[Chi hội] "LƯU TRỮ" Nơi sáng tác văn thơ, văn hóa nghệ thuật của các thành viên Hóier

Trạng thái
Thớt đang đóng

bald

Xe buýt
Biển số
OF-110461
Ngày cấp bằng
26/8/11
Số km
545
Động cơ
396,060 Mã lực
Nhà vắng quá. Em vào mời bữa sáng các cụ, các mợ
 

cuonghoa

Xe điện
Biển số
OF-30868
Ngày cấp bằng
9/3/09
Số km
3,586
Động cơ
516,324 Mã lực
Lai Căng:))
Oái thế đếch nào lại nhìn thành số 9=))
 

bald

Xe buýt
Biển số
OF-110461
Ngày cấp bằng
26/8/11
Số km
545
Động cơ
396,060 Mã lực
Chữ G đấy cụ Cuong. Em sợ cụ buồn nên sáng sớm lọ mọ dậy "nấu" món này :))
 

cuonghoa

Xe điện
Biển số
OF-30868
Ngày cấp bằng
9/3/09
Số km
3,586
Động cơ
516,324 Mã lực

bald

Xe buýt
Biển số
OF-110461
Ngày cấp bằng
26/8/11
Số km
545
Động cơ
396,060 Mã lực

bald

Xe buýt
Biển số
OF-110461
Ngày cấp bằng
26/8/11
Số km
545
Động cơ
396,060 Mã lực
Ơ kìa cụ Cuống đâu rồi :D
 

hmpstudio

Xe điện
Biển số
OF-28172
Ngày cấp bằng
2/2/09
Số km
2,274
Động cơ
504,520 Mã lực
Nơi ở
Bald Club & 77 Club
[FONT=&quot]Lại 1 chuyện vớ vẩn : Đại gia[/FONT]
[FONT=&quot]Gặp lại anh , 1 đại gia mới nổi.
Sơ lược con đường tiến của anh : Do có công tháp tùng 1 anh bên TW Dảng đi chữa bệnh. Nào là bưng bô ,chùi mít thôi thì đủ cả. Ai ngờ, nhờ việc đó số anh sau này lại lên huơng, khi 1 loạt các dự án từ buôn lợn tăng trọng đến chỉ định thầu các siêu dự án thuộc về cty anh.
Nhiều khi, lúc lâng lâng a cũng tự hào về việc này và kêu lên 2 chữ " May mắn" vì nhiều thằng muốn đc như anh dâng cả vợ lẫn thiếp còn chưa ăn thua, mình đi đổ bô như thế là phúc to rồi.


Nhân vừa rồi mình đi công cán cùng anh , tham dự 1 chuơng trình đấu giá làm từ thiện ở huyện nhà với rất nhiều ng mẫu từ Hà nội, Sài Ghềnh đến. Quả thật là 1 rừng hoa,1 rừng bướm rợp trời. Đẹp,Khô, Khát, Khiêu, Kích.
Điều đó cũng giải thích phần nào, việc bộ phận phục vụ chạy méo mặt vì lo nước uống cho mấy hàng ghế đầu.
Mình hào hứng,ghé tai anh thì thào " anh anh có mua cái xxx của em ng mẫu NT đi, đang đấu giá đấy , để rồi được ăn trưa với người nổi tiếng , hì hì " .
Đại gia lườm mình, mặt lạnh như mứt ngâm bảo : anh chỉ lên giường vơi người nổi tiếng thôi, ăn trưa tức bụng lắm. Mình chán hẳn, nói vớt, tưởng anh thích. Ừ thì đé-o ai mà chả thích, dưng anh thích là phải nhích cho được, không phí cái thích của mình đi. Ôi, anh đúng là đại gia thật.[/FONT]

[FONT=&quot]
Một tối, đại gia gọi lên nhà hầu ruợu. Thật là vinh hạnh. Đại gia bảo mày chả được cái tích sự đé-o gì, chỉ có rượu mới hót là giỏi, dưng thế mới hay, anh thích. Bữa rượu của đại gia tưởng thế nào hoá ra chả có mẹ, mỗi tẹo rau sống, tí sa lát trộn, vài miến cá hồi nướng nhưng rượu thì quả có kinh, chai bầu, chai nhọn la liệt, tuyền chữ Tây làm cho mình vốn sành về đớp hít cũng đé-o biết Tây nào là Tây nào.

