Đêm rồi, tự dưng nổi hứng thích đọc mấy truyện cổ. e pót các cụ / mợ giải trí và ngẫm nhé. Âu nó cũng là cái cớ để lúc rảnh e lại tào lao hầu các cụ các mợ Hói
@ Lang : cụ xem tối qua oánh con gì nhá. E sợ cụ trước đây khéo là chủ khy 1 Tăng Bạt Hổ cũng nên, à mà cụ tuổi Hổ nhể . chả có nhẽ ...
Chuyện : Kiếp sau ! ( ST)
Thi Sĩ HOÀNG SƠN CỐC.
Trào Tống, Hoàng Đình Kiên tự Sơn Cốc, người tỉnh Giang Tây, huyện Tu Thủy. Trong Huyện chí có ghi chép truyện về ông. Ông có tài về thi, thư họa, nổi danh ngang với Tô Đông Pha, nên người ta thường nêu danh Tô Hoàng.
Hoàng Sơn Cốc sau khi đậu tiến sĩ rồi được triều đình bổ nhiệm làm tri châu ở Vu Hồ, Hoàng Châu. Khi ông nhậm chức mới 26 tuổi. Một hôm ông đang ngủ trưa, nằm mộng đi ra phố chơi tới một thôn, thấy có một bà cụ đầu tóc bạc phơ đứng trước hương án, trên có để một bát canh miến nấu với rau tần. Miệng không ngớt gọi tên người. Sơn Cốc đến gần xem, thấy bát miến tần tỏa ra mùi thơm ngon, không cưỡng lại được, bèn cầm lên ăn. Ăn xong trở về nhà, bất giác tỉnh dậy. Trong miệng mùi rau tần hãy còn.
Mộng cảnh rất rõ ràng nhưng Sơn Cốc cho là nằm mộng nên cũng không để ý. Ngày hôm sau, lại nằm mộng tương tự, tỉnh mộng, miệng vẫn còn thơm mùi rau tần. Do đó cảm thấy kỳ dị, Sơn Cốc bèn trở dậy lững thững đi ra ngoài tản bộ, tới một chỗ giống như trong mộng. Bèn gõ cửa thì một bà cụ tóc bạc phơ ra mở cửa mời vào. Sơn Cốc ngạc nhiên thấy chính là bà cụ trong mộng. Sơn Cốc hỏi :
-Hôm qua có phải là bà cụ ở trước cửa kêu người đến ăn miến tần không ?
-Dạ phải, hôm qua là ngày giỗ con gái tôi. Lúc sinh thời nó rất thích ăn miến tần, nên ngày giỗ nào tôi cũng nấu miến tần gọi nó về ăn.
-Con gái bà cụ mất bao lâu rồi ?
-Đã 26 năm rồi ! Sơn Cốc nghĩ bụng năm nay mình 26 tuổi, hôm qua là ngày sinh nhật của mình, lại hỏi:
-Ngoài con gái ra, cụ còn ai nữa không?
-Tôi chỉ có một gái, lúc sanh tiền nó thích đọc sách, tin Phật, ăn chay, rất có hiếu, không chịu lấy chồng. Năm 26 tuổi bị bệnh mà mất, lúc sắp mất có nói nó còn muốn trở lại.
-Tôi có thể vào xem phòng cô ấy không ? Bà lão bèn chỉ phòng con gái:
-Ông cứ tự tiện vào xem, để tôi đi rót trà. Sơn Cốc vào phòng xem thì ngoài cái giường và bàn ghế ra, ở góc tường có một cái rương lớn. Sơn Cốc hỏi:
-Trong này đựng gì ?
-Toàn là sách của cháu.
-Có thể mở xem được không ?
-Không biết nó để chìa khóa ở đâu nên không mở được.
Sơn Cốc bỗng nhớ ra chỗ để chìa khóa, bảo bà cụ đi tìm, quả nhiên tìm được. Mở rương ra trong đó toàn là vở chép văn thơ. Sơn Cốc giở ra đọc thì toàn là văn thơ của mình. Sơn Cốc lúc đó mới rõ mình đã tìm lại nhà mẹ kiếp trước. Sơn Cốc bèn quỳ xuống kêu mẹ, rồi rước bà lão về nhà phụng dưỡng suốt đời.
Ở vườn trúc sau nhà, Sơn Cốc có xây một cái đình trong đó có để bia, khắc một bài tán :
Giống Tăng có tóc
Giống tục thoát trần
Trong mộng nằm mộng
Ngộ thân ngoài thân.
Do bài tán này chúng ta có thể thấy chuyển thế là thật, không dối.
(Thiện Hữu Thiện Báo)