là Talkin Drive.[9] Anh vào học ở trường tiểu học St Mary's RC và thi đấu cho câu lạc bộ Langley Furrows mặc dù là 1 cổ động viên của Oldham Athletic . Scholes cũng xuất sắc trong môn cricket. Ở tuổi 14, Anh bắt đầu luyện tập với Manchester United[10] và trở thành học viên của câu lạc bộ sau khi rời trường trung học Hồng y Công giáo La Mã Langley ở Middleton vào mùa hè năm 1991.[9] Trong năm cuối cùng ở trường, anh được chọn vào thi đấu cho đội tuyển bóng đá thiếu niên các trường học của toàn Vương quốc Anh.
Sự nghiệp câu lạc bộ

Scholes không có mặt trong đội hình Manchester United giành cúp FA trẻ 1992 trong đó bao gồm những đồng đội tương lai như David Beckham, Nicky Butt, Gary NevilleRyan Giggs, nhưng anh cùng với Phil Neville là thành viên của đội trẻ đã vào đến trận chung kết ở mùa giải sau đó .[11] Scholes trở thành cầu thủ chuyên nghiệp vào ngày 23 tháng 7 năm 1993 và được trao áo đấu số 24, nhưng anh không tạo được dấu ấn nào trong đội hình chính cho đến mùa giải 1994–95, khi anh có 17 lần ra sân và ghi được 5 bàn thắng.
Trận đấu đầu tiên của anh diễn ra vào ngày 21 tháng 9 năm 1994, khi anh lập cú đúp trong chiến thắng 2–1 trước Port Vale tại cúp liên đoàn. 3 ngày sau đó anh có trận đấu đầu tiên tại giải ngoại hạng gặp Ipswich Town trên sân Portman Road, Trận đấu kết thúc với tỉ số 3–2 nghiêng về Ipswich Town và Scholes đã ghi được 1 bàn thắng an ủi. Anh tiếp tục ghi thêm 2 bàn nữa vào ngày 10 tháng 12 khi United đánh bại QPR 3–2 trên sân Loftus Road. Ngày 3 tháng 1 năm 1995, Anh đã có bàn thắng đầu tiên trên sân Old Trafford khi là người mở tỉ số trong chiến thắng 2–0 trước Coventry City. Anh ghi thêm được 1 bàn nữa ở mùa giải đó, trong trận thắng 3–2 trên sân khách trước Coventry City ngày 1 tháng 5.[12]
Scholes vào sân thay người trong trận chung kết cúp FA 1995 gặp Everton, trận đấu mà United đã thua với tỉ số 1–0. Anh đã có 2 lần suýt lập công ở gần cuối trận đấu, nhưng đã bị cầu thủ Neville Southall chặn đứng cả 2 lần.
Ở mùa giải 1995–96, sau khi Mark Hughes chuyển đến Chelsea, Scholes đã có nhiều cơ hội thi đấu ở đội hình chính hơn. Trong 2 tháng đầu của mùa giải, anh trở thành đối tác trên hàng công với Andrew Cole sau khi Eric Cantona bị treo giò. Scholes (khi đó đang mặc áo đấu số 22) đã ghi 14 bàn ở tất cả các giải đấu và United trở thành đội bóng Anh đầu tiên 2 lần giành cú đúp.[13] Ở mùa giải 1996–97, anh giành tiếp chức vô địch Premier League khác (thay số áo một lần nữa, lần này là số 18, số áo mà anh giữ cho đến khi giải nghệ), nhưng chỉ ghi được 3 bàn thắng trong 16 trận.
Scholes chuyển sang vị trí tiền vệtiền đạo tấn công ở mùa giải 1997–98 sau khi Roy Keane bị chấn thương đầu gối vào cuối tháng 9 và không thể tiếp tục thi đấu. United kết thúc mùa giải ở vị trí thứ 2 sau Arsenal.[14]
Ở mùa giải 1998–99, Scholes là cầu thủ quan trọng trong đội hình giành cú ăn 3 (Premier League, FA Cup, và UEFA Champions League) của Manchester United. Anh đã ghi 1 trong 2 bàn thắng của Manchester United ở trận chung kết cúp FA gặp Newcastle. Anh cũng ghi 1 bàn vào lưới Inter Milan trong trận tứ kết UEFA Champions League 1998–99. Anh vào sân thay Nicky Butt trong trận bán kết lượt về gặp câu lạc bộ Juventus[15]. Anh bị nhận 1 thẻ vàng trong trận đấu khiến anh không thể tham dự trận chung kết gặp Bayern Munich do bị treo giò.[16]
Mùa giải 2001-02, Manchester United hoàn tất hợp đồng chuyển nhượng với cầu thủ người Argentina Juan Sebastián Verón.[17] Để hỗ trợ cho Scholes và Veron, huấn luyện viên Ferguson vẫn kiên trì với sơ đồ 4-4-1-1 , trong đó Scholes chơi ở vị trí tiền đạo lùi (hộ công) phía sau Ruud van Nistelrooy còn Roy Keane và Veron chơi ở vị trí tiền vệ trung tâm.[18] Trong các trận trên sân khách ở châu Âu, Scholes thường thi đấu ở vị trí tiền vệ trung tâm với Veron trong khi Keane đá ở vị trí trung vệ dập.[19] Tuy vậy, Scholes đã thất bại trong việc thích nghi với sơ đồ chiến thuật và phong độ của anh đã đi xuống.
Mùa giải 2002-03, Scholes đã ghi được 20 bàn thắng (số bàn thắng nhiều nhất anh ghi được trong 1 mùa trong suốt sự nghiệp của mình) ở tất cả các giải đấu, con số này giảm xuống còn 14 bàn trong năm tiếp theo, mặc dù anh đã ghi được 4 bàn thắng tại cúp FA so với tổng cộng 5 bàn trong 9 mùa giải đầu của anh. Anh đã giúp Manchester United lọt vào trận chung kết cúp FA 2005 nhưng câu lạc bộ đã để thua Arsenal trong loạt luân lưu do cú sút phạt của anh bị Jens Lehmann cản phá. Scholes đã phải nghỉ thi đấu trong giai đoạn 2 mùa giải 2005-06 do mắc chứng suy giảm thị lực. Nguyên nhân của căn bệnh này ban đầu chưa chắc chắn, làm dấy lên mối lo ngại rằng nó có thể kết thúc sự nghiệp của anh. Tuy vậy anh đã vượt qua được vấn đề đó và góp mặt ở trận đấu cuối cùng của Manchester United trong mùa giải gặp Charlton Athletic. Được biết, thị lực của Scholes chưa hoàn toàn hồi phục.[20]