Đại gia tự tay rót rượu mời mình. Ấy chết, ai lại thế, anh để em. Mày biết đé-o gì mà rót, rượu nhà anh uống phải có thức, có kiểu, hiểu chửa? Vầng, anh dạy phải, ngữ đớp hít thô tục như em thì biết thế đé-o. Mỗi chai, đại gia rót mỗi người một ly, rồi lại chuyển sang chai khác và rót cũng thế, thi thoảng lại đổi ly uống cho phải kiểu. Thú phết nhưng xong một lượt đã thấy lơ mơ như đang đi tơ. Mình hỏi anh có gì dạy bảo hay khiến sai, đại gia khà khà, mày chưa đến tuổi, rượu thôi.!

Rượu sắp tàn thì một em xinh như Tây lai, tơ trẻ như măng thư thái đi vào, vai đeo túi hiệu Lê Vân – Lê Vi da cá chuối, nước hoa thơm ngào ngạt. Em gật đầu, nhoẻn miệng cười tươi với mình rồi nói khẽ , chào anh rồi vòng ra sau ghế quàng vai đại gia hôn cái chụt phát lên má.[/FONT]

[FONT=&quot] Hình như em mới đi chơi đâu về. Đại gia cười mãn nguyện nhưng chẳng giới thiệu là ai, em mở tủ lạnh lấy chai nước suối, chân đi kẻ chỉ, thủng thẳng lên lầu. Đại gia có khác, con cái xinh đẹp, quý phái đến thế là cùng. Mình nghĩ bụng.

Đại gia bảo uống tuần rượu cuối cùng nhá, thượng hạng lắm, rồi cong *** móc ở gầm tủ bếp đề co theo lối Tây ra một hũ rượu đen kịt, tiện tay móc luôn trên chạn hai quả cốc sứ cổ kính, rót nắn nót, nâng niu. Rượu thơm phưng phức mùi thảo dược, ngầy ngậy mùi quý hiếm giống nòi động vật. Mình không hỏi, ngửa cổ ực phát hết ngay. Hảo tửu! Nhìn đống rượu Tây la liệt trên bàn, thấy chúng hoa hoét và vô duyên đến lạ.

Đại gia rót cho hết ly này đến ly khác, tợp, khà khí thế sung mãn lắm. Mình can bảo thôi anh, em say rồi. Đại ca bảo, không ép, nhưng để anh uống. Mình xin phép rồi lảo đảo ra về. Khật khừ ra cổng đã thấy em đứng đó nhún nhẩy, áo hai dây, quần soỌc bó háng trắng ngần, tai cắm phôn dây bé tý. Mình chào, bảo anh về nhé. Em gật. Mình hỏi với, em là con gái đại gia à? Chẳng thấy em nói gì, tay xèo lên vẫy vẫy. Tiếng đại gia trong nhà vọng ra, em ơi, đi tắm chưa? Nghe vang lắm.

Mình nhớ hôm nay là sinh nhật đại gia, lần thứ 53 [/FONT]

P/s THêm tý ảnh cho xôm nhé. Gọi là có tý
 
Chỉnh sửa cuối:

hmpstudio

Xe điện
Biển số
OF-28172
Ngày cấp bằng
2/2/09
Số km
2,274
Động cơ
504,520 Mã lực
Nơi ở
Bald Club & 77 Club
Lại 1 chuyện nữa : [FONT=&quot]Chồng con cái...[/FONT][FONT=&quot] Nẫu thật
[/FONT]
[FONT=&quot]

Chẳng biết là từ đâu, từ bao giờ, cánh đàn bà vẫn ngậm ngùi than với nhau rằng, lấy chồng như đánh bạc. May thì được thằng tử tế, không may thì khổ cả đời.


Tôi có cô em họ cũng vào loại xinh xắn. Hơn ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa chồng cũng chỉ tại không dám liều. Sợ lấy chồng như nuôi con đề, nuôi con này lại về con khác.


