- "Làng Xuân có cửa hàng vàng
Lung linh đôi nhẫn đón nàng đến xem"
- "Có mợ chim @Yến dịu mềm
Kết đôi tim ngọc cho em với chàng "
Nhắc đến sự trù phú của Làng Xuân, không thể nhắc đến khu chuyên doanh vàng bạc đá quý. Có lẽ tại người làng Xuân quý tướng, đất là người, nên mỗi bước chân người Làng Xuân đều khai phá những mảnh đất lành. Du khách thập phương không thể không chậm bước chân để ngắm vẻ đẹp lộng lẫy phú quý cát tường của cửa hàng trang sức trên đường Xuân Thiên Thanh kéo dài, nối đến OF Plaza của Nam quốc. Mà có khi cũng không hẳn là ngắm kim sa, mà ngắm vẻ mặn mà của nàng chủ cửa hàng. Truyền thuyết làng Xuân nói rằng, trao nhau đôi nhẫn và kết dây cỏ trên cây cầu Hữu Duyên nối từ cửa hàng Yến Xuân ra đường Xuân Thiên Thanh sẽ có hạnh phúc bền chặt mãi mãi...
*********
"- Đứa nào? Khai mau không tau vang cho lòi bố ra giờ"
"- Cụ ơi em người quen mà..."
"- Á à, quen cũng khai không tau cuốc cho phát giờ"
"- Cụ ơi em ở nhà mình từ xưa..."
"- Từ xưa thì khai mấy số cuối điện thoại của cụ xxx ra"
"- Số này phải không ạ?..."
Cụ
Escapeboy đã trở về làng như thế. Môt ngày thu lá bay. Nhớ chiếc xe đạp chở hoa đào hồng phía trước, đèo bánh chưng xanh phía sau. Trời thu xào xạc, quá khứ đẹp sẽ chỉ còn là kỷ niệm nếu không khai nhanh - cuộc sống là những điều rất thật. Mọi người đã tìm thấy cụ, chào đón cụ trở về, dù có chút hoảng hốt nhưng cụ đã ở đây, trong những vòng tay thương yêu cố nhân. Như cơn mưa rào cuốn trôi hết bụi đường, chỉ còn lại sạch tinh ngày cũ:
Solex, mọi người gọi tên cụ. Cụ lại mỉm cười dịu dàng, luận bàn thi ca, hàng ngày post những bản nhạc qua chiếc loa làng. Cụ làm cho nhà văn hoá làng ấm trở lại kể cả những ngày đông. Cụ đốt lại bếp lửa hồng trong lòng các cụ lão làng cao niên hay hoài niệm. Đội văn nghệ làng chào đón cụ nồng nhiệt như chưa từng có chia xa.
Quay về, và ở lại nhé, Cụ Solex của ngày xưa, cụ Escapeboy của ngày hôm nay! Các cụ mợ cũng quay về và ở lại nhé, cùng Làng Xuân!...
*********
Khuất lấp sau một chiếc mặt nạ trắng, khép mình, ít hàn huyên... là hình ảnh xuất hiện trước mọi người của cụ. Hình ảnh có vẻ gợi nhớ đến một câu gì đó đại loại như "
Đời không trả cát-xê nên sống sao phải diễn?" - Google câu này là thấy nhiều mặt nạ ngay... Không phải, không hẳn đó là cảm nhận của người dân trong làng về
Pantene - một cụ trung niên hiền hiền, dịu dịu mà không thể che khuất phần mạnh mẽ. Nhắc đến cụ thì già trẻ trai gái trong làng nếu không có chút quý nhẹ, thì không cảm giác gì (các cụ với nhau chẳng hạn), chứ chẳng ai có thể ghét cụ được. Cụ nền nã, chậm rãi bước những bước đi của một chàng hâụ vệ, có lẽ sẽ không trái bóng nào có thể sút về phía Goal của làng Xuân nếu còn cụ đâu đây.