Paul Scholes


Ngày 22 tháng 10 năm 2006,Scholes ghi bàn trong chiến thắng 2–0 trước Liverpool, 12 năm sau khi có trận đấu đầu tiên cho quỷ đỏ, Scholes đã trở thành cầu thủ thứ 9 thi đấu 500 trận cho United, cùng với Sir Bobby Charlton, Bill Foulkes, và người đồng đội Ryan Giggs.[21]
Scholes bị đuổi ra khỏi sân trong trận Manchester United thắng Liverpool F.C. 1-0 ngày 3 tháng 3 năm 2007. Đây là lần bị đuổi khỏi sân đầu tiên của anh kể từ tháng 4 năm 2005.[22] 1 tháng sau đó, anh lại bị đuổi ra trong trận tứ kết lượt đi Champions League gặp A.S. Roma.

Scholes và Owen Hargreaves sau khi Manchester United đánh bại Manchester City vào ngày 10 tháng 2,2008


Scholes dính chấn thương dây chằng đầu gối trong buổi tập trước trận đấu bảng F Champions League với Dynamo Kiev vào ngày 23 tháng 10 năm 2007, và phải nghỉ thi đấu đến cuối tháng 1 năm 2008. Anh quay trở lại và vào thay người trong trận thắng 3–1 trước Tottenham Hotspur tại vòng 4 Cúp FA. Ngày 23 tháng 4 năm 2008, Scholes đã có trận đấu thứ 100 tại Champions League trong trận bán kết hòa 0–0 trước FC Barcelona, và ghi bàn thắng duy nhất trong chiến thắng 1–0 ở trận lượt về giúp United lọt vào trận chung kết.[23] Trong trận chung kết gặp Chelsea, anh bị dính chấn thương và nhận 1 thẻ vàng sau khi có va chạm với Claude Makélélé, anh quay trở lại cho đến khi được thay ra bởi Giggs ở phút 87 và không tham gia vào loạt sút luân lưu mà United đã thắng 6–5 sau khi cả 2 đội hòa 1–1 trong hiệp phụ.[24]
Scholes được đưa vào Ngôi đền của những huyền thoại bóng đá Anh tháng 9 năm 2008.[25][26] Vào tháng 12 năm 2008 trong cuộc phỏng vấn với báo Daily Mirror, Scholes cho biết anh đã lên kế hoạch giã từ hoàn toàn khỏi sân cỏ trong 2 năm. [27]
Ngày 24 tháng 1 năm 2009, Scholes ghi bàn thắng đầu tiên của mình trong mùa giải trận gặp Tottenham Hotspur tại Cúp FA. Trận đấu kết thúc với tỉ số 2–1 nghiêng về United.[28] Ngày 18 tháng 2,sau hơn 1 năm không ghi bàn nào tại giải ngoại hạng Anh Scholes đã lập công trong chiến thắng 3–0 trước Fulham, 1 cú volley đạp vào người Mark Schwarzer và lăn vào lưới.[29] Ngày 22 tháng 4, anh có trận đấu thứ 600 cho Manchester United trong chiến thắng 2–0 vượt qua Portsmouth.[30]
Ngày 15 tháng 9 năm 2009, Scholes có bàn thắng đầu tiên tại Champions League kể từ khi ghi bàn vào lưới Barcelona trong trận bán kết một năm rưỡi trước đó. Anh tự mình ghi bàn thắng ở phút 77 trong trận gặp Beşiktaş trên sân khách, Giúp Manchester United có chiến thắng khởi đầu chiến dịch châu Âu 2009–10.[31] Ngày 3 tháng 11 năm 2009, Scholes lần thứ 2 lập công tại Champions League với 1 pha đánh đầu thành bàn trong trận hòa 3–3 với CSKA Moscow.[32] Ngày 5 tháng 12 năm 2009, Scholes ghi bàn mở tỉ số trong chiến thắng 4-0 trên sân khách gặp West Ham, đây cũng là bàn thắng thứ 99 của anh ở Premier League.[33]