Những năm cuối 90s, lúc ấy tôi còn đang học cấp ba, trên TV chiếu một bộ phim gì đó của Ấn độ nội dung tôi cũng chẳng nhớ rõ. Đại khái là có một anh yêu một chị, tình duyên trắc trở vì mối thù truyền kiếp của hai họ, rồi họ nhẩy xuống sông Hằng để được bên nhau mãi mãi. Tôi không thích phim Ấn độ lắm, cái tôi không thích nhất là diễn viên đang đánh nhau, lúc gay cấn nhất thì dừng lại múa hát chán chê mới đánh nhau tiếp. Chính vì thế mặc dù rất đói khát phim ảnh, nhưng nếu bật TV lên mà thấy diễn viên có nốt ruồi giữa trán là tôi không xem.


Cô em họ tôi thì ngược lại, rất thích phim Ấn độ. Mà cô ấy xem phim cũng khác lạ, tình huống bi lụy trong phim khiến các bà các cô sụt sùi lấy khăn chấm nước mắt thì cô ráo hoảnh. Nhưng cảnh diễn viên nam chính đánh nhau bị thua thì cô ấy lại khóc rưng rức. Xem phim chỉ để ngắm diễn viên nam đẹp trai.


Một thời gian sau, cô giới thiệu cậu bạn trai với tôi. Trông cậu này có nét Ấn độ. Tóc để rợp gáy, mái bồng bềnh. Đôi mắt to tròn mầu nâu hơi ươn ướt dưới làn mi rậm rạp. Quần áo của cậu ta rất mốt: quần bò mốc có khóa kéo ở đầu gối, áo phông kẻ gắn con cá sấu trên miệng túi. Cô em nức nở: “Đẹp giai không anh? Bao nhiêu đứa thích anh ấy mà em chiến thắng”. Tiếp xúc với chàng trai này vài lần, tôi bảo: “Thằng người yêu mày đần đần thế nào ấy, được mỗi cái mã. Giống như con công đực có bộ lông sặc sỡ.”


Vài tháng sau thấy cô em mặt buồn so, hỏi thăm thì cô bảo: “Chia tay Con Công rồi, chỉ được mỗi cái mã. Người đâu mà nhạt như nước ốc ao bèo, chả biết làm cái gì. Đến cái lốp xe đạp của em bị non hơi cũng không biết bơm, chán kinh!”


Khi cô ấy khoảng hai mươi tuổi, đã vào đại học, lại mang đến giới thiệu tôi một anh chàng khác. Chàng này xét về mẫu mã thì thua Con Công, nhưng mặt mũi góc cạnh cũng không đến nỗi nào. Đặc biệt, chàng hoạt bát, nhanh nhẹn, rất galant với phụ nữ và nói chuyện có duyên làm nhiều lúc tôi phì cười. Tôi bảo: “Thằng này có vẻ được đấy nhỉ. Biết làm nhiều trò khỉ”. Cô em tôi hất cằm đầy vẻ hãnh diện, buông một câu cảm thán: “Chuyện! Người yêu em mà lị”.


Tình yêu với Con Khỉ kéo dài đâu vài năm thì chấm dứt. Gần chùa gọi bụt bằng anh, những thế mạnh trước đây của Con Khỉ hấp dẫn em tôi thì nay trở nên quen thuộc nhàm chán. Nhàm chán với người này nhưng vẫn mới lạ với khác. Em họ tôi buồn bã mất một thời gian, gặp tôi bảo: “Thà đau một lần còn hơn đau nhiều lần anh ạ. Con Khỉ bắt cá nhiều tay quá”. Tôi an ủi: “Thôi, không chịu được nhiệt thì bỏ, thiếu gì đàn ông”.


Ra trường một thời gian, cũng đến tuổi lấy chồng được rồi. Cô em tôi lại có một anh chàng khác, hiền lành ít nói. So với Con Công và Con Khỉ thì anh chàng này kém nổi bật hơn hẳn. Cô em bảo: “Đau tim với Con Khỉ lắm rồi, giờ yêu anh này cho yên bình”. Tôi bảo: “Nó như Con Lợn ấy nhỉ, suốt ngày chỉ ụt à ụt ịt”.