Cụ yêu nhạc, yêu phong cảnh đẹp, yêu những nàng thơ... Cụ yêu cuộc sống với những nét bay bổng, yêu bốn mùa với những sắc màu, yêu thời gian qua từng tiếng tik tak... Cụ ôm trọn trong lòng, và nén phía sau chiếc mặt nạ trắng là trái tim nhiệt huyết. Đã lâu rồi cụ không trở về nhà. Có thể do những ngổn ngang cuộc sống, do công việc kinh doanh,... và có thể còn do dòng sông trong lòng ngăn cách bởi cái nhìn sắc lạnh của những cô nàng lơ mơ với những điều vu vơ rơi như lá cuối mùa thu - khi cụ rời làng đi và chưa quay trở lại.
Người làng Xuân mong cụ... quay trở về...
*********
Lếu không nhắc đến cụ
my dinh thì thiếu mất một mảnh hạnh phúc trong Làng Xuân. Mỹ Đình nà một thanh liên chẻ, nuôn mang đến không khí bay bay, bồng bềnh, chao đảo trong Làng.
"Say không cần rượu, cạn chén cay
Lúc có em, trọn cuộc vui này"
Ai từng đến mỗi buổi tiệc mà không nhớ tiếng cụ đon đả từ ngoài ngõ: "Cả làng Xuân đâu hết rồi ý nhiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiỉ?". Ai từng bước vào cổng làng mà không từng chếnh choáng đôi lần đọc đi đọc lại những điều cụ
my dinh tâm sự? Rất thật, rất chân thành, trong veo và tròn xoe như mắt cụ thanh liên. Ai đã từng đọc tới ba lần mà không hiểu ý cụ Đình muốn gì?... Mọi người đều nhớ, và cùng nén cười giữ niềm vui leng keng như tiếng chuông gió trong tim khi mở mắt vào nhà thấy cụ bất ngờ quay trở về làng vào hồi 2 giờ sáng, cuống cuồng cồn cào bày tỏ niềm nhớ mênh mang với các anh, các chị, các cô, các bác.
Có thể là ai ngoài
my dinh nữa? Sắp đến Tết rồi, em về nhà rồi... Theo em niềm vui cũng về cùng gió mới mùa Xuân...
*********
Có lẽ không thể nào không nhắc đến nữ chiến binh xinh đẹp của làng, nàng đã chỉ huy và cũng đích thân lao vào những trận đánh đưa làng Xuân tới với nhiều chiến thắng dù trên mặt trận kinh doanh, chăn nuôi, trồng trọt hay tâm lý đời sống. Nhớ đến nàng là nhớ đến hình ảnh mắt sắc kiêu sa, mơ màng như tuyết hoặc cháy rực như máu chảy trong tim. Nàng thông minh, sắc sảo, sáng tạo nhưng cũng đầy lãng mạn, đam mê. Nàng dám yêu, dám hận, dám nghĩ, dám làm. Cũng bởi vậy mà nàng luôn là con đập đỡ phía trước làng Xuân trước mỗi đợt sóng lớn, là tán cây xoè trên làng Xuân trước mỗi trận dông bão. Có ai đó nói nàng như cột thu lôi đón sấm chớp, vùng đất nơi có nàng là vùng đất đón những trận cuồng phong. Họ không hiểu rằng, hỉ nộ ái ố dù đến từ bất cứ nơi đâu, nàng gánh chịu cùng làng Xuân nhiều hơn bất cứ ai từng bước qua và ở lại vùng đất này. Yêu hay giận? Quyến luyến hay sợ hãi? Thù ghét hay ngưỡng mộ? Nàng mơ hồ, nàng mờ ảo, nhưng nàng rất thật. Nàng thật hơn bất cứ ai từng là thần dân Nam quốc. Nàng thật hơn bất cứ ai từng nói ra khao khát cũng như kỳ vọng, từng sống cho lý tưởng đẹp, sống cho niềm tin vào điều đúng đắn trên cuộc đời này.
Dê! Làng Xuân có ai mà không nhớ tới nàng không? Dù nàng đi đi, về về, có ai ở Nam quốc mà không biết nàng là người làng Xuân không?...
*********
Ngày 23/12/2015.
Sáng, hình như hôm nay mây trôi nhè nhẹ, gió thổi hây hây, bụi tre đầu làng hơi vi vu thì phải. Hương buổi sáng thật nhẹ nhàng, khoan khoái.