Ngày 27 tháng 1 năm 2010, Scholes có bàn thắng đầu tiên trong năm mới và cũng là bàn thắng đầu tiên ở cúp liên đoàn sau 7 năm trong chiến thắng 3–1 trận derby Manchester.[34] Ngày 16 tháng 2 năm 2010, Scholes lần thứ 3 trong mùa giải lập công tại Champions League trong chiến thắng 3-2 trước Milan; đây cũng là bàn thắng đầu tiên trên sân khách trước Milan từ trước đến giờ của United. Qua đó giúp United lần đầu vượt qua Milan trên sân khách. Scholes cũng là cầu thủ đầu tiên ghi bàn vào lưới cả Inter Milan và AC Milan trên sân San Siro tại Champions League.[35] Ngày 6 tháng 3, 2010,với pha lập công duy nhất trong trận thắng Wolves 1-0 trên sân Molineux, Scholes trở thành cầu thủ thứ 19 trong lịch sử Premier League ghi được 100 bàn thắng và cũng là cầu thủ thứ 3 của United sau Ryan GiggsWayne Rooney làm được việc này ở mùa giải 2009-10.[36] Ngày 16 tháng 4 năm 2010, Scholes đã kí bản hợp đồng có thời hạn 1 năm với United, giữ anh ở lại câu lạc bộ tới cuối mùa giải 2010–11.[37] Ngày 17 tháng 4 năm 2010, Scholes ghi bàn ở những phút cuối trận gặp Man City, Qua đấy giúp United giành thắng lợi 1–0 và cũng là cách hoàn hảo nhất để mừng hợp đồng mới của anh vài ngày trước đó. Đây cũng là bàn thắng thứ 2 của anh trong 2 trận gần nhất gặp kình địch cùng thành phố.[38]
Scholes khởi đầu mùa giải 2010–11 một cách mạnh mẽ, trong trận tranh siêu cúp Anh 2010 gặp Chelsea vào ngày 8 tháng 8,anh được bình chọn là cầu thủ xuất sắc nhất trận[39] và 8 ngày sau đó trong trận đấu mở màn mùa giải mới gặp Newcastle United ,anh đã có 2 lần kiến tạo để đồng đội ghi bàn và MU giành chiến thắng 3–0.[40] Ngày 22 tháng 8, Scholes có bàn thắng thứ 150 cho Manchester United khi anh mở tỉ số trong trận hòa 2–2 trước Fulham.[41] Khởi đầu mùa giải chói sáng của Scholesđã được ghi nhận với việc anh được trao danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất tháng 8.[42] tháng 4 năm 2011, Scholes bị thay ra ngoài trong trận bán kết cúp FA gặp Manchester City; Manchester United thua cuộc với kết quả 1–0.[43]
Ngày 31 tháng 5 năm 2011 Anh tuyên bố giã từ sự nghiệp cầu thủ và sẽ gia nhập vào ban huấn luyện của Manchester United.[44] Ngày 8 tháng 1 năm 2012 anh bất ngờ quay trở lại sân cỏ từ băng ghế dự bị trong trận derby thành Manchester.
Sự nghiệp quốc tế