Con Lợn rất hiền, bảo gì làm nấy. Con Lợn là công chức nhà nước, cả ngày ở cơ quan chỉ đọc báo, uống nước trà và ngủ gật. Hết giờ làm việc đến trình diện ở nhà em tôi, tối đi về nhà ngủ với mẹ. Ngày nghỉ nếu không bị em tôi điệu đi đâu thì chỉ ở nhà ăn no rồi ngủ tít mít. Lương ba cọc ba đồng nên Con Lợn chi tiêu cũng rất tằn tiện. Hôm sinh nhật cô tôi, em tôi phải chi tiền mua quà để cậu tặng lấy lòng mẹ vợ tương lai. Nhiều lúc em tôi nổi cáu, Con Lợn khoanh tay cúi đầu chịu trận đầy cam phận. Đàn ông như Con Lợn là ngoan, nhưng thối chí, an phận với cuộc sống nhạt nhòa nên cũng không thành đôi với em họ tôi được.


Duyên tình em tôi lận đận, đến gần ba mươi thì kiếm được một Con Bò. Anh chàng này khỏe, chăm chỉ làm việc. Công to việc lớn gì ở nhà em tôi, từ gánh nước bổ củi đến ma cưới hỏi đều thấy Con Bò xắn tay làm nhiệt tình như con cháu trong nhà. Mà chẳng phải chỉ việc nhà, kiếm tiền ngoài xã hội cũng rất khá. Hơn ba mươi tuổi đầu đã có nhà lầu xe hơi. Hình thức cũng được, chẳng kém Con Công xưa kia là bao nhiêu. Tính tình vui vẻ, nói năng hoạt bát như Con Khỉ. Chẳng chơi bời bài bạc, ngoan ngoãn như Con Lợn. Rốt cục thì em tôi cũng đến số, cả họ nhà tôi mừng.


Ấy vậy mà cũng không thành mới tệ. Lần này em tôi câm như hến chẳng giải thích lý do chia tay. Thấy vậy tôi cũng không dám hỏi. Ba mươi rồi, gái già rồi, đổi tính đổi nết sợ lắm!


Cho đến mãi sau, một hôm em tôi phấn khích vì mới mua được cái váy đẹp, mang sang nhà tôi khoe, tôi mới lân la cà khịa: “Đấy, già quá rồi, kiếm được cái váy níu kéo tuổi xuân là khoe nhặng lên. Ngày xưa Con Bò hay thế mà lại bỏ. Đồ hâm!” Em tôi liếc nhìn xung quanh xem có ai không, rồi cúi đầu, nháy mắt thì thầm: “Khoản kia yếu lắm, hỏng rồi”.


Thì ra là thế, tôi bảo: “Mày phải kiếm một thằng vừa Công, vừa Khỉ, vừa Lợn, vừa Bò lại phải là Dê. Xin về vườn thú mà làm việc, may ra gặp”.


Em họ tôi cười lóe xóe, vừa đi về, vừa ngoái cổ lại bảo: “Số em nó khổ thế đấy anh ạ”.
[/FONT]
 

hmpstudio

Xe điện
Biển số
OF-28172
Ngày cấp bằng
2/2/09
Số km
2,274
Động cơ
504,520 Mã lực
Nơi ở
Bald Club & 77 Club
Chuyện rất thường
Mình đi Thanh hóa có công chuyện. Việc thông, đối tác giữ lại chiêu đãi. Bét nhè chè thiu đã hơn 22h, mình không xin mà đòi về bởi mai còn có việc với gái sớm. Nhưng không xong bởi đối tác bắt mình đi chơi gái. Chúng bảo đây là luật lệ ăn chơi của xứ nầy. Cơm no rượu say thì dứt khoát phải có tí gái, không thì chả ra cái tình nghĩa lợn gì cả. Mình nại đủ các lý do, cùn lên còn tuyên bố bị bất lực lâu năm nhưng vẫn không thoát. Đành chiều lòng vậy. Vả lại nghe bảo gái rất non, phò chính ủy chứ không phải đám bầy hầy nhớp nháp. Nhưng hôm nay mình kể chuyện khác.