Nàng Cây trầu thường trong đội dậy sớm nhất làng, ra giếng đánh răng. Tay cầm bàn chải đã quệt sẵn kem đánh răng từ nhà, ống thấp ống cao, tóc chia làm một số búi không ổn định, nàng sững sờ khi thấy người anh rời làng đã lâu xách va ly đang đứng dưới gốc đa. Bao giận, thương chồng chất, nàng tong tả chạy đến gần.
"Chào em, em thế nào? Làng ta dạo này ra sao?"
"Anh đã về. Em vẫn thường ngon ạ. Làng ta giờ to gấp 3 làng cũ, đất mới phân, cũng chưa được ưng lắm nhưng bắt đầu quen hơn rồi."
"Cả làng vẫn vui tươi như ngày nào chứ em?"
"Ngoài lúc dỗi nhau ra thì vui ạ. Làng ta lâu không có gì mới lại quay ra mắng nhau, cựu chiến binh về quê cũng khác dân thường, được cái cả làng tâm hồn bông lúa nên giận ít thương nhiều, yêu nhau là điều không thể tránh khỏi. Anh cũng đã về rồi" - Nàng cười nụ cười cây trầu toả nắng bình minh 6h sáng mùa đông. -
"Làng sắp mổ trâu mở tiệc cuối năm, anh về dịp này các anh em trong làng vui lắm. Về rồi có đi đâu thì đi nhưng nhớ đầu tư về làng anh nhé".
"Ừ, anh đã về rồi thì tiền anh chỉ có đổ về làng chứ còn mang đi đâu được nữa. Cô hỏi lạ." - Anh cũng cười, nụ cười toả sáng hơn cô một tí, chắc anh đánh răng từ tối qua mà cả đêm không ngủ nên sâu chưa kịp làm tổ.
"Anh xem lô đất làng giữ cho anh trên bảng đen đầu làng nhé, còn nguyên, mọi người chưa ai gieo trồng gì đâu. Nhà nào cày nhà đấy đã mệt hết hơi anh ạ, anh về cố cày sớm không chả có lúa ăn. Em đánh nốt cái răng, tí hẹn anh ngoài đồng lúc cho trâu ăn nhé!" - Cô hồ hởi vẫy tay chào người anh lớn của Làng Xuân: cụ
phuonghuongngoc
Xuân năm nay về sớm trên đường làng Xuân rồi...
*********
Lại nhắc tới mối giao tình hai làng Bóng_Xuân. Từ thuở xa xưa, thời hỗn độn sơ khai mới kẻ biên giới làng, khách thập phương và người làng đi lẫn vào nhau, vào ra phối hợp, người làng Bóng và làng Xuân đã hoà trộn không rời (dĩ nhiên vẫn có phần riêng, nhưng bang giao hoà hợp phần lớn được coi là tổng thể hoà hợp theo mọi loại lý thuyết từng phát sinh trong lịch sử loài người). Thuở ấy vẫn còn nhiều e dè, còn nhiều ẩn khuất về xuất thân, về nguồn gốc, về tài sản. Đấy như nàng Cây trầu và chàng Cây cau, chạy loạn sang làng Xuân còn tinh tướng gia đình mang theo nhiều ngựa. Hồi đấy ngựa còn chưa lắm như bây giờ, phải công nhận chạy toé khói đuổi theo chăn đàn ngựa nhưng trông cũng phong độ mà có điều kiện đi.
Cái thời mênh mênh mang mang ấy, có hai cụ cũng được coi là trong khối các cụ đi đầu đóng gạch xây làng, cụ
Huuminh lịch lãm và cụ
snake gold hùng dũng ngẩng cao đầu. Cụ Huuminh về tuổi có thể lớn trong làng nhưng tâm hồn chỉ xếp đến mâm trung niên là cùng, râu không dài khề khà vuốt suốt ngày như cụ
vip1999. Cụ tươi trẻ, hài hước, dí dỏm, và luôn làm diu lòng các nàng chiến binh bởi những lơì ngọt ngào bay không cần cánh. Khi xưa không ai biết cụ là ai, ngoài là người làng Xuân. Hôm nay, ai cũng biết cụ là ai, cụ vẫn là người làng Xuân. Không có cụ vào nhóm lửa lúc tối đèn thì chưa biết làng Xuân giờ phát triển theo hướng nào, nhưng mà chắc chắn sẽ không có nhiều tơ duyên với làng Bóng như bây giờ được rồi. Về tơ duyên lưu luyến giữa hai làng xin được nói tới ở sau.