Scholes có trận đấu quốc tế đầu tiên gặp Nam Phi năm 1997 trong trận giao hữu thắng 2–1 trên sân Old Trafford, và được gọi vào đội tuyển Anh tham dự World Cup 1998. Tại giải này, ĐT Anh nằm cùng bảng với Colombia, TunisiaRomania. Trong trận đấu vòng bảng World Cup gặp Tunisia, Scholes đã ấn định chiến thắng 2–0 với 1 pha lập công vào cuối trận đấu. Nhận đường chuyền từ Paul Ince, Scholes đẩy bóng nhẹ sang phía bên phải và tung cú sút với chân phải của anh, bóng đi xoáy vào góc cao khung thành phía bên tay phải của thủ môn Tunisia,Chokri El Ouaer.
Sự nghiệp quốc tế của anh vẫn tiếp tục sau khi ĐT Anh bị loại khỏi World Cup bởi Argentina trên chấm phạt đền ở vòng knock-out thứ nhất. Ngày 27 tháng 3 năm 1999, Scholes lập hat-trick cho ĐT Anh trong trận gặp Ba Lan. Ngoài ra, Scholes đã ghi cả 2 bàn trong chiến thắng 2–0 của ĐT Anh trên sân Hampden Park trước Scotland trong trận lượt đi play-off Euro 2000, ấn định tổng tỉ số 2–1 và giành quyền vào vòng chung kết. Trong trận đấu vòng loại gặp Thụy Điển vào tháng 6, Scholes trở thành cầu thủ Anh đầu tiên và cuối cùng bị đuổi khỏi sân trong 1 trận đấu quốc tế trên sân vận động Wembley cũ.[10]
Bước sang thế kỉ XXI, Scholes trở thành 1 cầu thủ nổi bật trong hàng tiền vệ của ĐT Anh, là sự lựa chọn hàng đầu cho World Cup 2002. Mặc dù vậy, sau giải đấu, Scholes nhận thấy cơ hội của anh ở đội tuyển đã giảm xuống do huấn luyện viên Sven-Göran Eriksson thường sắp xếp anh chơi ở vị trí tiền vệ cánh trái để hỗ trợ cho bộ đôi Steven GerrardFrank Lampard ở trung tâm.[45] Scholes tuyên bố giã từ sự nghiệp thi đấu quốc tế vào tháng 8 năm 2004, viện dẫn rằng cuộc sống gia đình của anh và sự nghiệp với câu lạc bộ Manchester United quan trọng hơn.[46]
Tháng 7 năm 2006, sau sự ra đi của Eriksson, Scholes có đề cập đến chuyện có thể tiếp tục thi đấu cho đội tuyển quốc gia dưới sự huấn luyện của Steve McClaren, tuy nhiên điều đó đã không bao giờ xảy ra.[47] Vào tháng 5 năm 2010, huấn luyện viên Fabio Capello, người kế nhiệm McClaren, đã tiếp xúc với Scholes để thuyết phục anh trở lại đội tuyển trong cuộc đua đến World Cup 2010, nhưng anh từ chối và nói rằng muốn dành thời gian cho gia đình.[48] Vào ngày 7 tháng 6 năm 2010, Scholes tiết lộ rằng nếu Capello cho anh nhiều thời gian hơn và hỏi anh sớm hơn thì có lẽ anh đã nhận lấy cơ hội.[49] Ngày 27 tháng 7 năm 2010, Scholes bày tỏ sự hối tiếc vì đã không nhận lấy cơ hội thi đấu thêm một giải World Cup nữa, nói rằng rất có thể anh đã phạm sai lầm.[50]
Kỉ luật

Trong suốt sự nghiệp của mình, Scholes đã nhận 90 thẻ vàng và 4 thẻ đỏ tại Premier League, khiến anh trở thành cầu thủ nhận thẻ phạt nhiều thứ 3 trong lịch sử Premier League[56][2] Tại Champions League anh đã 32 lần bị phạt thẻ, nhiều hơn bất cứ cầu thủ nào khác tại giải.[57][3] Những cú tắc bóng của Scholes đã nhận những chỉ trích từ những nhân vật trong trận đấu như huấn luyện viên Arsene Wenger đã tuyên bố "đối với tôi anh ấy không phải là một cầu thủ chơi sạch. Có một chút mặt tối ở trong con người anh ấy, mà đôi khi tôi không thích. Tôi rất tôn trọng anh ấy như là một cầu thủ chất lượng nhưng tôi không thích một vài điều anh ấy đã làm trên sân bóng".[58]
Phong cách thi đấu

Zinedine Zidane từng nhận xét "Đối thủ khó chơi nhất của tôi? Scholes. Không nghi ngờ gì việc Scholes chính là tiền vệ xuất sắc nhất ở thế hệ của anh ấy ", trong khi Thierry Henry đã nói"Paul Scholes có thể làm mọi thứ. Anh ấy là tiền vệ trung tâm xuất sắc nhất Premier League."[59] Khi được hỏi về Paul Scholes, người hùng Manchester United và ĐT Anh Bobby Charlton đã khen ngợi anh, "Paul luôn có được cách điều phối bóng hợp lí và tung ra những đường chuyền chính xác, thật tuyệt khi theo dõi cậu ấy thi đấu."[60] trong khi Marcello Lippi nhận xét rằng Scholes là "một tiền vệ toàn diện người sở hữu phẩm chất và cá tính phong phú."[61] Bình luận viên bóng đá BBC và là cựu hậu vệ Liverpool Alan Hansen đã mô tả Scholes như là "một trong 3 đến 5 cầu thủ hàng đầu từng chơi ở Premier League" và nhận xét "những quả chuyền bóng, di chuyển và kĩ thuật của anh trở thành hình mẫu cho tất cả mọi người."[62] Đồng đội của anh ở Manchester United Nani đã ca ngợi Scholes, nêu rõ "Anh ấy là tiền vệ hay nhất mà tôi từng thấy. Anh ấy có thể chuyền, ghi bàn với chân trái, chân phải, đầu của mình – anh ấy có thể làm bất cứ điều gì."[63] Wayne Rooney đã nhiều lần nói Scholes là cầu thủ xuất sắc nhất mà anh từng thi đấu cùng.
Tháng 2 năm 2011, Tiền vệ Barcelona Xavi, cũng đánh giá Scholes là cầu thủ tốt nhất ở vị trí của anh trong 2 thập kỉ qua. Anh nói: "Đó là một hình mẫu. Đối với tôi, tôi thực lòng nói rằng anh ấy là tiền vệ trung tâm hay nhất mà tôi từng thấy trong 15, 20 năm trở lại đây. Anh ấy thật đặc sắc, anh sở hữu mọi thứ, từ đường chuyền ghi bàn, rồi đích thân ghi bàn, anh ấy mạnh mẽ, không bao giờ để mất bóng, mất tầm nhìn. Nếu anh là người Tây Ban Nha, anh ấy sẽ còn được đánh giá cao hơn nữa. Mọi cầu thủ đều yêu mến anh."[64]
Cuộc sống cá nhân