Tàn cuộc thịt xôi đã là 1h sáng của ngày mới. Bã người nhưng mình vẫn nhất quyết về. Nằm lại với thú vui và cả sự biếng lười nó làm cho mình nhanh hỏng, mọi nhẽ. Một mình một ngựa, mình thong dong. Đến Hà nam, cách trạm vé Cầu giẽ chừng 7km mình dính chưởng với cớm áo vàng. Cớm lịch sự chào hỏi đúng điều lệ bắt đưa giấy tờ. Mình ngáp, lỗi gì sếp? Xe chết một đèn. Cớm dõng dạc. Mình mở lại khóa điện, bật đèn. Ơ méo mẹ, chột một pha bên lái thật. Bố khỉ, xe mình độ bi xê nông nên chết một pha mà vẫn chói lóa nên ko biết. Thôi, làm luật cho nhanh. Mình xỉa ngay 5 lít, í tứ kẹp đăng kiểm, nhô cao mép đồng bạc cho cớm dễ rút. Cớm trợn mắt, cất mẹ đi, sang đường lập biên bản. Mẹ kiếp, chê cám à?

Trèo qua dải phân cách sang bên đường, lúc này mình mới để í, xe bị thổi xếp hàng dài luôn, cả cây số chứ không ít. Khu xử phạt nê ông sáng quắc, bàn to phạc, ghế nhựa ngay ngắn, xe tuần tra quay đèn xanh đỏ tím vàng như ma chơi, cánh tài xế đủ mọi loại xe bâu đen đỏ. Lệnh ban, không làm luật, xử lý biên bản hết. Nguy to.

Mình ngồi rít thuốc. Cớm bảo, đông này chờ lâu đấy. Mình tưởng gợi í ăn tiền nên lại rút đăng kiểm xùy hai trăm để lấy lại giấy tờ còn lượn. Cớm nói đủ nghe, thông cảm, không đươc đâu, lệnh ban nghe rồi đấy. Bọn anh đang bị đánh nên phải làm nghiêm. Mẹ tiên sư mấy cái phóng sự báo chí về mãi lộ, hận *** chịu. Nhìn đồng hồ, đã hơn 3h sáng.

Vật vờ mãi rồi cũng tới lượt. Cớm rút cặp một quyển biên bản mới. *** mẹ, hôm nay chắc phạt nhiều nên tốn. Cớm soi đăng kí, bằng lái, ngước mặt nhìn mình. Ơ, đxxx mẹ thằng này, mày đấy à? Ơ, đxxx mẹ mày, cớm à? Hô hô, tiên sư thằng Hà lợn dân Phủ lí, Hà nam học cùng đại học mình đây mà. Mười mấy năm rồi, đóng lon thiếu tá, đội kê pi xùm xụp làm mình *** nhận ra. Mả cha mày. Mình lù bù trong mồm :TSB. Cớm gì mà chửi bậy còn hơn thằng ranh.

Nó hất hàm gọi thằng trung tá ngồi bàn viết biên bản. Nó đứng dậy chỉ tay, tôi - ông ra kia làm điếu thuốc, lâu quá rồi. Mình cười, mày đưa tao giấy tờ đây đã, nhỡ quên. *** mẹ, mười mấy năm rồi tao còn *** quên mày nữa là mấy cái giấy tờ. Nó cười khùng khục.

Bọn mình kê ghế ngồi xa nơi xử phạt. Thằng Hà lợn hùng hồn, *** ôn chuyện cũ, mất thời gian, tao giờ như mày thấy, sếp bé thôi nhưng khối thằng to phải sợ, còn mày? Vẫn tư vấn dạo kiếm chinh mẻ thôi. Mình cũng cố lên gân. Thằng Hà lợn:

Báo chí đánh bọn tao ghê quá nên các cụ chỉ đạo phải làm nghiêm. Khổ lắm chứ sung sướng chó gì.

Tao hiểu. Nhưng đúng thế nhỉ?

Thì mày thấy, bọn tao có bắt chúng nôn tiền méo đâu. Chưa thổi đã kẹp tiền dúi tay rồi, lỗi còn chưa xác định.

Thói quen và cũng là tâm lí thôi. Thời gian là vàng bạc, chúng tao hơi đâu dây vào những thứ luật lá lằng nhằng.

Đấy, cho nên vấn đề là phải nhìn từ hai phía.

Đồng í, tao cút đây. Đưa số điện thoại để còn liên lạc hoặc có bị tóm ở đất nhà mày còn nhờ vả.