Nhắc tới cụ Rắn là nói tới một thanh niên làng với ấn tượng ban đầu ngây thơ mà hồ hởi. Cụ chuyên đi tuần, tận dụng thế mạnh quăng mình trên cây dưới đất, không bỏ sót một gốc cây ngọn cỏ trong làng. Giờ cụ đã có thêm cháu
Gold Snake!, hình như sinh sản vô tính, nhìn giống hệt, con cụ lớn nhanh như cụ. Nhờ hai bố con cụ thay nhau đi tuần mà làng Xuân thay hàng rào dây thép bằng giậu mồng tơi nở hoa dâm bụt, sáo diều vi vu thanh bình cả lúc 12h đêm. Từ khi làng biết cụ có thân phận khác, thay tên đổi họ, dùng hộ chiếu chế tác thủ công để đăng ký hộ khẩu làng, cụ mới thể hiện rõ ràng sở thích ngậm ti nhựa bấy lâu không từ bỏ. Âu cũng là một thói quen đáng yêu mà cả làng Xuân lẫn làng Bóng không thể nào không hết lòng động viên cụ duy trì nét thơ ngây khó cưỡng ấy.
*********
"Đôi chim bay liền cánh trên trời
Dưới mặt đất sao để mình có đôi?..."
Nhắc tới trung niên hệ thanh niên tính làng Xuân không thể không nhắc tới cụ: Cụ
1.6gli, thường được lão bác sỹ đa khoa làng
Khánh Ly (hay giả gái dưới tên gọi
Tiếng dương cầm), PCT làng thế hệ thứ hai, gọi là cụ "1 phẩy 6", chả biết ý tứ sâu xa gì không, chỉ biết là cụ 1.6 nghe chả ưng tí nào. Đôi chim điêu là hình ảnh đầu tiên cụ đến với làng Xuân, rồi đôi chim cu loại béo, và bây giờ là đôi hổ trắng mà các cụ trong làng đều ao ước bắt được nấu cao. Cụ nhem nhem thế thôi chứ chưa ai bắt được đôi nào của cụ mà ăn bao giờ. Cụ yêu những gì có đôi, những điều có cặp, quấn quít không rời. Nhẽ cụ là một trong những cụ cao tuổi có trái tim lãng mạn thơ trẻ nhất làng Xuân, dễ vui, dễ buồn, hay cảm thương, hay xúc động. Làng ai cũng quý cụ, vì nói cho cùng ngoài nuôi chim, nuôi hổ, cụ có làm gì ai bao giờ đâu? Cụ nuôi gì cũng có hai con nên chả tốn tài nguyên làng là mấy. Đến lô đất phần của cụ mà nhà ai cày lấn sang cụ cũng nhường cho cả, chả tranh với ai cái gì bao giờ, lúa cũng cấy đến hai luống là cùng.
Cụ 1.6 thân với cụ Solex khi xưa còn được gọi là Boy
ESCAPE của ngày nay. Boy Ếch-kếp vẫn lãng đãng như mây, nhưng từ khi trở lại cụ đổi phong cách teen, đi giày thể thao nghe nhạc Rock cùng mợ nhạc sỹ trong làng (danh tính mợ này xin được kể ở phần sau). Xưa nay hai cụ quấn quít không rời nên người làng cũng đôi lúc băn khoăn, đôi chút xôn xao, nhất là hồi xưa cụ Ếch-kếp hay dắt xe đạp cắm hoa rủ cụ 1.6 đi chơi trong rừng làng. Gần đây cả làng mới thở phào nhẹ nhõm, hai cụ vẫn giống nhau và giống các cụ khác ở chỗ thích các nàng thơ.
Nghe nói năm nay cụ 1.6 đi làm thuỷ điện, cử cậu em
bluesky1974 thỉnh thoảng về trông ruộng, có thấy chào lúc gặp trên đường làng. Cả làng nhung nhớ là. Chắc gần Tết cụ 1.6 cũng sắp về...