Scholes bị mắc bệnh hen và hội chứng viêm xương chày, một căn bệnh đầu gối có ảnh hưởng đến vận động viên trẻ.[65] Anh kết hôn với người yêu thời thơ ấu của mình,[10][66] Claire (nhũ danh Froggatt),[67] tại Wrexham vào tháng 2 năm 1999,[68] và họ có 3 đứa con, Arron, Alicia và Aiden.[69][70][71] Gia đình anh sống tại Saddleworth.[72]
Tính cách của Scholes ở ngoài sân cỏ đã được mô tả là "nhút nhát" [73] và lối sống của anh được xem là trái ngược hoàn toàn với lối sống của các cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp điển hình.[74] trong một lần phỏng vấn hiếm hoi trước Euro 2004, Scholes đã mô tả một ngày lý tưởng của anh như sau: "Tập luyện vào sáng sớm, đón con từ trường, chơi đùa với chúng, uống trà, đưa lũ trẻ đi ngủ và sau đó xem TV một chút."[72]
 
Chỉnh sửa cuối:

vauhoi

Xe container
Biển số
OF-14722
Ngày cấp bằng
12/4/08
Số km
9,454
Động cơ
611,496 Mã lực
Ngày này năm xưa:
19/3/19969
Cũng ngày này năm 1969, Manchester United đã thảm sát Queen's Park Rangers 8-1 trong khuôn khổ giải hạng Nhất Anh (tiền thân của giải Ngoại hạng bây giờ). Đó là một trong những thắng lợi hoành tráng nhất của Quỷ Đỏ và cũng là thất bại đau đớn nhất trong lịch sử CLB Q.P.R. Trong trận đấu ở mùa giải cuối cùng của kỉ nguyên Sir Matt Busby này, tiền vệ người Scotland Willie Morgan lập hat-trick; George Best cũng có hai bàn thắng cho riêng mình. Các bàn còn lại được ghi do công của Brian Kidd (người hiện đang làm trợ lý ở Man City), John Aston và Nobby Stiles (ảnh), huyền thoại nhỏ con người Anh, góp công lớn vào chiến thắng của Tam Sư tại World Cup 1966. Tuy vậy vào cuối mùa Quỷ Đỏ đã để chức vô địch rơi vào tay của Leeds United.
 

20L5725

Xe tăng
Biển số
OF-57806
Ngày cấp bằng
26/2/10
Số km
1,527
Động cơ
460,060 Mã lực
Tuổi
46
Nơi ở
Hong Kong thu nhỏ tại Thái Nguyên















Có thể đây sẽ là những hình ảnh đáng chú ý nhất mùa giải này,ai đó sẽ hỏi tất cả đơn giản chỉ là 1 bàn thắng cùng pha ăn mừng thôi mà, tuy nhiên đây lại là bàn thắng duy nhất của MU trước Fulham, bàn thắng mang về 3d cho MU và lần đầu tiên trong mùa giải này hơn đội xếp thứ 2 là MC 3d.Mùa giải năm ngoái Rooney cũng có 1 bàn thắng cực kỳ đáng nhớ đó là 1 quả penalty phút 73 trong trận gặp Blackburn vòng 37,bàn thắng đó chính thức đưa về cho MU chức vô địch thứ 19,lần này MU chưa vô địch nhưng rõ ràng ưu thế là của MU.
 
Chỉnh sửa cuối:

vauhoi

Xe container
Biển số
OF-14722
Ngày cấp bằng
12/4/08
Số km
9,454
Động cơ
611,496 Mã lực

Chiếc cúp thứ 19 của MU đến Việt Nam
 
Biển số
OF-30269
Ngày cấp bằng
1/3/09
Số km
3,860
Động cơ
519,880 Mã lực
Nơi ở
MU.OFC
Tặng cả nhà thân yêu :x



:x:x:x:x:x:x:x

 

BALTIC

Xe container
Biển số
OF-90880
Ngày cấp bằng
5/4/11
Số km
5,858
Động cơ
462,236 Mã lực
Không nằm ngoài dự kiến, bàn thắng đẹp nhất lịch sử 20 năm Premier League đã được trao cho tiền đạo Wayne Rooney. Đó là siêu phẩm ngả bàn đèn mà anh đã ghi vào lưới Man City ở mùa giải trước.