Mình bắt tay thằng Hà lợn thật chặt, hẹn ngày gặp lại. Đồng hồ chỉ 4h sáng. Đi toi mất mẹ gần một giờ đồng hồ ở cái trạm cớm giao thông quái quỷ. Nhưng may, mình gặp lại thằng Hà lợn, thằng bạn bôn ba một thuở mà nếu có dịp sẽ kể ở một bốt khác. Rủi lại gặp may.

Về tới nhà, sáng bảnh mắt. Chuông mãi mà vợ vẫn không thấy động tĩnh. Gọi điện cả máy đứng lẫn máy nằm vẫn không tăm hơi. Bỏ mẹ, vợ mình có ngủ ngáy say sưa thế này đâu. Định mở mồm gọi nhưng sợ đánh thức hàng xóm, nên thôi. Cơn giận trào lên ngùn ngụt. Bố tiên sư của nợ, ông mà vào được nhà thì phải ăn mấy cái bạt tai.

Quay ra đầu ngõ, quán trà chát kiêm lòng lợn tiết canh cũng đã lục tục dọn hàng. O đờ đĩa lòng nhỏ, cút rượu tăm, mình ngồi chấm mút. Bữa ăn sáng sớm sủa nhất trong đời. Vửa nhấp nháp, vửa điện thoại cho vợ, mồm lẩm nhẩm khấn cầu cửa mở. Mệt lắm rồi. Buồn bã, mình gọi cho thằng Hà lợn, buôn cho có chuyện, đồng thời cũng thông báo là đã về đến nhà. Nó cũng vừa hết ca, cả đội cũng đang đi đánh chén. Mình lững thững về nhà, lại chuông rinh, chán lại xăng phi cửa sắt ầm ầm. Đxxx mẹ, cửa vẫn đóng và mình bắt đầu thấy đời im ỉm khóa.

Hàng xóm thấy ồn ào nên đánh tiếng. Chúng bảo sao lại phá nhà người khác. Mình hoảng, tháo kính, dụi mắt. Ôi móa ơi, đúng là đek phải nhà mình thật. Cả một dãy 3 căn liền kề giống I hệt nhau của một thằng buôn đất cò con mua xây rồi bán cất. Nhà mình ở phía cuối, chứ không phải căn đầu. May cái là nhà đầu chủ hộ đi đâu chưa đến ở.

Mình lộn về cuối, đúng nhà mình. Bing boong phát đã nghe tiếng vợ mình nói vọng ra: chờ tí nhé, em đang...y nặng!

Giời ạ!
 
Chỉnh sửa cuối:

bald

Xe buýt
Biển số
OF-110461
Ngày cấp bằng
26/8/11
Số km
545
Động cơ
396,060 Mã lực
Đáp án nằm trong chữ g của khung đỏ ạ
 

cuonghoa

Xe điện
Biển số
OF-30868
Ngày cấp bằng
9/3/09
Số km
3,586
Động cơ
516,324 Mã lực

bald

Xe buýt
Biển số
OF-110461
Ngày cấp bằng
26/8/11
Số km
545
Động cơ
396,060 Mã lực

hon nhien

Xe điện
Biển số
OF-202
Ngày cấp bằng
9/6/06
Số km
2,017
Động cơ
600,880 Mã lực
Chào cả nhà!
Cho em chơi với mợ Bald:
Long Trọng
 

hon nhien

Xe điện
Biển số
OF-202
Ngày cấp bằng
9/6/06
Số km
2,017
Động cơ
600,880 Mã lực
Vâng cụ chuẩn rồi. Có cụ vẫn bất ngờ chui ra thế nhỉ :))
Em vẫn ngồi "rình" thường xuyên dưng vẫn chưa quen, chưa xơi được cái "món" hình của mợ.
Đành để nhà Cuống đối ẩm cùng mợ vậy :D
 

bald

Xe buýt
Biển số
OF-110461
Ngày cấp bằng
26/8/11
Số km
545
Động cơ
396,060 Mã lực
Em vẫn ngồi "rình" thường xuyên dưng vẫn chưa quen, chưa xơi được cái "món" hình của mợ.
Đành để nhà Cuống đối ẩm cùng mợ vậy :D
Hóa ra là vậy. Ra là cụ ngồi nắm bắt tâm sinh lý của MC để xuất chiêu hử :))
 
Trạng thái
Thớt đang đóng
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top