Vào ngày hôm qua, giải thưởng đầu tiên trong serie giải thưởng tôn vinh 20 năm Premier League đã có chủ. Đó chính là giải thưởng bàn thắng đẹp nhất và người được tôn vinh không ai khác là Wayne Rooney. Đó chính là pha lập công ấn định chiến thắng 2-1 của tiền đạo Man Utd trong trận derby thành Manchester ở mùa giải trước.
Đây là giải thưởng mà Wayne Rooney đã chiếm số phiếu cao nhất từ phía NHM. Ngay sau khi phát động cuộc bình chọn, đã có hàng trăm nghìn CĐV tham gia và tiền đạo Man Utd chiếm 26% số phiếu. Bàn thắng của Dennis Bergkamp vào lưới Newcastle (tháng 3/2002) đứng ở vị trí thứ 2 với 19% số phiếu. Đứng ở vị trí thứ 3 là siêu phẩm volley của Thierry Henry vào lưới Man Utd (năm 2000) với 15% số phiếu.
[video=youtube;2HoZVBkdjE0]http://www.youtube.com/watch?feature=player_embedded&v=2HoZVBkdjE0[/video]​
 
Chỉnh sửa cuối:
Biển số
OF-30269
Ngày cấp bằng
1/3/09
Số km
3,860
Động cơ
519,880 Mã lực
Nơi ở
MU.OFC
Kỷ nguyên của Manchester United tại PL :x

 
Biển số
OF-30269
Ngày cấp bằng
1/3/09
Số km
3,860
Động cơ
519,880 Mã lực
Nơi ở
MU.OFC
M.U thắng lớn trong cuộc bầu chọn danh hiệu 20 năm Premier League

Dù bị Man City vượt qua trong cuộc đua vô địch của Premier League 2011-12 nhưng trong cuộc bầu chọn các danh hiệu xuất sắc nhất 20 năm qua của Premier League, M.U vẫn là đội thắng thế với danh hiệu HLV xuất sắc nhất thuộc về Sir Alex Ferguson trong khi Ryan Giggs nhận giải cầu thủ xuất sắc nhất.


Mùa giải 1991-92, giải vô địch quốc gia Anh chính thức được đổi tên thành Premier League. Từ đó đến nay, đã 20 năm trôi qua với bao nhiêu biến cố cùng sự thăng trầm của mỗi đội bóng. Tuy nhiên, với 12 chức vô địch, M.U vẫn cho thấy họ là đội bóng xuất sắc nhất.



Từ trái qua phải: Shearer, Giggs, David Gill trong lễ trao giải - Ảnh Getty

Trong đêm Gala công bố những danh hiệu 20 năm của Premier League, HLV Alex Ferguson, người không có mặt trong buổi lễ này và cử giám đốc điều hành David Gill đại diện của M.U, đã được bầu chọn là nhà cầm quân xuất sắc nhất. Trong khi đó, Ryan Giggs, cầu thủ đi vào lịch sử khi ghi bàn trong tất cả các mùa giải Premier League mà anh tham gia, được bầu chọn là cầu thủ hay nhất trong 20 năm qua. Kết quả của cuộc bầu chọn thông qua lá phiếu của các chuyên gia bóng đá.


Để giành giải thưởng cao quý này, Giggs đã vượt qua các ứng viên sáng giá như Thierry Henry, Dennis Bergkamp (cùng của Arsenal) hay người đồng đội Paul Scholes. Lão tướng 38 tuổi đã chơi 909 trận cho M.U, một kỉ lục mà khó có cầu thủ nào có thể đánh bại.


"Ryan Giggs sẽ là cầu thủ bóng đá thành công nhất mọi thời đại của lịch sử bóng đá vương quốc Anh. Tôi không thấy cầu thủ nào có tiềm năng vượt qua anh ấy cả. Giggs đã chinh phục mọi kỉ lục với các danh hiệu nội địa. Ngoài ra, ở anh ấy là tinh thần, khát khao và đẳng cấp của một cầu thủ vĩ đại. Giggs luôn là cầu thủ đáng xem nhất trong mỗi vòng đấu diễn ra vào cuối tuần", cựu hậu vệ của M.U, Gary Neville nói.


Trong khi đó, với việc đưa M.U có được 12 chức vô địch Premier League trong quãng thời gian này, HLV Alex Ferguson cho thấy ông không có đối thủ trong cuộc bầu chọn. Rõ ràng, so với những đối thủ khác như Arsene Wenger, Jose Mourinho, Harry Redknapp và David Moyes thì chiến lược gia dẫn dắt M.U từ năm 1986 này tỏ ra vượt trội hoàn toàn.


"Làm sao ông ấy có thể giành được những danh hiệu đó chỉ trong vòng 20 năm. Tôi nghĩ đây là một điều không thể tin được. Do đó, tất cả chúng ta đều thể hiện sự tôn kính, ngưỡng mộ và chúc mừng ông ấy", chân sút vĩ đại nhất trong lịch sử Premier League Alan Shearer nói về Sir Alex.


Cũng trong đêm Gala này, Shearer nhận giải chân sút vĩ đại nhất Premier League với 260 bàn thắng trong khi thủ môn David James nhận giải thủ môn có số trận giữ sạch lưới ở Premier League nhiều nhất (173 trận).


Đây là đội hình tiêu biểu 20 năm qua của Premier League:

Peter Schmeichel, Gary Neville, Tony Adams, Rio Ferdinand, Ashley Cole, Cristiano Ronaldo, Paul Scholes, Roy Keane, Ryan Giggs, Thierry Henry, Alan Shearer

http://www.manchesterunited.vn/2012/05/mu-thang-lon-trong-cuoc-bau-chon-danh.html

:x:x:x:x:x
 
Chỉnh sửa cuối:
Biển số
OF-30269
Ngày cấp bằng
1/3/09
Số km
3,860
Động cơ
519,880 Mã lực
Nơi ở
MU.OFC
Những dấu ấn đáng nhớ của Berbatov cùng MU 4 năm qua

(Dân trí) - Cuối cùng thì bản hợp đồng đắt giá nhất trong lịch sử đội chủ sân Old Trafford cũng đã chính thức nói lời chia tay với màu áo đỏ. Dimitar Berbatov đã trải qua 4 năm nhiều thăng trầm nhưng cũng chan chứa đầy kỉ niệm và khá nhiều danh hiệu cùng với MU.


“Quỷ đỏ” từng phải chi ra khoản tiền kỉ lục 30.75 triệu bảng để đưa Dimitar Berbatov rời khỏi Tottenham vào mùa hè năm 2008

Thời điểm ấy, Berba được kì vọng sẽ cùng Rooney, Cristiano Ronaldo và Carlos Tevez hợp thành “bộ tứ siêu đẳng” của Sir Alex

Tuy nhiên, chân sút người Bulgaria chỉ thi đấu ở mức trung bình trong năm đầu tiên khoác áo MU và lối chơi chậm chạm của anh đã gặp phải khá nhiều chỉ trích từ phía các Manucians

Cú đá penalty hỏng ăn của Berba trước Everton ở bán kết cúp FA đã khiến MU vỡ mộng ăn tư (Premier League, Champions League, Carling Cup và cúp FA)

MU của Berbatov tiếp tục thất bại ở trận chung kết Champions League tại Olimpico trước Barcelona

Sau sự ra đi của C.Ronaldo và Tevez, Berbatov và Rooney được kì vọng sẽ trở thành “cặp đôi hoàn hảo” trên hàng công MU nhưng nếu như “gã Shrek” thi đấu bùng nổ thì mùa giải 2009-2010 với “bố già” chỉ là nỗi thất vọng lớn. Berba liên tục tịt ngòi trong các trận đấu quan trọng như gặp Bayern Munich tại Champions League hay Chelsea ở Premier League khiến MU trắng tay ở hai đấu trường này

Tuy nhiên, cây săn bàn có lối đá nghệ sĩ này đã chơi thăng hoa trong mùa bóng tiếp theo. Berba giành “vua phá lưới” Premier League và góp công lớn giúp nửa “Đỏ” thành Manchester có chức VĐQG lần thứ 19 trong lịch sử

Ngoài cú hat-trick vào lưới kình địch Liverpool, cựu tiền đạo của Tottenham còn gây ấn tượng mạnh với cú manita (5 bàn thắng) vào lưới Blackburn

Thế nhưng Berba đã không được Sir Alex điền tên vào danh sách chuẩn bị cho trận chung kết Champions League 2011 với Barcelona

Không được trọng dụng nhiều ở mùa giải vừa qua song ngôi sao 31 tuổi vẫn thể hiện sự chuyên nghiệp tuyệt vời và không ít lần tỏ ra hữu dụng khi được tin tưởng

Đúng 4 năm sau ngày cập bến Old Trafford, Berba đã phải nói lời chia tay với nơi đây để chuyển sang khoác áo Fulham. Dù không còn khoác lên mình chiếc áo đỏ nhưng những dấu ấn, những khoảnh khắc nghệ sĩ mà Berbatov để lại vẫn là một phần lịch sử tại “nhà hát”
Nguyễn Huy
 
Biển số
OF-30269
Ngày cấp bằng
1/3/09
Số km
3,860
Động cơ
519,880 Mã lực
Nơi ở
MU.OFC
Chúc mừng Sir với trận cầm quân thứ 1000 :x

 

vauhoi

Xe container
Biển số
OF-14722
Ngày cấp bằng
12/4/08
Số km
9,454
Động cơ
611,496 Mã lực
Lịch thi đấu của MU mùa giải 2012 - 2013

Lịch thi đấu của MU mùa giải 2012 - 2013 - Manchester United


Sau hơn một tháng án binh bất động, BTC Premier League đã bắt đầu khởi động một guồng quay mới cho giải đấu khi chính thức công bố lịch thi đấu mùa giải 2012/2013 trên trang web chính thức của mình. Theo đó, Manchester United sẽ gặp Everton ngay vòng đấu đầu tiên trên sân Goodison Park.


lich thi dau MU 2012 - 2013​


Không có quá nhiều điểm đặc biệt ở lịch thi đấu mùa giải mới khi các trận đấu nặng trải đều các tuần thi đấu. Như thường lệ, các tháng mùa đông (tháng Mười Hai, tháng Một và tháng Hai) luôn có một mật độ thi đấu dày đặc và đó là giai đoạn mà tourmalet của Premier League bắt đầu vòng quay "kinh dị" của nó.

Với Manchester United, họ sẽ có các trận gặp Arsenal và Chelsea liên tiếp cả ở lượt đi lẫn lượt về, và điều này sẽ giúp buộc M.U phải tính toán hợp lý để dành kết quả tốt nhất. Hai trận gặp Man City sẽ là vòng 16 và vòng 32, những vòng đấu áp chót của lượt đi và lượt về.


Kết quả sắp lịch thế này cho người ta thấy rất có thể nếu lên ngôi vô địch, M.U sẽ phải ăn mừng chức vô địch của mình trên sân khách.


Lịch thi đấu cụ thể:

August

Ngày 18 Everton vs Manchester United (1)

Ngày 25 Manchester United vs Fulham (H) (2)


September

Ngày 1 Southampton vs Manchester United (3)

Ngày 15 Manchester United vs Wigan (H) (4)

Ngày 22 Liverpool vs Manchester United (5)

Ngày 29 Manchester United vs Tottenham (H) (6)


October

Ngày 6 Newcastle vs Manchester United (7)

Ngày 20 Manchester United vs Stoke (H) (8)

Ngày 27 Chelsea vs Manchester United (9)


November

Ngày 3 Manchester United vs Arsenal (H) (10)

Ngày 10 Aston Villa vs Manchester United (11)

Ngày 17 Norwich vs Manchester United (12)

Ngày 24 Manchester United vs QPR (H) (13)

Ngày 27 Manchester United vs West Ham (H) (14)


December

Ngày 1 Reading vs Manchester United (15)

Ngày 8 Man City vs Manchester United (16)

Ngày 15 Manchester United vs Sunderland (H) (17)

Ngày 22 Swansea vs Manchester United (18)

Ngày 26 Manchester United vs Newcastle (H) (19)

Ngày 29 Manchester United vs West Brom (H) (20)


January

Ngày 1 Wigan vs Manchester United (21)

Ngày 12 Manchester United vs Liverpool (H) (22)

Ngày 19 Tottenham vs Manchester United (23)

Ngày 29 Manchester United vs Southampton (H) (24)


February

Ngày 2 Fulham vs Manchester United (25)

Ngày 9 Manchester United vs Everton (H) (26)

Ngày 23 QPR vs Manchester United (27)


March

Ngày 2 Manchester United vs Norwich (H) (28)

Ngày 9 West Ham vs Manchester United (29)

Ngày 16 Manchester United vs Reading (H) (30)

Ngày 30 Sunderland vs Manchester United (31)


April

Ngày 6 Manchester United vs Man City (H) (32)

Ngày 13 Stoke vs Manchester United (33)

Ngày 20 Manchester United vs Aston Villa (H) (34)

Ngày 27 Arsenal vs Manchester United (35)


May

Ngày 4 Manchester United vs Chelsea (H) (36)

Ngày 12 Manchester United vs Swansea (H) (37)

Ngày 19 West Brom vs Manchester United (38)


Chú thích:

A: Sân khách (away)

H: Sân nhà (home)

(số): vòng đấu

*số*: ngày trong tháng


Các trận đấu hấp dẫn của mỗi vòng giải đâu 2012 - 2013 ngoại hạng anh:

Vòng 2, 25/08/2012

Liverpool v Manchester City

Vòng 3, 01/09/2012

Liverpool v Arsenal

Vòng 5, 22/09/2012

Liverpool v Manchester United
Manchester City v Arsenal

Vòng 6, 29/09/2012

Arsenal v Chelsea
Manchester United v Tottenham Hotspur

Vòng 8, 20/10/2012

Tottenham Hotspur v Chelsea

Vòng 9, 27/10/2012

Chelsea v Manchester United

Vòng 10, 03/11/2012

Manchester United v Arsenal

Vòng 11, 10/11/2012

Chelsea v Liverpool
Manchester City v Tottenham Hotspur

Vòng 12, 17/11/2012

Arsenal v Tottenham Hotspur

Vòng 13, 24/11/2012

Chelsea v Manchester City

Vòng 14, 27/11/2012

Tottenham Hotspur v Liverpool

Vòng 16, 08/12/2012

Manchester City v Manchester United

Vòng 22, 12/01/2013

Manchester United v Liverpool

Vòng 23, 19/01/2013

Chelsea v Arsenal
Tottenham Hotspur v Manchester United

Vòng 24, 29/01/2013

Arsenal v Liverpool

Vòng 25, 02/02/2013

Manchester City v Liverpool

Vòng 27, 23/02/2013

Manchester City v Chelsea

Vòng 28, 02/03/2013

Tottenham Hotspur v Arsenal

Vòng 29, 09/03/2013

Liverpool v Tottenham Hotspur

Vòng 32, 06/04/2013

Manchester United v Manchester City

Vòng 33, 13/04/2013

Chelsea v Tottenham Hotspur

Vòng 34, 20/04/2013

Liverpool v Chelsea
Tottenham Hotspur v Manchester City

Vòng 35, 27/04/2013

Arsenal v Manchester United

Vòng 36, 04/05/2013

Manchester United v Chelsea

(Vòng 36 chứng kiến MU đăng quang tại sân nhà sau khi thắng đội khách 3 bàn không gỡ :)
 
Biển số
OF-30269
Ngày cấp bằng
1/3/09
Số km
3,860
Động cơ
519,880 Mã lực
Nơi ở
MU.OFC
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top